*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Edit: Quyên
Beta: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Trang bị của đám người nọ rất hoàn hảo, trước khi xuống nước, An Dạ cố ý kiểm tra nhãn hiệu của mấy thứ này, vậy mà đều là đồ được đặt từ nước ngoài, xem ra lai lịch họ không nhỏ.
Theo bản năng, cô có chút bất an nhưng vẫn chưa biểu lộ ra.
An Dạ hít sâu một hơi trong ống thở cho không khí lấp đầy lá phổi, khiến bản thân bình tĩnh lại trong không gian chật hẹp này.
Cô chiếu đèn lặn lên phía trên, muốn xem mình đã lặn được bao xa.
Ánh sáng đèn lặn không thể nào chiếu sáng xuyên lên mặt hồ, bên trên là nước hồ tĩnh lặng tối om om, có một vài gợn sóng màu đen thoáng qua, nhìn sơ cũng đã đủ sâu.
Trách sao An Dạ cảm thấy càng lúc càng khó thở, khí quản vốn thoải mái giống như bị sức mạnh từ bên ngoài bóp chặt thành một sợi dây mỏng manh, nếu không bình tĩnh hít thở sẽ rất dễ bị ngộp, đây chính là điểm nguy hiểm của việc lặn xuống nước.
"Ùng ục ùng ục."
Tuy không thể nói chuyện dưới đáy nước nhưng vẫn có thể cảm nhận được một vài động tĩnh hơi lớn.
Cách một lớp đồ lặn kín mít, lỗ tai An Dạ cũng có thể nghe thấy một loại tạp âm trầm đục giống như gió quất vào mặt trống da trâu, tuy không thể tạo nên tiếng vang nhưng cũng có một kiểu sắc thái rất riêng.
Tiểu Di vốn bơi theo phía sau bỗng nhiên cố sức vẫy tay, làm ra động tác rất khó hiểu.
Bọt khí Tiểu Di thở ra nhiều hơn bình thường, giống như một đám sương trắng nhanh chóng che khuất gương mặt cô.
Không ổn, có chuyện rồi.
An Dạ cảnh giác bơi ngược ra phía sau, sống lưng kề sát vào lớp đá ngầm tối âm u.
Cô luống cuống tay chân chiếu đèn lặn về phía Tiểu Di, không thấy thì thôi, vừa thấy suýt chút đã bị hù chết — phía sau Tiểu Di bỗng có một đàn cá xuất hiện, mấy con cá đó có hàm răng sắc bén, vậy mà lại không sợ người sống!
Động vật hoang dã đều sợ người, sợ tiếng động, thậm chí cả tiếng gió cũng sợ, càng khỏi nói đến bầy cá rất dễ bị hoảng loạn, còn mấy con cá tự động bu tới giống vầy thì hoặc là đường đi của nó bị họ cố tình quấy rầy, hoặc là chúng nó đang vây bắt con mồi, cũng có nghĩa là.... loài cá chuyên ăn thịt người!
"Chạy!" An Dạ không nói nên lời, cô vừa khẽ nhếch miệng đã lập tức bị bọt khí bao phủ hết mặt mày.
Dù con người có nhanh thế nào đi nữa so ra cũng kém bá chủ dưới mặt nước, đặc biệt là nguyên một bầy tới tìm thức ăn như này, có thể đánh lùi được nó mới lạ.
Tiểu Di túm đám rong biển bám trên đá ngầm quăng qua phía bầy cá rồi móc dao quân dụng bên eo ra, thẳng tay đâm xuống. Hồ nước vốn đen đặc giờ đã biến thành một màng sương đỏ, chưa đâm được mấy con thì cái thứ răng nhọn hoắc đó đã cắn rong biển nát nhừ, một lần nữa đuổi sát theo bọn họ!
Không được rồi, trốn không thoát!
Tiểu Di và Bạch Nam vẫy vẫy tay cùng An Dạ, ý bảo cô dẫn Nhạn Tử chạy trước, mấy người đi theo bọn họ sẽ hợp lực giải quyết bầy cá kia.
An Dạ cũng hiểu tầm quan trọng của việc chia ra hành động, đặc biệt là ở dưới nước, lỡ có sơ suất gì đó thì kết quả chính là cái chết, giờ giữ được người nào đỡ người nấy.
Cô vạch ra được kế hoạch trong đầu bèn ra dấu nhắc nhở nhóm Tiểu Di. Sau đó, An Dạ không chút chần chừ đã dẫn Nhạn Tử lặn sâu vào bên dưới.
Chuyện An Dạ có thể làm không nhiều lắm, trước cũng chỉ có thể cầu nguyện nhóm Tiểu Di không bị bầy cá cắn trúng, nếu bị chảy máu trong nước sẽ rất dễ dàng hấp dẫn mấy thứ khác tới.
Tốc độ lặn của An Dạ nhanh hơn, cô bám vào vỏ sò trên đá ngầm bén nhọn, đi thẳng một đường về phía trước.
Khẽ hở đó ở gần đâu đây nhưng rốt cuộc là chỗ nào?
Lần trước An Dạ đánh bậy đánh bạ tìm ra nó, giờ trở lại thì cô chỉ nhớ đại khái vị trí chứ không biết cụ thể nó nằm ở đâu.
Cô dùng chuôi cây mã tấu để phòng thân đập vào đá ngầm, tìm chỗ có độ vọng không giống những chỗ khác.
Bỗng nhiên, An Dạ cúi vào một lỗ hổng mò mò, bên trong trống trải, có lẽ đây chính là cửa vào mà họ đã nghĩ tới.
An Dạ chưa kịp thông báo cho Nhạn Tử thì sau lưng bất ngờ phát đau, nước hồ mặn chát thấm vào miệng vết thương lập tức khiến cô mất thăng bằng chìm thẳng xuống dưới giống như đang rơi xuống vực sâu.
Cơ thể nhỏ nhắn của Nhạn Tử bơi vào khe hở, trước khi đi còn lộ ra nửa khuôn mặt, cô ta cầm cây dao dính máu phất phất với An Dạ, ra dáng như tình thế bắt buộc phải vậy.
Không xong, cô trúng kế rồi!
An Dạ không kịp bơi lên đuổi theo, cô cuống quít thở gấp vài hơi, lại luống cuống dùng tay che lại miệng vết thương trên lưng.
Tuy vết thương không sâu nhưng chảy máu thế này cũng đủ để hấp dẫn tới rất nhiều động vật kỳ lạ. Những thứ trong nước thích giết chóc và ăn thịt, vô cùng nhạy cảm đối với máu của sinh vật khác, trong phạm vi trăm dặm, chúng đều có thể ngược dòng theo mùi mà đến.
Bỗng vào lúc này, đột nhiên có cái gì đó như một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn túm chặt mắt cá chân An Dạ, bề mặt của nó có cảm giác dính nhớp, sức lực lại lớn, giống như một lớp kẹo mạch nha cuốn lấy ống quần cô, dính vào là gỡ không ra, tạo thành một lớp thuốc dán cứng rắn màu trắng.
An Dạ sợ đến nỗi suýt làm rơi ống thở, cô bơi nhanh lên trên nhưng chỉ mới di chuyển được một tý đã bị kéo ngược trở về.
Bàn tay đó là gì vậy? Trong đáy nước sao lại có tay?
An Dạ chưa kịp nghĩ, vừa muốn bơi lên đã bị bàn tay đó túm lấy kéo xuống lòng hồ sâu thẳm không thấy ánh mặt trời, bốn phía tĩnh lặng.
An Dạ nhớ đến truyền thuyết người cá, tương truyền khi thuyền đi ngang qua một số địa điểm gặp phải người cá, nếu nghe tiếng hát của họ sẽ tự động nhảy xuống biển, bị họ ăn thịt.
Chẳng lẽ cô gặp phải người cá trong truyền thuyết?
Nhưng trên đời này.... thật sự có loại loại sinh vật đó sao?
Sống lưng An Dạ liên tiếp tràn ra từng đường máu loãng như sương mù rồi nhanh chóng biến mất trong hồ nước.
Có một bầy cá lúc nhúc vây
xung quanh cô, bơi lòng vòng như muốn chia một phần ăn.
Bàn tay kia vẫn nắm chặt cô không buông, càng lúc càng kéo cô sâu xuống dưới, lực kéo cũng lớn hơn.
"Ầm!"
Giữa lúc đó, đáy hồ vốn tối đen bất ngờ sáng rực lên.
An Dạ nhìn kỹ lại thì thấy đó chính là một viên ngọc trai cực lớn, màu sắc viên ngọc này sáng bóng lấp lánh, tựa như một bóng đèn cao áp thắp sáng cả đáy hồ.
Con trai ngửi được mùi máu của An Dạ nên mới thò ra một đoạn vòi thịt dùng để săn mồi, trông giống như một bàn tay trắng nõn.
Nhưng An Dạ không thể lại bị chìm nữa, nếu cứ chìm xuống thì rất có thể cô sẽ bị con trai khổng lồ nuốt sống, bị lớp thịt trắng bóng bao phủ và trở thành món ngon khó gặp của nó.
Mẹ nó!
Ngay lúc này lại xảy ra chuyện như vậy, thật là chó má!
An Dạ nhịn đau, rút dao quân dụng ra đâm phập vào cái vòi đầy thịt kia, con trai bị đau, lập tức buôn lỏng An Dạ ra theo phản ứng tự nhiên.
Cô tạm thời được an toàn, bị cái vòi kia quăng trúng một bên vách đá ngầm nên sống lưng cô suýt chút đã bị gãy làm hai.
An Dạ nghỉ mệt trong chốc lát rồi bắt đầu sử dụng hai chân bơi nhanh lên trên. Cô nhất định không thể để cho Nhạn Tử nhanh chân đến trước, cô cần phải tìm cho ra Bạch Hành, cần phải đi vào chỗ đang giam giữ anh ấy.
An Dạ bơi đi xa, con trai không nghe thấy mùi máu nên khép vỏ lại khiến bốn phía trở nên tối thui, duỗi tay ra không thấy rõ năm ngón tay, yên tĩnh tựa như cái chết.
Đèn lặn bị con trai cuốn đi nên đã không còn thứ để chiếu sáng, An Dạ luống cuống bơi lung tung trong nước, cô duỗi tay sờ lên mặt đá ngầm rồi theo đó đi sâu xuống dưới.
Vào lúc này đột nhiên có thứ gì đó màu xanh đen trào ra từ đáy hồ như nước tro đen đặc, đen hơn cả đôi con ngươi màu đen, trong phút chốc đã khuấy đục cả lòng hồ.
Trước mặt An Dạ hoàn toàn biến thành màu đen, không thấy được chút gì.
"Rẹt." Không biết từ đâu thoáng qua một âm thanh kỳ lạ.
Hồ nước vốn đang yên tĩnh lặng lẽ như bầu không khí thì giờ bỗng nhiên phân chia ra thành mấy đường, là do bọt khí trắng xoá tạo nên, đám bọt khí này càng lúc càng nhiều, tựa như một bức tường trắng hoàn toàn ngăn cách tầm mắt An Dạ.
Cô nhanh chóng bơi lùi về phía sau nhưng sức mạnh của bức tường càng lúc càng lớn, cuốn hết tất cả mọi thứ xung quanh vào trong luồng nước kỳ lạ kia, khắp nơi dậy sóng.
Là mạch nước ngầm hay là nước trong hồ này?
An Dạ cảnh giác nhìn chằm chằm chỗ kia, căn cứ theo mặt phẳng nghiêng thì hình như đây là một.... xoáy nước thật lớn!
Không xong rồi!
Cô nhất định không thể bị cuốn vào đó, nếu không, một khi xảy ra va chạm cùng xác tàu đắm, lực va chạm sẽ khiến cô nát bấy!
Phải chạy thôi!
An Dạ cố gắng bơi về hướng không có hai dòng chảy giao nhau nhưng ở dưới nước không giống như trên bờ, bình thường thì dòng chảy của nước đã ảnh hưởng rất nhiều đến tốc độ bơi, huống chi giờ còn là xoáy nước dưới đáy hồ.
Cô hầu như không thể chống cự, xoáy nước kia cuốn đến rất nhanh, trong nháy mắt đã gần ngay sát bên.
An Dạ tránh không kịp, chớp mắt đã bị cuốn vào, theo dòng nước mênh mông lúc cao lúc thấp mà trôi vào tâm lốc xoáy.
Rốt cuộc là cái gì đã hình thành nên một cơn lốc xoáy lớn thế này dưới đáy hồ?
Là vì đáy hồ nứt ra, phun trào dung nham nên mới phát sinh tình huống này sao?
An Dạ không kịp nghĩ thêm đã thấy phía trước có một con thuyền thật lớn đang lao tới, thân thuyền nát bươm không nỡ nhìn, bên trên bám đầy dây leo, một đống màu nâu đen khiến da đầu người ta tê dại.
Mẹ nó! Sắp bị đâm trúng rồi.
An Dạ không thể khống chế cơ thể mình, chỉ có thể bỏ mặc cho dòng nước đưa đẩy.
Giữa lúc này, trước mắt cô là một sợi dây thừng dài ngoằn rồi mới tới chiếc thuyền to lớn kia.
An Dạ không chút suy nghĩ đã túm chặt dây thừng, sợi dây theo lực của dòng nước kéo An Dạ qua một hướng khác, tránh được con thuyền trong đường tơ kẽ tóc.
Đầu cô vừa lúc quẹt qua thân thuyền, cách trung tâm xoáy nước càng lúc càng gần.
Nguy hiểm thật!
An Dạ tránh được tai nạn trong tích tắc nên giờ phút này đang ôm lấy dây thừng không dám nhúc nhích
Nhưng cô còn chưa kịp vui mừng bỗng phát hiện ra một sự thật khiến người ta càng sợ hãi hơn — trong trung tâm xoáy nước là một con bạch tuộc lớn như một quả núi nhỏ đang mở hai con mắt màu xanh lục như hai cái đèn lồng, nếu không trốn nhanh, rất có thể cô sẽ phải tán thân trong bụng nó.
"Răng rắc."
Mà trời không chiều lòng người, sợi dây thừng trong tay An Dạ bất ngờ phát ra âm thanh giòn vang giống như sắp đứt phựt.
Cô phải nhanh chóng leo lên con thuyền đang bị dựng thẳng đứng theo dòng nước kia, nếu không thì cô chết là điều không thể nghi ngờ!
HẾT CHƯƠNG 98