Tôi nghe được tiếng bước chân, trong đêm khuya tại bệnh viện rõ ràng như vậy.
Tôi nhịn không được tim đập dồn lên, thật là, mười năm, mỗi ngày ngẩng đầu lên đều không thể nhìn thấy, nghĩ đến anh không biết sẽ khẩn trương thế nào.
Khi tôi còn đang rầu rỉ, cửa bị mở ra, Lạc Dư Thần của tôi đang đứng đó, mắt đau đáu nhìn, thở hồng hộc.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bất quá chỉ nửa năm, bất quả chỉ cách chừng đó thước lại giống như đã mấy đời.
Tôi muốn cười, thế nhưng gương mặt lại cứng ngắc, dĩ nhiên là không cách nào điều khiển như thường được.
Tôi chỉ tham lam mà nhìn anh.
Anh thật gầy quá, thân hình mảnh khảnh nhưng ánh mắt mở to, nhìn tôi sâu đậm nhung nhớ và hưng phất mừng rỡ như điên.
Tôi cứ cho là anh sẽ nhào tới ôm lấy tôi, nhưng anh chỉ đứng đó, không dám bước thêm một bước nào.
Anh đang nhìn tôi, mắt không dám nháy, không thể tưởng tưởng nổi chần chừ đến mức nào.
Sau đó tôi phát hiện anh đang sợ, anh hơi run lên, nhìn tôi, cố gắng tìm đâu đó một chút tin tức.
Tôi không ra hiệu, anh cư nhiên đáng thương không dám làm gì…
Con người kia luôn luôn kiêu ngạo, luôn luôn tự cao tự đại đó, tôi nở nụ cười.
Tôi đã không còn là tôi của nửa năm trước, mà là vẫn là tôi của nửa năm trước, có thể ghi hận anh, cũng có thể không để ý đến anh.
Anh căn bản đã cắm rễ vào sinh mệnh tôi, sinh trưởng trong cùng máu thịt, lúc nào trừ tận gốc tôi sẽ cùng chết.
Đã bỏ lỡ nhiều như vậy, thiếu chút nữa đã không thể vãn hồi.
Tên ngu ngốc này sợ đầu sợ đuôi, nơm nớm lo sợ.
Tại thời điểm này còn do dự cái gì.
Lạc Dư Thần chưa bao giờ làm chuyện gì khiến tôi vui vẻ.
Làm sao bây giờ, tôi chỉ chấp nhận số phận này.
Lạc Dư Thần vẫn nhìn tôi, biểu tình trên mặt là sự phức tạp chưa từng có hoà lẫn nhớ nhung và uỷ khuất, do dự và bi thương.
Tôi nở nụ cười rồi giang hai tay với anh.
Không giống như tôi nghĩ rằng anh sẽ mau chóng chạy tới, chỉ lảo đảo đi tới, tựa như chim sợ cành cong mà run rẩy.
Được vài bước, lại chần chờ vài giây, cuối cùng cũng đứng trước giường tôi, ta muốn vương ra chạm lấy nhưng lại lạnh rung lui đi.
Tôi lập tức đau lòng, là anh sợ chạm không được, sợ sẽ như lần trước khi tôi đột nhiên biến mất sao?
Sẽ không, sẽ không giờ như vậy nữa.
Tôi nắm chặt tay anh, sau đó kéo nó lên cổ tôi.
Có cảm thấy không? Ấm áp, chính là mạch đập.
Lạc Dư Thần, em rất nhớ anh.
Thật quái lạ, rõ ràng vẫn bên cạnh anh, thế nhưng vẫn cứ nhớ.
Ngón tay của anh lạnh lẽo, đầu ngón tay run rẩy.
Tôi muốn được làm nó ấm áp trở lại. Kể từ bây giờ cho đến tương lai xa, đều có thể.
Sau đó tôi kéo anh qua, hung hăng ôm lấy.
Tuy rằng cơ thể tôi nửa năm không được vận động, còn giống như không phải của mình, thế nhưng ôm anh vẫn không thành vấn đề.
Rốt cuộc anh cũng bằng lòng dịu xuống ôm lấy tôi, liều mạng gọi lên
“Tiếu Hằng Tiếu Hằng Tiếu Hằng Tiếu Hằng…”
Anh dù sao cũng là ca sĩ nên giọng nói rất êm tai, cư nhiên đem tên tôi gọi đến chục lần.
Tôi cũng một tiếng rồi một tiếng ngu ngốc đáp lại.
Có thể cảm nhận được ôn độ, hai tay nắm chặt, Lạc Dư Thần của tôi.
Thật tốt quá, thật sự tốt quá rồi.
Tôi đùa giỡn với mái tóc của anh, bị anh ôm chặt đến không thở được.
Tôi đang hưởng thụ cái ôm này, anh đột nhiên buông ra, vẻ mặt như chú gà con tóm được tôi, vành mắt đỏ lên hung tợn hỏi: “Em sẽ không đột nhiên biến mất nữa chứ?”
Tôi lắc đầu, liều mạng lắc đầu.
Anh nhớ kỹ, thật sự nhớ kỹ mọi thứ.
Nhất định tôi đã khiến anh rất thống khổ, biến mất trước mặt anh, tôi thật sự rất áy náy, thật không biết về sau đối với anh trời làm sao xanh được.
Tôi nhìn khuôn mặt gầy tiều tuỵ đi rất nhiều, một trận yêu thương.
Anh vẫn không tin tôi, còn cầm lấy tôi, trừng mắt nhìn từ trên xuống dưới hồi lâu, giống như đang nghiệm hàng xem thử Tiếu Hằng có thiếu thứ gì hay không.
Tôi không khỏi nở nụ cười, tôi nói: “Lạc Dư Thần là đứa ngốc.”
“Đúng, là anh khờ” Lạc Dư Thần rất phối hợp, cúi đầu thừa nhận.
Nhất thời im lặng.
Anh ôm vai tôi đến đau nhức, tôi đem tay anh lấy xuống rồi cầm lại.
Tôi nhiên tôi chú ý đến cỗ tay anh có những vết thương lộn xộn dữ tợn.
Tôi sửng sốt, đôi tay này làm sao tôi quên được, tôi ngắm nhìn cung phụng quỳ bái tròn mười năm, vẫn là những khớp xương phân minh tuyết trắng sạch sẽ, căn bản không tỳ một chút vết tích nào.
Lạc Dư Thần không phải là một chủ nhân tốt, có thể huỷ diệt tất cả những thứ tôi để lại.
“Đây là chuyện gì?” Tôi đau lòng rống to.
Đừng, đừng vì tôi mà nghĩ như vậy, đừng vì tôi mà làm như vậy…
Trên tay trái tôi là một đạo vết thương, sáu tháng, tuy rằng xấu xí nhưng bây giờ đã nhợt nhạt.
Mà cổ tay anh, vết thương đó còn hiểm ác lồi lên đáng sợ.
Tôi không tin, không không tin anh đã làm như vậy, Lạc Dư Thần anh ngu ngốc như vậy có đáng không…
Anh không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn vào hõm vai tôi, cái gì cũng không quản.
Tôi nhìn về phía Phương Tả Ức, y ở đối diện tôi, Lạc Dư Thần phía sau, dùng ngón trỏ phải để lên cổ tay làm một động tác cắt.
Tôi không khỏi thất thanh kêu lên, ôm lấy Lạc Dư Thần, sống chết ôm lấy.
“Lạc Dư Thần, anh làm cái gì vậy?”
Lạc Dư Thần chỉ ôm tôi chặt hơn, không ngẩng đầu lên.
Tôi đẩy mạnh anh ra, cầm lấy cổ tay, mắt anh đỏ bừng như cũ, quật cường quay đi chỗ khác.
Lạc Dư Thần không khóc, vẫn cứ cứng rắn như vậy.
Tổn thương nhiều, là bao nhiêu chứ?
Thê mỹ như vậy đáng sợ như vậy, chăm chú như vậy hoang đường như vậy.
Nghĩ mà sợ, dường như tính mạng đã bị ông trời sắp đặt cả, tầng tầng lớp vây quanh tôi, không cách nào thở được.
“Lạc Dư Thần, tại sao anh có thể làm như vậy!!!” Tôi rống vào anh.
Tại sao anh làm vậy, Lạc Dư Thần tôi trân trọng nhất đang làm cái gì vậy.
“Em có thể làm sao anh thì không!” Cuối cùng anh nhìn thẳng vào tôi, so với tôi còn hung ác bất bình hơn, so với tôi còn uỷ khuất đánh sợ hơn nữa: “Vì sao em chết mà anh còn phải sống!”
Đây là cái đạo lý quái quỷ gì, vì sao tôi chết còn anh không thể sống?
Tôi cứu anh từ hồ nước lạnh lẽo nhưng không ngờ anh lại có ý nghĩ liều mạng tự sát!
Tôi đưogn nhiên biết anh sẽ tổn thương và hối hận, anh vẫn nhớ cái chết kia của tôi.
Thế nhưng cứu anh, có thể là ích kỷ, hoàn toàn chỉ muốn tốt cho anh, muốn anh sống thật hạnh phúc…
Nhưng tôi cũng không có cách nào trách cứ anh…
Tôi biết, lúc này đây là cái khiển trách mà Lạc dư Thần chưa từng có, anh không sai, vẫn là anh khônng sai.
Cho tới bây giờ Lạc Dư Thần vẫn cứ cố chấp như vậy…
Tôi khôg có cách nào thay đổi anh, chỉ có thể chịu đưng. Chịu đựng cái cố chấp đó, kiên trì đó, anh là người ngoại cương nội yếu.
May là, sai lầm này không lớn.
May là, ông trời còn lòng từ bi, cho chúng tôi cơ hội sống lại lần nữa, anh còn đang trong lòng tôi, còn có thể cười cũng còn có thể khóc, còn cả tiếng tim đang đập.
Biết bao nhiêu, khó khăn biết bao nhiêu…
Để anh lãnh khốc, ngạo mạn, ngoan cố, hết hy vọng mà rời đi lúc này.
Bây giờ, cái thời gian mà tôi yêu anh, anh cũng đã vô cùng lãnh khốc, ngạo mạn, ngoan cố, hết hy vọng.
Có thể trở lại một lần nữa, chính là tôi đã chiếm được cái xa xỉ nhất.
Tuy rằng tôi vẫn có lòng tham, nhưng hiện tại đã vô cùng thoả mãn.
Tôi kéo kéo tay áo của anh, anh đã mạnh mẽ, tôi thì nhận tội, anh đã không còn tiếp tục kiêu ngạo nữa, ngoan ngoãn tựa đầu vào vai tôi.
“Lạc Dư Thần, em rất nhớ anh.” Tôi ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói nhỏ: “Em vẫn rất nhớ anh, còn nữa, em yêu anh…”
Không công bằng biết nhường nào, những lời này vẫn luôn là tôi nói.
Trước kia là tôi nói, anh không muốn để ý tôi.
Bây giờ tôi nói, anh nghẹn ngào không cách nào mở miệng.
Đột nhiên cảm thấy lỗ lớn, thiện lương nói cho anh nghe như vậy, kết quả khẳng định lại bị ăn chắc.
Quên đi, sau này thời gian còn dài, bắt anh đáp lại trăm ngàn lời yêu cũng không muộn.
Sáng sớm hôm say khi Tiểu Lộ đem bữa sáng ‘tình yêu’ tới cũng là lúc Lạc Dư Thần vừa mua bánh bao về, hai người vốn đã ghét nhau từ lâu, Tiểu Lộ cướp bánh bao của Lạc Dư Thần, khinh bỉ nói: “Tiếu Hằng vừa mới tỉnh, anh để cậu ấy ăn mấy loại