Từ ngày cấm cửa Cố Khâm, Tú Nương đột nhiên cảm thấy xung quanh có chút thay đổi.
Khi trước nàng tùy ý lại lười nhác, bây giờ cũng không hề thay đổi, chỉ là cảm giác bên cạnh có chút thiếu thiếu.
Ở trên lầu cao nhìn ngắm thế gian nhộn nhịp huyên náo, âm thanh rõ ràng vang vọng đến bên tai nàng.
Vậy nhưng nàng lại cảm thấy vắng lặng đến lạ thường.
Những ngày qua Cố Khâm đúng giờ tìm đến, trong lòng có chút nhung nhớ muốn gặp đối phương, nhưng dù có thế nào nàng vẫn tự dặn lòng, không được.
Ta còn đang giận, rất giận dữ nên phải từ từ.
Ừm, hôm nay sắc trời trong xanh, tâm tình nàng không tệ.
Vậy quyết định tha cho hắn vậy.
Thế nhưng nàng cố ý dậy sớm đợi hắn đến gõ cửa, nhưng canh giờ đã điểm, người lại chưa đến.
Ngồi trong sân viện của mình, Tú Nương chống cằm rầu rĩ hỏi phụ nhân bên cạnh "Bình thẩm, tại sao hắn lại chưa đến?"
Đặt lên bàn một ấm trà nóng cùng một đ ĩa điểm tâm được làm khéo léo, Bình thẩm dịu giọng an ủi nói "Bà chủ sao phải chờ đợi chứ.
Nam nhân trước giờ đều mau quên, dù người có xinh đẹp đến đâu cũng sẽ nhanh chóng bị lãng quên thôi."
Trong lòng đã không thoải mái, lại nghe những lời không hay ho này khiến tâm tình nàng càng thêm tệ.
Thật là trong cái nhà này không ai nói được lời nào dễ nghe mà.
Bình thẩm đi rồi, nàng một mình ngồi đợi cũng chẳng làm được gì.
Kéo kín áo choàng bằng lông cáo đỏ, Tú Nương đứng dậy đi đến cửa sau.
Nàng quyết định hôm nay sẽ chờ hắn đến.
***
Bị Chu Hưng Đế kéo lại nói chuyện, khi Cố Khâm đ ến được Tụ Hoa Phường thì đã trễ thời gian hơn mọi ngày gần một canh giờ.
Bậc thềm được quét tước sạch sẽ, hắn đứng ở nơi đó giơ tay lên muốn gõ cửa, chỉ là nhất thời lại có chút chần chừ.
Liệu lần này nàng có để ý đến hắn hay không.
Có lẽ câu trả lời không quá quan trọng, vì sự chần chừ không kéo dài quá lâu thì hắn đã kiên định gõ cửa, dù biết có thể hôm nay hắn sẽ lại thất vọng trở về.
Tiếng gõ cửa vừa dứt, cánh cửa đã phai màu theo năm tháng vẫn luôn đóng chặt mấy ngày nay lại nhanh chóng được mở ra.
Người phía sau cánh cửa thế nhưng không phải là gã sai vặt hay ai khác, đó là người hắn ngày đêm nhung nhớ.
Đôi mắt nàng lúc này hàm ý cười, thanh âm mềm mại như bông "Quan nhân, thật lâu không được gặp ngài nha."
Hắn đứng ngây ngốc tại chỗ, mãi khi nàng cất tiếng trêu đùa thì mới bừng tỉnh lại.
Chẳng cần biết ở đây còn có người khác hay không, Cố Khâm tiến lên một bước ôm lấy nàng.
Tiếng thủ thỉ lại khàn khàn ẩn chứa tâm tình của hắn bao ngày nay "Ta rất nhớ nàng."
Bị bất ngờ ôm lấy, Tú Nương kinh ngạc trợn tròn mắt, kinh ngạc qua đi, bỗng nhiên khóe mi có chút ươn ướt.
Hình như nàng có chút hiểu tâm tình khi đó của mẫu thân, thật sự là có chút không nỡ buông tay.
Đợi khi Cố Khâm bình tĩnh buông ra thì hai người bọn họ vẫn giống như trước kia, cùng nhau uống trà nói chuyện, nhưng vẫn là có