*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Hiện giờ, An Dạ cũng bị hãm sâu vào trong đó.
Rõ ràng chỉ là một người không liên quan mà lại bị cuốn vào biển lửa một cách vô tội vạ, chỉ có thể chạy như điên theo con đường chưa bị lửa liếm tới.
Hết lần này tới lần khác cứ là cô, cứ là An Dạ bị kẻ trốn trong bóng tối đuổi kịp.
Cô hít sâu một hơi, nói: "Trước tiên hãy đi tìm người đã chụp hình toà tháp kia."
Lúc nãy An Dạ còn hơi chút men say, giờ bị cơn gió lạnh thổi qua gò má nên tỉnh táo lại rất nhanh.
Cô và Bạch Hành đi thanh toán, sau đó tạm biệt nhóm Tiểu Chu rồi về nhà.
Bởi vì xảy ra chuyện kia nên An Dạ lại một lần nữa mời Bạch Hành về nhà cô, làm cận vệ cho cô. Thật ra, bọn họ chỉ cần xác nhận mối quan hệ thì đã có đủ lý do để luôn ở cạnh nhau.
Suy nghĩ của An Dạ đang lơ lửng, cô rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Khi về đến nhà, cả hai chia nhau đi tắm rồi tụ lại trong phòng khách, bắt đầu phân tích một vài manh mối.
An Dạ bày cả hai tấm ảnh lên bàn, viết xuống giấy dãy số: 03270101 và 03270404.
Cô mím môi: "Trong hai tấm ảnh, một tấm bôi đi chân của em, một tấm bôi đi đôi mắt của Lâm Tiểu Nhã, chẳng lẽ có ý là hai bản án treo cho em và cô bé?"
Bạch Hành nói: "Tin tức có được hiện tại chỉ là hai bộ phận này của hai người nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó và thời gian tử vong của cả hai."
"Dựa theo tin đồn kia thì nội trong khoảng thời gian đó sẽ chết, đồng thời sẽ xảy ra tổn thương nào đó với vị trí đã báo trước trên cơ thể. Thế nhưng điều mà em muốn biết nhất chính là người nọ đã âm mưu từ lâu hay chỉ nhất thời nảy ra suy nghĩ này, nếu chỉ là ý nghĩ nhất thời thì tại sao lại biết số di động của em?"
Bạch Hành ngừng một chút, nói: "Có thể nào là do kẻ đứng sau màn dụ Lâm Tiểu Nhã tới tìm em, mà mục tiêu thật sự thật ra chính là em? Nên hắn đã sớm điều tra được số điện thoại của em?"
An Dạ nhíu mày: "Nếu dựa theo cách nói của anh thì cũng có lý. Nhưng mà tin tức của em sao lại lộ ra ngoài được? Hơn nữa, em và Lâm Tiểu Nhã cũng không đồng thời quen biết với ai cả, bạn bè cũng chẳng liên quan đến nhau, làm sao có thể biết được thông tin của cả hai?"
Bạch Hành có một suy đoán, anh đưa số điện thoại của An Dạ vào phần mềm truy tìm, kết quả đã tìm ra được một địa chỉ trang web lưu lại số điện thoại của cô.
An Dạ mờ mịt: "Em chưa từng rò rỉ số điện thoại của mình lên mạng, cuối cùng là ai đã bỏ lên vậy?"
"Trọng điểm không phải chỗ này."
Bạch Hành nhấp vào địa chỉ trang web kia, bên trên hiện ra tiêu đề — [Điện thoại ma].
Đây là một trang web kinh dị, cùng thể loại với trang web nguyền rủa, tất cả mọi người có thể bỏ tin tức người mà mình thống hận lên đây, điện thoại đến từ địa ngục sẽ giúp đỡ bọn họ xử lý hết những kẻ bị chán ghét này, là dịch vụ diệt trừ cặn bã một cách nhanh chóng.
An Dạ vậy mà cũng bị người ta thống hận, đến cuối cùng thì ai lại nhàm chán đến thế cơ chứ?
Cô nhìn sơ qua trang web này một cái, thấy trên đó ngoại trừ cô và Lâm Tiểu Nhã, quả nhiên còn có thông tin của hai nữ sinh khác nữa, vậy thì suy đoán trước đó của cô đã đúng.
Thời gian tử vong có quy luật, người thứ nhất là Lâm Tiểu Nhã 0101, sau đó là 0202, 0303, 0404 cứ như vậy mà suy ra....
An Dạ trùng hợp là người thứ tư.
Nói cách khác thì đây chính là hành động có chủ mưu đã lâu do con người làm ra đúng không? Ngay từ lúc bắt đầu, người mở trang web này đã điều tra tất cả mạng lưới quan hệ của cả bốn người bọn cô, sau đó đẩy mạnh tiến trình mưu sát.
Tuy nhiên, chỉ là một trò đùa dai hay sẽ thật sự hạ độc thủ đây?
An Dạ lại mở ra trang web một lần nữa.
Đầu tiên, giao diện trang web sẽ hiện ra một dòng chữ màu đỏ tươi, viết — điện thoại từ địa ngục.
Rồi hình ảnh đó vỡ ra, dần dần hiện lên hình nền đen tối, một dòng chữ màu đỏ trôi nổi trên nền đen, liên tục từng câu một theo tốc độ đọc của người xem: "Có người sinh ra từ địa ngục, lại không phải ác ma; có kẻ hạ xuống từ thiên đường, lại có thể là ma quỷ. Hãy giao hết tất cả cho tôi, tôi sẽ thay bạn hoàn thành tâm nguyện, đốt cháy hết mọi tội nghiệt, mang xuống địa ngục."
Sau đó, dòng chữ biến mất, một bài post với thông tin của An Dạ và ba người còn lại hiện lên, hơn nữa, bài post này được cài đặt chế độ không nhận comment.
Xem ra, nếu không xử lý hết bốn người họ thì bài post này sẽ không biến mất.
An Dạ để Bạch Hành truy tìm IP của người đăng bài post, kết quả phát hiện IP đều ở quận Hoàng Sơn nhưng lại là nhiều người khác nhau, có nghĩa là bài post đó không phải do cùng một người viết.
An Dạ hỏi: "Có cách nào để tìm ra được địa chỉ cụ thể của người sử dụng IP đó không?"
Bạch Hành trả lời: "Trừ phi liên hệ trực tiếp đến nhà cung cấp mạng, bọn họ có thể biết được thông tin của người sử dụng. Mấy cái này thì phải nhờ Tiểu Chu giúp đỡ chứ người thường không thể hỏi được."
"Cũng cần phải điều tra thông tin người chủ trang web, em muốn biết là ai đã sáng tạo ra cái quỷ này."
"Ừ." Bạch Hành liên lạc với nhóm Tiểu Chu, đợi bọn họ xin lệnh của cấp trên.
An Dạ viết lại số điện thoại của hai nữ sinh kia, định ngày mai sẽ gọi cho hai người đó hỏi thăm mọi chuyện.
Trước khi ngủ, An Dạ vào hộp tin Weibo kiểm tra lại một lần, hy vọng người chụp hình toà tháp trả lời tin nhắn nhưng chỉ giống như đá chìm đáy biển, trong nhất thời chẳng có tin tức gì mới.
Tình huống bây giờ đã hơi rõ ràng hơn, tóm lại là có kẻ muốn mưu sát các cô, bỏ thông
tin lên mạng, còn gửi cả ảnh chụp và điện thoại đe dọa, lợi dụng tin đồn để tiến hành kế hoạch máu tanh kia.
Kệ đi, An Dạ lòng rối như tơ vò, trở mình chìm vào giấc ngủ.
"Đinh linh linh — "
Điện thoại An Dạ lại vang lên, tiếng chuông trong đêm tối đặc biệt rõ ràng, tựa như một lưỡi dao sắc bén xuyên qua màng nhĩ cô, khiến cô giật mình bừng tỉnh, thở dốc dồn dập.
"Hô...." An Dạ ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhưng tiếng chuông đã chấm dứt.
Cô cảm thấy cổ họng khát khô, nuốt một ngụm nước bọt đắng ngắt, cô vói lên ly nước ở tủ đầu giường.
Cô nghĩ có lẽ bản thân đã ngủ bốn năm tiếng rồi thì phải?
Không tính là đủ giấc nhưng dù sao cũng ngủ khá sâu, đầu óc đau nhức khó có thể chịu được, đây chính là biểu hiện của việc mất nước, thiếu ô-xy.
An Dạ sờ thấy ly nước, cảm giác lành lạnh khiến cô yên tâm ngay lập tức.
Nhờ uống nước nên nhịp tim của cô đã ổn định trở lại.
Đột nhiên, có thứ gì đó mềm nhẹ như tơ mơn trớn lướt qua mu bàn tay khiến cô giật bắn mình.
Là gió ư?
An Dạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng cửa sổ đã đóng kín, cửa phòng cũng đóng.
Vậy thì đó là cái gì?
Ở một nơi kín mít như trong căn phòng này mà có thể di chuyển tự nhiên như thế, là.... là ma ư?
"Đinh linh linh — "
Tiếng chuông điện thoại khiến người ta lo âu lại vang lên, dồn dập và liên tục.
An Dạ sốt ruột vươn tay về chỗ để điện thoại, tay vừa mới duỗi lơ lửng trong không trung thì bỗng nhiên cứng đờ.
Chậm đã.
Thị lực An Dạ quả thật có vấn đề, đôi mắt cô có một con hai mí, một con một mí, vẻ ngoài hơi khác nhau, hơn nữa một con mắt bị quáng gà, một con thì không, những thứ nhìn thấy trong bóng tối không nhất định chính xác.
Nhưng thính lực của cô lại rất tốt, không có vấn đề gì.
Cho nên, cô có thể kết luận rằng tiếng chuông kia không phải xuất phát từ điện thoại của mình.
Cô có thể phân biệt được âm thanh phát ra từ hướng nào, tóm lại là không phải điện thoại cô.
"Đinh linh linh — "
Tiếng chuông vang lên một lần nữa, lần này lại là một hướng khác.
"Đinh linh linh — "
"Đinh linh linh — "
Bốn phía xung quanh An Dạ đều có tiếng chuông điện thoại, hết đợt này tới đợt khác.
"Đinh linh linh — "
"Đinh linh linh — "
Những tiếng chuông này giống như bị một ai đó điều khiển vậy, có mặt khắp bốn phía, bao lấy An Dạ, đẩy cô vào góc chết.
Thanh âm này chỗ nào cũng có, vây chặt An Dạ.
Đã sắp.... tóm được cô.
"Á!!!!"
An Dạ bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, cô há miệng thở dốc từng ngụm.
Là giấc mộng, chỉ là một giấc mộng thôi.
An Dạ lau mồ hôi lạnh, phát hiện trời cũng đã sáng.
Cô vô thức cầm lấy điện thoại, mở hộp tin Weibo ra, kiểm tra tin nhắn. Cô đã may mắn nhận được tin trả lời của người kia, An Dạ lại nhắn: "Ảnh chụp của bạn rất đẹp, tôi là nhân viên của tạp chí [Tử Bất Ngữ], không biết có thể mời bạn chụp một vài tấm ảnh cho tạp chí của chúng tôi hay không? Tất nhiên là có thù lao ạ. Đây là số điện thoại của tôi, nếu được thì mong bạn hãy liên hệ với tôi."
Không bao lâu sau đã có người gọi điện thoại cho An Dạ, đối phương là một chàng trai trẻ.
An Dạ và cậu ta hẹn xong địa điểm cùng thời gian, định gặp mặt rồi lại nói tiếp.
Cô ăn xong món cháo đậu xanh do Bạch Hành nấu, cả hai hầu như không có thời gian nói chuyện phiếm đã cùng nhau đi đến nơi hẹn với vị nhiếp ảnh gia kia, là một quán cà phê.
An Dạ kinh ngạc phát hiện, nhiếp ảnh gia này vậy mà lại là người giao cơm hôm qua.
Cô chào cậu ta, nói: "Thật ra, tôi hẹn cậu tới là có chuyện khác."
Cậu trai cơm hộp: "Vâng? Chuyện gì vậy?"
"Cậu đã từng gặp qua bức ảnh này chưa?" An Dạ trực tiếp đặt tấm ảnh trước mặt cậu.
Cậu trai cơm hộp: "Từ kết cấu và góc độ thì quả thật là ảnh của tôi. Nhưng lại không phải do tôi chụp."
"Có ý gì?" An Dạ nghe câu trả lời này cứ như lọt vào trong sương mù.
"Chị có chú ý đến chi tiết trên bức ảnh có vài vòng cung màu đỏ tím hay không?"
"Đó không phải vì lỗi kỹ thuật khi chụp ảnh à?"
Cậu trai cơm hộp lắc đầu: "Đây chính là vì chụp lại trên màn hình máy tính, nói cách khác, bức ảnh này không phải do tôi dùng phần mềm chụp ảnh mà do ai đó đã chụp lại trên màn hình máy tính của tôi tại hiện trường lúc đó."
An Dạ thấy manh mối này cũng sắp đứt, vội vàng hỏi: "Vậy cậu đã gặp qua người chụp bức ảnh này chưa?"
Cậu trai cơm hộp nói: "Lúc ấy tôi đang gọi điện thoại ở chỗ khác, không chú ý rõ kẻ đó là ai. Chị nên biết, ngồi cả ngày ở đó chờ thời điểm tốt nhất để chụp ảnh là một chuyện rất mệt mỏi, tôi cũng cần phải nghỉ ngơi nên gọi một cuộc điện thoại xả stress là chuyện rất bình thường."
Rốt cuộc cũng chẳng hỏi được gì ở chỗ cậu trai cơm hộp này cả, điều duy nhất có thể khẳng định chính là kẻ đứng sau màn kia vẫn luôn theo dõi nhóm Lâm Tiểu Nhã, do đó mới chôm tấm hình này.
Nếu vậy cũng không thể loại bỏ hiềm nghi đối với cậu ta được, ai biết có phải vừa ăn cướp vừa la làng hay không?
Tóm lại, kẻ nọ quá là xảo quyệt đi!
Không được, không thể để cho hắn được như ý!
HẾT CHƯƠNG 80