*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Thi thể cô ta bị giấu ở đâu?
An Dạ lâm vào nỗi mê mang trước đây chưa từng có.
Hiện tại, tất cả ý tưởng có thể cứu mạng cô đều chỉ là phỏng đoán, nếu không tra ra chân tướng, cô sẽ phải chết rất thê thảm. Cho dù những thứ kia có phải là nguyền rủa oán niệm của Tiểu Nhân hay không thì ai gặp phải cô ta cũng phải chết, nếu là vậy thì cô còn hao tổn tâm cơ đi tìm kiếm chân tướng làm chi? Sao không quý trọng bảy ngày cuối cùng này, thật đúng là lãng phí! Cô bây giờ nên ở bên cạnh người nhà đến một khắc cuối cùng mới phải!
An Dạ cùng với Bạch Hành ngồi trên một chiếc ghế trong công viên, Tiểu Chu thì đã đi mua bữa trưa.
Ánh mắt An Dạ trôi xa, dừng lại ở cảnh một đứa bé đang chơi đùa với cha của mình, tiếng cười như chuông bạc truyền đến, mang theo sự vui sướng của trẻ thơ, không trộn lẫn cảm xúc thế tục thật là làm cho người nghe khao khát.
Cô tự nhiên cảm thấy trái tim mình yên bình hẳn lại, cô hỏi: "Nếu tìm ra nguyên nhân tử vong cùng với thi thể của Tiểu Nhân, cô ta sẽ bỏ qua cho tôi sao?"
Bạch Hành nghiêng đầu nhìn cô một cái, trông thấy ánh mắt An Dạ phiêu đãng đến phương xa, giống như đang lầm bầm lầu bầu, cũng không phải đang cố tình hỏi anh.
Bạch Hành hỏi: "Vì sao chỉ có Tiểu Nhân biến thành quỷ?"
An Dạ trả lời: "Bởi vì cô ta lòng man oán niệm?"
"Người có lòng oán niệm nhiều như vậy, vì sao chỉ có Tiểu Nhân mới bị?"
"Ý của anh là sao?" An Dạ nhíu mày, khó hiểu. Thế nhưng cô có thể cảm nhận được Bạch Hành đang hướng dẫn cô từng bước, dẫn dắt cô suy tư vào điểm chính xác, lại không nói thẳng ra.
"Chị gái đã chết, mẹ ruột cũng chết. Nhiều người vô tội như vậy đều đã chết nhưng chỉ có Tiểu Nhân là thành quỷ, sự khác biệt của bọn họ nằm ở đâu?" Giọng nói Bạch Hành ẩn chứa một tia mềm mại, có một chút sủng nịch mơ hồ. Giống như cha mẹ giảng đề toán khó cho con cái, rõ ràng đã biết đáp án lại vẫn có kiên nhẫn một lần rồi lại một lần gợi ý, chờ đứa bé nói ra đáp án đúng thì sẽ được khen thưởng.
"Tiểu Nhân chết không rõ nguyên nhân? Thi thể của cô ta còn không có tìm được?"
Bạch Hành gật gật đầu: "Hiện tại chúng ta chỉ có một cái manh mối này, cô muốn từ bỏ sao?"
Cô đã hiểu ý anh, tuy rằng không biết kết cục cuối cùng là như thế nào, điều bọn họ có thể làm chỉ là cố gắng hết sức.
"Huống chi..." Bạch Hành dừng một chút, nói: "Oán niệm là thứ không xuất hiện một cách quang minh chính đại được."
An Dạ thầm nghĩ: anh ta nói rất đúng, oán niệm sở dĩ gọi là oán niệm là những thứ chỉ có thể tồn tại ở những nơi âm u hoặc là cảm xúc u tối. Những thi thể người chết đã hiện ra trước mắt mọi người thì không thể dựa theo cảm xúc của cơ thể đó mà thành quỷ thành ma. Cũng giống như những người hay tính toán người khác cũng chỉ dám đem những quỷ kế của mình trốn trong bóng tối mà mưu tính, một khi ở những nơi đông người, bọn họ liền không thể tập trung tinh thần, làm ra chuyện hại người. Đây gọi là "tâm lý phụ họa" của con người, cảm thấy dung nhập đại chúng mới có thể an toàn, sẽ không làm bản thân trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Cô mỉm cười, đây là nụ cười đầu tiên phát ra từ nội tâm sau nhiều ngày căng thẳng như vậy.
Tươi cười của An Dạ đột nhiên cứng lại, cô nhìn đến chỗ kia, người cha đem đứa bé cõng lên trên lưng, đứa bé ôm cổ cha cười khanh khách không ngừng. Hình ảnh này làm cho cô cảm thấy chói mắt, lại cảm thấy quỷ dị. Cô theo bản năng quay đầu, không muốn nhìn hình ảnh đó nữa.
Cô đem tầm mắt dừng lại trên sườn mặt Bạch Hành, nói: "Chúng ta đã biết lúc ấy Tiểu Nhân rất có thể đang ở nhà, như vậy đã nói lên thi thể của cô ta hẳn là ở đâu đó trong căn nhà, chỉ là bị giấu ở một chỗ nào đó chưa ai biết mà thôi."
"Uhm!" Bạch Hành trầm ngâm.
"Cho nên tôi muốn đi tìm. Nhất định phải tìm ra thi thể của cô ta!"
Bạch Hành nói: "Có một chỗ. Tôi nghĩ có lẽ sẽ tìm được tin tức hữu dụng."
"Nơi nào?"
"Ba của Vương Nhân thích uống rượu, thường thường hay đi tiệm tạp hóa dưới lầu mua rượu. Tôi nghĩ có thể đến đó hỏi một chút, có nhiều thông tin sinh hoạt thường ngày của hắn ta, những thứ này cảnh sát cũng chưa chú ý tới."
Đúng, anh ấy nói không sai!
Những thứ mà cảnh sát chú ý đều là nhân chứng hoặc vật chứng có thể thúc đẩy tìm ra nguyên nhân cái chết, thậm chí là vũ khí sắc bén nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới tìm hiểu những sinh hoạt bình thường trong ngày của nạn nhân. Đám người An Dạ có thể lợi dụng điểm này hy vọng tìm thấy điểm đột phá.
An Dạ nhìn nhìn đồng hồ, hiện tại là 1h30" chiều, đối với cô, thời gian chưa bao giờ trôi qua nhanh như vậy.
Chờ đến khi Tiểu Chu mua cơm trở về đã là chuyện của 10 phút sau đó.
Anh ta đưa cho An Dạ và Bạch Hành mỗi người một hộp thức ăn nhanh, ngồi xuống bên cạnh Bạch Hành, mở ra hộp của mình, bên trong là thịt xào ớt xanh, hai cái nem rán cùng với một phần cơm tẻ.
An Dạ bị mùi hương đồ ăn hấp dẫn mê người, trong bụng đột nhiên cũng cảm thấy đói, gấp không chờ nổi mở ra hộp đồ ăn của mình, bên trong có sườn heo chua ngọt cùng với thịt viên tứ hỉ (còn gọi là đầu sư tử kho) và một phần cơm.
Cô tách ra đôi đũa dùng một lần, gắp một đũa to sườn heo chua ngọt cho vào miệng, có cảm giác cả người đều được sống lại, cảm xúc cực đoan trước đây đều biến mất hơn phân nửa.
Quả nhiên đồ ăn là phương thuốc thần kỳ trị được bách bệnh à nha!
An Dạ mỉm cười: "Nếu tôi có thể còn sống trở về, tôi mời các người ăn cơm."
Tiểu Chu hỏi: "Đúng rồi, hai người sinh sống ở đâu?"
"Khu Lạc Thành Hoàng Sơn." Bạch Hành thay cô trả lời.
"Vậy sao? Vừa lúc, sau này tôi rất có khả năng sẽ được điều đến cục cảnh sát bên kia công tác, đến lúc đó có thể gặp mặt, bữa cơm này tôi ăn là cái chắc rồi." Ngữ điệu Tiểu Chu nhẹ nhàng trò chuyện.
An Dạ cảm kích mà cười một cái, cô biết Tiểu Chu là cố tình tránh đi câu nói muốn chết muốn sống kia của cô, cổ vũ tinh thần cho cô, nhất định sẽ bình an trở về.
Bạch Hành khó có khi cũng cười một cái nhưng rất nhanh liền biến mất.
Sau khi bọn họ ăn xong cơm trưa liền theo kế hoạch của Bạch Hành, lái xe trở về dưới lầu hiện trường vụ án.
Cửa hàng tạp hóa kia đã mở rất nhiều năm, bảng hiệu trước cửa được làm từ gỗ, nhà là một căn nhà kiểu cũ, không giống như những căn nhà khác trong thị trấn cải tạo mới lại, nền nhà phủ đầy xi măng rơi rớt từ trên tường xuống theo năm tháng.
Trước cửa có một hàng ngăn tủ như hàng rào, trong tủ bày đầy những hũ thủy tinh lớn, vài hũ đựng đầy bánh quy đường, mấy cái khác thì chứa kẹo bảy màu linh tinh.
Khi An Dạ còn nhỏ cũng thường lấy tiền mình để dành tới tiệm tạp hóa mua kẹo, trong tiệm có bán một
loại rượu trắng mà ông của cô thích nhất.
Đám người An Dạ bước vào, rất nhanh có một cụ bà bước ra gặp bọn họ.
Cụ bà khoảng 60 tuổi, rất đẹp lão, có một đôi mắt sáng và rất có tinh thần. Bà cười rộ lên, nếp nhăn trên mặt trông như một quả táo khô.
An Dạ hỏi: "Xin chào bà! Cháu muốn hỏi thăm một chút chuyện được chứ ạ?"
Cụ bà cười cười: " Được chứ, được chứ. Các người là từ nơi khác tới?"
"Đúng vậy ạ." Tiểu Chu cũng không lấy ra văn kiện, sợ người già không thích thấy cảnh sát, hơn nữa cũng chịu không nổi kinh sợ.
An Dạ châm chước, chậm chạp không mở miệng, hiển nhiên là không muốn bà cụ bị cuốn vào, làm bà nhớ lại chuyện máu me như vậy.
Thế nhưng Tiểu Chu đã mở miệng: "Trước đây, có một người đàn ông tên là Vương Nam, ở trong căn nhà trên lầu kia. Anh ta thường tới chỗ này của bà mua rượu phải không? Mua loại rượu gì?"
Cụ bà nhíu mày, nghĩ nghĩ nói: "Vương Nam đã chết kia? Đã qua nhiều năm rồi, khi đó con gái của tôi đều còn ở nhà."
Bà thầm thì một câu, dường như đang nhớ tới con của mình.
Sau đó, bà tiếp tục nhớ lại: "Hay mua bia Song Lộc, hiện tại không còn bán nữa, anh ta khi đó rất thích uống loại bia này, hay cùng với con gái khiêng từng két từng két trở về."
"Con gái của anh ta?" An Dạ hỏi.
"Chính là đứa bé tên Vương Nhân, thật đáng thương, hiện giờ không biết nó trôi dạt ở đâu nữa!" Cụ bà thở dài một hơi, nói không ra lời.
Tiểu Nhân cùng ba của mình hay tới mua bia? Quan hệ của bọn họ rất tốt hay sao?
Bạch Hành hỏi một câu: "Vương Nam rất thương đứa con gái út hay sao ạ?"
Cụ bà nói: "Cha con bọn họ rất tốt, vừa nói vừa cười, có đôi khi anh ta còn cõng con gái lại đây chơi."
Một người cha thích bạo lực lại có thể yêu thương đứa con gái út? Nghe như thế nào cũng cảm thấy không thông.
Trong đầu An Dạ đột nhiên đem hình ảnh hai cha con Tiểu Nhân cùng với hình ảnh mình nhìn thấy ở công viên xếp chồng lên nhau.
Tiểu Nhân ôm cổ cha mình, phát ra tiếng cười ha ha.
Tiếng cười vui vẻ như vậy, là đặc trưng của trẻ thơ.
Vậy trên người của Tiểu Nhân có vết bầm tím là như thế nào?
Là cô ta miễn cưỡng cười vui hay sao?
An Dạ nhớ rõ Từ Văn Tiến đã nói, Tiểu Nhân rất sợ phải về nhà.
Nếu nói Tiểu Nhân không sợ cha mình, như vậy cô ta sợ hãi cái gì?
Cô ta sợ ai trong nhà?
An Dạ nhớ lại trước đây Tiểu Nhân nhắc nhở kêu bọn họ chạy trốn, cô ta bảo bọn họ chạy trốn có nghĩa là cô ta biết có người muốn hại bọn họ, cũng chính là cô ta có thứ gì đó kiêng kị.
Biểu hiện lúc đó của Tiểu Nhân rất có thể chính là dấu hiệu lúc sinh thời, cô ta bắt chước theo sinh hoạt trước đây của mình. Cho nên khi An Dạ hỏi đến hai thi thể kia thì Tiểu Nhân trả lời nửa chính xác nửa sai lầm. Cô ta dựa theo ký ức hiện tại và ký ức trước khi chết, bện ra cái gọi là "ba giết mẹ, chị hai giết chết ba".
Tiểu Nhân là người bị hại, nói cách khác, ở tình huống trước kia, cô ta cũng là người chết, một người chết làm sao biết được những người khác chết như thế nào đâu?
An Dạ biết là bởi vì sau khi sự kiện phát sinh, bọn họ đọc được tin tức, đối với sự kiện phân tích vụ án sau khi đó, cũng chính là "chồng giết vợ, rồi lại giết con gái lớn, con gái nhỏ thì mất tích".
Nhưng mà Tiểu Nhân từ đâu biết rõ tình huống như vậy?
Hơn nữa, cô ta nói: "Ba giết mẹ, chị hai giết chết ba."
Huống chi, ai nhìn thấy Tiểu Nhân chỉ có thể sống được bảy ngày, không thể sống lâu hơn nữa được.
Cho nên, dựa theo thời gian mà suy tính, có thể suy ra ngày Tiểu Nhân xuất hiện, vừa lúc là nhân cách thứ hai của cô gái kia giết cha mình. Không có khả năng trông thấy cảnh cha giết mẹ, nói cách khác hồn của Tiểu Nhân vừa lúc thấy một màn này.
Cũng chính là cảnh "chị hai giết chết ba".
Như vậy, cảnh "ba giết mẹ" này từ đâu mà có?
Căn cứ theo lời kể của Từ Văn Thiến, hôm đó Tiểu Nhân ở nhà, một phần nội dung của câu chuyện rất có thể là hồi ức lúc sinh thời của Tiểu Nhân, cũng chính là sau khi cha ruột giết mẹ ruột, cô ta chưa có chết, hơn nữa tận mắt nhìn thấy một màn này, cho nên trong ký ức xuất hiện một vết gãy, do đó nói ra một phần câu chuyện là bịa đặt.
Cho nên, mọi chuyện hẳn là như vầy —
Tiểu Nhân nói: "Ba giết mẹ (ký ức trước đây), chị hai giết chết ba (ký ức hiện tại)."
Mà vụ án sau này là: "Ba giết mẹ (sự kiện hiện tại), nhân cách thứ hai giết chết ba (sự kiện hiện tại)."
Bởi vì độ tương tự là một trăm phần trăm nên xuất hiện hiện tượng xếp chồng, làm cho bọn An Dạ suy đoán theo hướng khác.
Nói cách khác, Tiểu Nhân lúc còn sống thật sự chính mắt nhìn thấy cha mình giết mẹ ruột.
Mà khi đó, người còn sống trừ bỏ người cha thì còn có đứa con gái lớn.
Nếu người cha giết đứa lớn, như vậy rất có thể cất giấu thi thể trong cùng một phòng.
Nếu... hung thủ không phải là người cha thì sao?
Khoảng cách đứa con gái lớn chết cách ba tiếng so với người mẹ. Trong ba tiếng đồng hồ này có thể xảy ra chuyện gì?
An Dạ hỏi: "Bạch Hành, anh có còn nhớ bộ dạng sợ hãi của Tiểu Nhân khi nhìn thấy chị mình hay không? Nếu người cha yêu thương Tiểu Nhân, có thể có một khả năng, cũng chính là... người chị cũng có khuynh hướng bạo lực, bởi vì cha yêu thương Tiểu Nhân hơn cho nên sinh ra ghen ghét, vì thế giết hại Tiểu Nhân?"
Bạch Hành cười cười, không phát biểu ý kiến.
Mà An Dạ thì da đầu tê dại, nếu suy luận như vậy nghe cũng rất hợp lý.
Vì sao rõ ràng là quỷ hồn lại sợ hãi chị gái, ngược lại kêu bọn họ rời đi, bởi vì bản năng Tiểu Nhân cho rằng chị mình mới là ác ma!
Mà người cha, cũng rất có thể là bị Tiểu Nhân sau khi chết ôm cổ, đang sống sờ sờ bị hù chết!
Cho nên, mọi chuyện hết thảy đều có căn cứ và nguyên nhân cụ thể.
Chỉ còn lại một điểm đáng ngờ duy nhất chính là: thi thể Tiểu Nhân đến cuối cùng dấu ở đâu?
HẾT CHƯƠNG 13