*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Hai người An Dạ hoàn toàn không biết ông chú đầu hói đang ở đâu nên chỉ có thể tìm lòng vòng trong khách sạn.
Nói không chừng ông ta đã rời khỏi đây?
Không, cũng không thể có khả năng đó.
Ông ta nhất định đang nấp trong bóng tối theo dõi bọn họ, rốt cuộc thì cũng không phải Slender, ông ta chỉ là một người thường không có dị năng, thứ duy nhất dùng để quan sát chính là đôi mắt bình thường.
Khoan đã, còn có một thứ nữa!
An Dạ nhớ rõ, thời bây giờ nếu muốn quan sát theo dõi thì không chỉ dùng mắt thường mà còn có một con mắt thứ ba, cũng chính là cameras.
Nhất định là ông ta đang ở phòng điều khiển, có thể vì muốn theo dõi toàn bộ mọi chuyện nên không chừng ông ta đã xuống tay với cả phòng điều khiển, để tiện cho mình ra vào.
Hơn nữa, rốt cuộc thì cả cái khách sạn này có tổng cộng bao nhiêu người bị nhiễm máu Slender, hay chỉ có mấy người bọn họ mà thôi?
Ông ta rõ ràng điên rồi, đã bị lòng hiếu kỳ của chính bản thân khống chế, không hề băn khoăn, muốn làm gì thì làm.
An Dạ và Bạch Hành vội vàng đuổi đến phòng điều khiển, cả hai còn chưa bước vào trong thì đã bị Hà Lị, không, nói chính xác hơn là Slender ngăn cản bọn họ.
Ông ta lại bắt đầu thao tác Slender, ngăn lại không cho bọn họ phá hủy tiêu bản!
Sau lưng An Dạ cũng chậm rãi nóng lên, xương sống lưng phía sau bắt đầu cong lên, hạ thấp người xuống dưới, phủ phục trên mặt đất giống như một loài bò sát, hoàn toàn không thể khống chế chính mình.
Chờ khi cô lại mở mắt ra thì hình ảnh trước mặt đã trở nên mơ hồ không rõ, dường như tất cả đều bị khoác lên một lớp pha lê đỏ thô ráp với hình dạng cong cong như quả cầu, chỉ có thể phân biệt được nơi nào có dòng máu ấm áp mà thôi.
Vào lúc này, An Dạ bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện.
Slender ngoại trừ tứ chi và thân thể có độ ấm, còn tất cả những cái tay mọc ra sau lưng đều là trạng thái chết.
Điều này có nghĩa là gì?
Nói cách khác thì người bị nhiễm vẫn còn là người, chỉ là thân thể có thêm một nửa Slender đã chết kia.
Nếu vậy thì có phải chỉ cần chém đứt bộ phận kia là xong?
An Dạ đã trải qua quá trình phần "người" chiến thắng phần "con", cho dù có đói khát thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ không còn sợ hãi.
Chính Bạch Hành đã khiến cô hiểu ra một điều, chỉ cần cô có thể chiến thắng chính mình thì Bạch Hành sẽ vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh cô.
Những gì nên làm, anh ấy đều đã làm, vậy thì cô cũng không thể phụ sự kỳ vọng của anh ấy.
Bất quá chỉ là đói bụng thôi chứ có gì ghê gớm đâu?
An Dạ há mồm, cô không kiểm soát được mà hít ngược khí lạnh vào bụng, mồ hôi nóng rực từ giữa trán chảy xuống, rơi trên mặt đất thấm ướt một mảng gạch men màu trắng.
Tuy rằng dạ dày vẫn rất đau như có một cỗ máy khuấy đảo trong đó, cỗ máy chuyển động mang theo tầng suất riêng khiến cô đau đớn muốn chết.
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn còn có thể giữ được phần "người" mà đi nói với ông ta, không phải tất cả mọi người trên thế giới này đều khuất phục trước Slender, nếu tuyệt đối không có khả năng đó thì chính cô sẽ tạo ra nó.
An Dạ cười một tiếng, lấy hết sực lực mà rống lên với ông ta: "Gã đầu hói, thấy được chưa? Tôi.... vẫn là con người, sẽ không biến thành Slender, sẽ không biến thành bảo bối của ông."
Rất nhanh, bên trong cũng đã có tiếng người đáp lại: "Cô là một kỳ tích, nếu đã có loại kỳ tích này thì vì sao Slender lại không thể hồi sinh? Chúng nó mạnh hơn nhiều so với nhân loại, chỉ là phương thức giao phối không ôn hoà như nhân loại thôi, chỉ bởi vì cái này mà thượng đế liền vứt bỏ chúng nó? Thật là đáng thương, cô gái à, tôi thật sự không đành lòng."
An Dạ cắn môi dưới: "Chú đầu hói, đừng nên nghĩ đến chuyện cứu cô ấy nữa. Cô ấy vốn đã muốn chết, cái tiêu bản cuối cùng trên tay chú, một con Slender cuối cùng đó đã tình nguyện chết!"
Tâm sự sâu kín nhất bị vạch trần khiến cảm xúc ông ta dao động rất lớn. Giọng nói ông ta mang theo sự rung rẩy, không còn ôn hoà như trước đây mà táo bạo phản bác: "Cô nói bậy! Cô ấy.... cô ấy còn nhỏ như vậy, rõ ràng là chết do không có thức ăn, là tôi đã chậm một bước, ý thức cầu sinh của cô ấy mạnh như thế, vốn không nên chết! Không nên chết! Tôi muốn cho cô ấy sống lại, tôi muốn cứu, tôi muốn cứu cô ấy...."
Ông ta như điên rồi, chỉ biết lải nhải mấy câu như thế, mà Hà Lị đang ngăn cản bên ngoài hai mắt từ màu xanh lục dần chuyển sang màu đỏ, dường như cũng bị cuồng hoá theo cảm xúc của ông ta.
An Dạ lùi về sau một bước, một nửa cơ thể cô bò lên trên tường, nhìn chăm chú Hà Lị sắp phát động công kích ngay trước mắt.
Cô bất an nhìn thoáng qua Bạch Hành, lại mơ hồ thấy hai mắt anh biến thành màu xanh lục, hốc mắt bị che kín bởi tơ máu. Tuy màu mắt giống nhau nhưng ngoại hình lại khác với An Dạ, Bạch Hành cũng không mọc thêm cánh tay nào.
Đây là chuyện gì thế?
Bị lây nhiễm!
An Dạ bất chợt nghĩ ra, hồi nãy cô cắn Bạch Hành nên anh mới bị lây nhiễm!
Vậy mà lại cam tâm tình nguyện bị cô lây nhiễm, anh.... làm sao anh lại có thể như thế.
Bạch Hành nhếch môi: "Bị ít thôi, vẫn chưa có cảm giác đói khát nên em đừng lo lắng. Nên chú ý bảo vệ chính mình thật tốt, mọi việc đều đã có anh."
Lại là những lời này.
An Dạ bình phục lại tâm tình nôn nóng bất an, chăm chú ứng phó với Hà Lị.
Bỗng nhiên, từ đằng xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Chưa đợi An Dạ kịp phản ứng, cả người cô đã bị một sự va chạm kịch liệt làm cô té ngã xuống mặt đất! Tốc độ va chạm kia rất nhanh, đối phương tựa như một con báo hoang với lực tấn công mười phần, như một cơn gió ủi cô đụng vào chân tường.
FUCK!
Có máu của Slender nên An Dạ cũng không cảm thấy có bao nhiêu đau đớn, chỉ là cơ thể con người quá mức yếu ớt, ý thức đại não lập tức bị đánh đến tan rã.
Cô dựa vào bản năng sinh tồn của Slender mới có thể tìm về một chút lý trí.
An Dạ vừa ngẩng đầu liền thấy, thì ra cái kẻ xông tới giống một con chó điên vậy mà là Lý Duyệt?!
Rất rõ ràng, hắn cũng bị lây nhiễm!
Lúc còn là đồng bạn thì cái tên này là một kẻ hai mặt, khắp nơi làm khó làm dễ người ta.
Bây giờ biến thành Slender vẫn là cái thứ chuyên môn hại đồng đội, một lòng giúp đỡ kẻ địch giết người.
FUCK!
Cô muốn giết chết cái tên Lý Duyệt này.
Không biết do trời sinh Slender thô bạo hiếu chiến hay vẫn là vì lòng cô thật sự ghét Lý Duyệt.
Lúc này, An Dạ bỗng nhiên xốc lại tinh thần, ngừng thở vọt lên trên, trong nháy mắt nhảy vọt đó, cô linh hoạt lợi dụng cánh tay phía sau móc một cái, nhanh chóng hung hăng cào một đường máu trên mặt Lý Duyệt.
An Dạ theo quán tính rơi xuống nhưng vẫn phủ phục trên mặt đất không nhúc nhích, chuẩn bị cho lần công kích thứ hai.
Lý Duyệt cũng chẳng cam lòng yếu thế, trong môi răng hắn phát ra tiếng "răng rắc răng rắc" đầy uy hiếp, cổ họng gầm gừ, gắt gao nhìn An Dạ, trong mắt toát ra những tia sáng khác thường.
An Dạ lùi về sau một bước, chân chống lên tường, cô quay đầu nhìn lại thì mới phát hiện đây đã là góc chết, trên bức tường sau lưng có một cái cửa sổ đang mở rộng.
Cô chỉ cần dụ Lý Duyệt nhảy về phía trước một cú là có thể dồn hắn vào chỗ chết!
Nơi xa đằng kia, Hà Lị và Bạch Hành đã quấn thành một khối, đánh nhau túi bụi. Cùng lúc đó, Lý Duyệt đột nhiên phát động công kích, hắn tìm một góc độ rất khó tránh khỏi mà liều mạng phóng lên với ý đồ xé nát phần bụng yếu ớt nhất của An Dạ.
An Dạ không ngờ Lý Duyệt có thể đê tiện đến trình độ này, nhất thời chưa kịp chuẩn bị nên bị hắn ta hung hăng đánh ngã trên mặt đất, ngay lúc Lý Duyệt muốn thừa thắng xông lên, từ chỗ cao lao xuống người An Dạ là lúc hắn bị cô giơ một chân đá ngay chỗ háng, bất ngờ đá bay Lý Duyệt ra ngoài cửa sổ.
Lý Duyệt ngã xuống dưới thì khẳng định sẽ bị mất đi năng lực hành động.
Chỉ cần hắn không cản trở An Dạ, vậy thì đối phó gã đầu hói sẽ tiện hơn rất nhiều.
An Dạ đứng lên, đi về phía trước hai bước, bởi vì quá mệt mỏi khiến cô suýt chút nữa đã ngất đi.
"Cẩn thận!"
Bạch Hành bất ngờ lạnh giọng hô to, không nghe thấy An Dạ đáp lại, anh liền lập tức phóng lên, ôm An Dạ vào trong ngực, lăn đến đầu cầu thang.
Tuy không có sai lầm quá lớn nhưng vẫn cứ chậm một bước.
Cánh tay phía sau của An Dạ bị Lý Duyệt ngoài cửa sổ phóng vọt vào cắt mất, máu đỏ văng tung toé khắp nơi trong không khí, cánh tay bị cắt cũng không thuộc về bản thể nên sau đó đã hoá thành tro tàn, tiêu tán
giữa không trung.
Thằng khốn này quả thật là đê tiện vô sỉ, thế nhưng lại cố ý lợi dụng trong nháy mắt rơi ra ngoài cửa sổ mà phát động công kích An Dạ đang không hề phòng bị!
Bạch Hành đột nhiên đứng lên, đi từng bước về phía Lý Duyệt đang kề sát vách tường.
Dao găm thuần thục tự nhiên xoay tới xoay lui trong tay anh, dưới ánh đèn lạnh lẽo thoáng hiện ra tia sáng chói loá.
Đây là lần đầu tiên An Dạ chứng kiến Bạch Hành như thế này, trước nay anh đều mang bộ dạng ít nói ít cười, thậm chí biểu tình lộ ra ngoài cũng không nhiều lắm, cho tới nay đều là phong cách nhạt nhẽo im lặng không nói gì.
Mà bây giờ, Bạch Hành dường như đang rất giận dữ, đáy mắt đỏ tươi cộng với biểu tình lạnh lùng, tự nhiên có loại ảo giác khiến người ta không rét mà run.
Lý Duyệt theo bản năng muốn chạy trốn nhưng lại chạy không kịp, đã bị Bạch Hành nắm góc áo đạp lên bụng dưới, dẫm lên mệnh môn khiến hắn không thể nào xoay người được.
Bạch Hành túm chặt mấy cánh tay đang vặn vẹo sau lưng hắn, dùng dao găm cứa từng cái một, máu tươi đỏ thắm phun trào.
Giọng nói Bạch Hành không chút gợn sóng: "Đừng lo lắng, đây là tay của Slender, đối với bản thể sẽ không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào nhưng nếu không hoàn toàn chặt đứt, vẫn còn dính với bản thể thì sẽ phát sinh một chút đau đớn thôi."
Anh nhấn mạnh mấy chữ "một chút", giọng nói trầm tĩnh.
Nếu bị cắt đứt trực tiếp như An Dạ thì sẽ không có bất cứ đau đớn nào, nhưng rơi vào tay Bạch Hành, những cánh tay kia bị cắt đến cuối cùng còn dính lại một khoảng da thịt, vẫn còn kết nối với bản thể thì hoàn toàn là chuyện khác rồi.
Chẳng những sẽ đau đớn, hơn nữa còn đau gấp ngàn gấp vạn lần so với bình thường.
Đây chính là cái giá phải trả khi nhân loại dị biến.
Lý Duyệt đau đến mức kêu rên đầy thê lương, cổ họng nghẹn ứ, mãi cho đến khi hắn hôn mê bất tỉnh ngã vào vũng máu, mất đi ý thức.
Bên kia, Hà Lị cản đường cũng đã sớm bị Bạch Hành chế phục trên mặt đất, chỉ còn lại ông chú đầu hói điều khiển Slender.
Chờ đến khi Bạch Hành và An Dạ bước vào trong phòng thì ông ta đã từ bỏ chống cự.
Đốt lên một điếu thuốc, ông ta từ từ phun ra một ngụm khói rồi lại cẩn thận quan sát tiêu bản Slender trên tay mình.
Ông ta nói: "Cô ấy thật là đẹp, đúng không?"
Không ai lên tiếng trả lời.
Ông ta lại lầm bầm lầu bầu, móc từ trong túi ra một cái ống tiêm, đặt lên cánh tay chính mình: "Tôi vẫn luôn không dám nhìn trộm nội tâm của cô ấy, vậy thì hiện tại, trước khi hai người thiêu hủy cô ấy, tôi vẫn muốn nhìn cô ấy một lần cuối cùng."
Ông ta tiêm nọc độc vào cơ thể mình, trong nháy mắt lột xác thành Slender.
Dường như đã trông thấy được gì đó, trên mặt ông ta là nụ cười đầy thê lương: "Cô ấy nói cô ấy chán ghét tôi."
Bạch Hành chẳng có loại ham mê biến thái như ông ta, anh cầm lấy con nhện tiêu bản trong tay rồi dùng bật lửa đốt lên, mồi lửa từng chút từng chút một cuốn lấy tiêu bản khô héo, thiêu đốt thành tro bụi.
Cùng với ánh lửa bập bùng trong mắt An Dạ, mấy cánh tay sau lưng cô vốn ngứa ngáy khó chịu cũng dần dần héo rũ, cho đến khi biến mất không còn tăm hơi.
Một khi tiêu bản đã không còn thì máu của nó cũng chẳng có tác dụng gì nữa cả.
Mà một chút máu kia cuối cùng cũng sẽ bị tế bào trong cơ thể người cắn nuốt, hoá thành đồ bỏ đi rồi tống ra khỏi cơ thể.
Slender vĩnh viễn sẽ không biến được thành người, cũng không thể tổn thương nhân loại, cho dù thay đổi cấu tạo cơ thể người nhưng cũng sẽ chẳng thay đổi được tư duy của họ.
Có lẽ do ý thức được điểm này nên một con Slender cuối cùng mới có thể cam tâm tình nguyện chết đi.
Rốt cuộc thì cô ấy cũng hâm mộ nhân loại.
Hà Lị và Lý Duyệt đều bình an không bị gì, bọn họ ngủ say khoảng một ngày rồi cuối cùng cũng tỉnh.
Mà ông chú đầu hói trong buổi tối hôm đó cũng đột nhiên biến mất, theo như tin nhắn sau này của Tóc xoăn A nói ông ta trở lại trường đại học giảng bài, quả nhiên là biến thái như trong suy nghĩ của cậu, tuy nhiên, khiến người tiếc nuối chính là tiêu bản côn trùng của ông ta rốt cuộc cũng chẳng gợi lên bất cứ hứng thú nào, đây cũng là vạn hạnh trong bất hạnh.
Sáng sớm, An Dạ và Bạch Hành liền trở về quận Hoàng Sơn, căn cứ vào hạn chót nộp bản thảo mà An Dạ lại bắt đầu con đường chạy deadline không hồi kết.
Cô viết trong notebook đoạn cuối cùng của câu chuyện [Slender] —
"Từ sau khi chuyện đó xảy ra, tôi đã bắt đầu sợ hãi người phụ nữ hay theo dõi tôi kia. Cô ta chính là Slender trong truyền thuyết ư?Trong lòng nảy sinh hoài nghi, tôi không nhịn được mà cứ trộm chú ý đến cô ta, có khi cũng sẽ cố ý đi theo cô ta về nhà, tìm được chỗ cô ta ở. Tôi hầu như đã bị người phụ nữ như rắn rết bọ cạp kia bức điên. Cuối cùng, vào một ngày nọ, tôi không kiềm được nội tâm sợ hãi cùng phẫn nộ nên đã chuẩn bị hết thảy mọi thứ, lặng lẽ trở về cùng cô ta, giết chết cô ta ngay trong phòng ngủ. Bàn tay tôi nhuốm đầy máu tươi, rất sợ hãi nhưng lại không nhịn được mà cười thành tiếng. Cuối cùng cũng giải quyết được cái thứ biến thái này. Cái thứ biến thái, cái thứ biến thái đã theo dõi tôi!Thế nhưng vào lúc này bỗng nhiên có một người mở cửa ra. Tôi xoay người lại, kinh ngạc phát hiện ra đó chính là người phụ nữ mà tôi đã giết chết. Làm sao lại có chuyện như vậy?Cô ta sống lại ư?Tôi quay đầu thì người bị tôi giết vẫn đang ngã vào vũng máu không nhúc nhích. "Cô là ai?" Tôi như muốn hỏng mất rồi. "Tôi là Slender, hoan nghênh cô, đồng bạn mới của tôi." Cô ta mỉm cười, ngũ quan trên mặt dần dần nhoà đi, biến thành gương mặt trơn láng như một cái trứng gà. Giết nhầm người rồi!Tôi nhận nhầm người!Tôi túm chặt lấy đầu tóc mình như phát điên, hồi tưởng lại hành động trước đây của mình — theo dõi một cô gái, chuẩn bị tất cả dụng cụ để giết người. Hành động của tôi chẳng phải giống y như Slender trong lời đồn hay sao?Cuối cùng, tôi cũng đã hoá thành Slender, du đãng bên trong thành thị phồn hoa này, giết chết mỗi một người bị tôi theo dõi. Người tiếp theo sẽ là ai đây?Là người đang đọc quyển sách này sao?"An Dạ giao truyện cho Bạch Hành, sau đó thuận lợi xuất bản thành sách, vén lên sự kiện Slender một cách trần trụi.
Chờ khi tất cả mọi chuyện này qua đi, Bạch Hành mời An Dạ đi ăn một bữa.
Trên đường về nhà có một cửa hàng nướng BBQ, An Dạ nhìn thoáng qua bên trong, vậy mà lại phát hiện có món nhện nướng.
Ông chủ còn ân cần hỏi cô có muốn thử chút hay không, An Dạ xua tay rối rít từ chối, chạy trối chết.
Khi Bạch Hành đưa cô đến dưới lầu, trước khi tạm biệt, An Dạ hỏi anh: "Tại sao lúc ấy lại để em cắn anh? Bộ không sợ bị em ăn anh luôn sao?"
Bạch Hành trầm ngâm: "Nếu đều bị lây nhiễm thành Slender, sức lực Slender nam có thể sẽ mạnh hơn so với Slender nữ, thể lực cũng sẽ tốt hơn một chút."
"Nghĩa là sao?"
Anh tránh đi ánh mắt cô, nhìn nhìn về phía ánh trăng: "Vậy là có thể áp chế em dễ như trở bàn tay, khỏi sợ bị ăn nữa."
An Dạ vỡ lẽ: "Thì ra còn có chuyện đó nữa á, Bạch đại biên tập rất thông mình nha."
"Ừm...." Bạch Hành muốn nói lại thôi, cuối cùng lại câm như hến.
HẾT CHƯƠNG 76