Ngày ngày vào triều chẳng thiếu buổi nào, công việc trong tay có nhiều đến đâu cũng có lúc hết.
Cố Khâm nhìn bàn làm việc trống không chẳng có lấy một sự vụ nào của mình thì thầm thở dài, biết vậy hắn làm chậm một chút thì công việc trong tay sẽ không hết nhanh vậy rồi.
Cốc cốc cốc.
Cửa thư phòng bị gõ vang, Cố Khâm lên tiếng để cho người bên ngoài tiến vào, cửa phòng nhanh chóng được mở ra, chỉ là người tiến vào có chút khiến người khác bất ngờ.
Nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, trước khi hắn thi lễ thì đối phương đã sang sảng nói "Miễn lễ, miễn lễ a.
Cố ái khanh không cần phải hành lễ đâu."
Đứng thẳng sống lưng, hắn nhìn Chu Hưng Đế mặc một thân y phục bình thường xuất hiện tại Cố phủ của mình thì không khỏi nhăn mày, lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị đối phương chặn họng.
"Ngươi đừng có nói cái gì mà chú ý an nguy rồi vì dân vì nước lại vì chính mình các thứ.
Trẫm đây là xuất cung vi hành, là tìm hiểu đời sống nhân dân, ngươi không có lý do cản trẫm đâu." lời nói ra trăm lần như một, nói nhiều đến mức bây giờ đã chẳng có chút ngượng ngùng nào.
Hít sâu thở đều cố kìm nén tâm tình muốn nổi nóng của chính mình, hắn nghiến răng hỏi "Vậy sao bệ hạ còn ghé qua Cố phủ của thần a? Ngài có thể đi thẳng không cần ghé ngang."
Chu Hưng Đế thân thiết khoác vai hắn rồi kéo người ra khỏi thư phòng ngột ngạt, dáng vẻ đương nhiên nói "Trẫm đây chính là có vui cũng không quên ngươi, đi thôi, ta mang ngươi đi dạo hoàng thành."
Tránh thoát khỏi tay hoàng đế, Cố Khâm khinh bỉ trong lòng, là ngài muốn đi, không cần đem ta làm cái cớ.
Tiên Hoàng là một người vì dân vì nước, là quân chủ tốt.
Vậy nhưng ngài không hẳn là một phụ hoàng chuẩn mực.
Khắp cả hậu cung năm đó cũng chỉ có một Hoàng Hậu, một Hoàng Quý Phi cùng ba Quý Phi.
Mỗi vị hoài thai một lần mà hạ sinh cho Tiên Hoàng hai nam ba nữ.
Các hoàng tử công chúa sống trong cung nhưng lại chẳng mấy khi bị hoàng đế quản chế nên vị nào vị nấy chẳng khác nào ngựa hoang thoát cương.
Tiêu biểu nhất có thể nói đến Chu Hưng Đế cùng Tĩnh Tiêu công chúa.
Một vị mang theo thư đồng ngày ngày gây chuyện, một vị thì không bao giờ cam chịu yên tĩnh mà chạy khắp nơi.
Bây giờ Cố Khâm nghĩ lại vẫn còn thấy đau đầu, thật chẳng có vị nào khiến người bớt lo, dù cho vị trước mặt có là hoàng đế đang tại vị mà hắn theo hầu.
Xe ngựa một đường lắc lư đi về phố đông, nơi có thương nghiêp nhộn nhịp nhất hoàng thành.
Tới đầu phố hai người rất tự giác xuống khỏi xe ngựa mà rảo bước đi dạo.
Hai bên đường, cửa hàng nối liền với nhau, các sạp hàng bày biện đồ vật đặc sắc nhằm thu hút người qua đường ghé thăm.
Từng tiếng lại từng tiếng hò rao mời chào khách, vừa ồn ã vừa nhộn nhịp, đây chính là sắc thái của nhân gian.
Hai người vừa đi vừa thưởng thức các thương phẩm đa dạng, Cố Khâm chỉ nhàn nhạt liếc nhìn một cái rồi rời