Nguyệt Hồi ngập ngừng, do dự nói: “Muội là vì tốt cho huynh, bình thường sống qua ngày, tìm người chân thật là được, nương nương trong cung này đều là chim tơ vàng trên chân có dây xích, bọn họ không thể rời khỏi nơi này, rời đi thì phải chết. Nam nhân cưới thê tử làm gì, không phải là muốn về nhà làm nóng bếp ấm giường, có người cùng ăn cơm đi ngủ sao, nếu huynh và những lão nương nương kia… như vậy, không tốt.”
Lương Ngộ bật cười: “Muội còn biết cái này?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Hồi nói đương nhiên: “Muội cũng không phải là trẻ con, huynh cưới một người một cách đứng đắn đi, đừng tìm quả phụ để dụ dỗ, để cho người ta nói thì trách là khó nghe.”
Lương Ngộ cố ý trêu nàng: “Trong cung và bên ngoài không giống nhau, những người kia là thái phi, từng hầu hạ tiên đế gia. Từng thiếu giám một xem đây là vinh quang, người kết đôi càng có thân phận thì bọn họ càng có thể diện.”
“Đây thì tính là có thể diện gì chứ, tìm người một lòng một dạ không được sao?” Nàng có chút sốt ruột, mình chỉ có một ca ca ruột như vậy, đương nhiên là mong muốn mong đợi hắn tốt. Nàng khoa tay múa chân: “Huynh khó khăn lắm mới đi đến ngày hôm nay, tranh giành phần thể diện này là để cùng thái phi bỏ trốn sao? Trong cung nhiều mắt nhìn vào như vậy, các chủ tử không làm khó dễ thì còn tốt, lỡ như có người cố tình nói xấu, tai họa liền ập lên đầu, không đáng biết bao!”
Nàng suy nghĩ rất chu toàn, chững chạc đàng hoàng, giống như trời sắp sập tới nơi vậy Lương Ngộ một mình xông qua nhiều năm, bây giờ đã có thành tựu, người bên cạnh đều vắt óc tìm kế để tâng bốc, nếu nói đến tri kỷ thì một người cũng khó tìm. Trong công việc thì có người chia sẻ nhưng gặp việc tư thì không có ai thương lượng, cũng chỉ có muội muội này là sợ hắn đi nhầm đường, tự tìm phiền toái cho mình.
Làm khó cho một tấm lòng của nàng, hắn khẽ thở một hơi, nhạt giọng nói: “Muội yên tâm, ca ca không hồ đồ như vậy. Tình yêu nam nữ đối với người như huynh mà nói, ngay cả suy nghĩ một chút cũng không nên, lúc này huynh cũng không có suy nghĩ đó…” Hắn lắc đầu: “Vẫn chưa phải lúc, cách việc không to toan còn xa đấy.”
Cuối cùng Nguyệt Hồi cũng yên tâm rồi, nói chuyện với người thông minh chính là tốt, hắn biết nên làm gì không nên làm gì, không giống như những người đi một con đường đến mù quáng, nhắc đến một chữ “tình” thì Đông Tây Nam Bắc đều không nhận nữa, vì yêu mà chết, những cái khác thì mặc kệ.
Dưới chân nàng bước nhanh, cười nói: “Dù sao thì muội cũng tiến cung rồi, huynh đừng sợ cô đơn, muội ở bên cạnh huynh này.”
Lương Ngộ gật đầu: “Nhịn thêm một vài ngày, để huynh suy nghĩ cách một chút, sớm đưa muội ra ngoài.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Hồi cảm thấy nhập gia tùy tục, nàng cũng không vội ngóng trông rời khỏi nơi này. Nàng liền đi theo sau lưng hắn, dọc theo đường hành lang đi về phía trước, tuyết bị giẫm dưới chân vang lên tiếng giòn giã, mùa đông ngày ngắn đêm dài, giờ Thân mới ra, hoàng hôn đã mơ hồ đến rồi.
Hoa viên của Từ Ninh cung rất lớn, bọn họ đi vào từ cửa hông, vào canh giờ này gần như là không có ai ở hoa viên, chỉ có Hàm Nhược quán bởi vì Thái hậu muốn lễ Phật mà đã sớm treo đèn lồng. Bây giờ người gác cổng trong cung toàn bộ do Ti Lễ giám sai khiến, cung nhân thái giám phòng thủ hôm nay đều là người đã được sắp xếp trước đó, bởi vậy nên cho dù Lương Ngộ tự mình đến thì cũng sẽ không để lộ ra được một chút tiếng gió.
Thừa Lương đứng thẳng dưới mái hiên, thấy người xuất hiện thì vội vàng tiến lên ứng phó, hắn ta rũ tay nói: “Thời gian gần đến rồi, lão tổ tông, mời.”
Lương Ngộ nhấc áo bào rảo bước tiến vào Hàm Nhược quán, am thờ Phật lớn có mái sơ sài sơn vàng được xây giáp với ba mặt tường cao, giống như là trong nơi phú quý thối nát vô biên gạt ra một nơi thanh tịnh, đây là nơi duy nhất không nhiễm bụi trần trong nơi coi trọng vật chất này. Trong điện đốt đàn hương quanh năm, hắn cũng không thích mùi hương này, ở giữa là đỉnh lò ba chân mạ vàng, có khói xanh lượn lờ xuyên qua nắp bay lên, mùi hương quá nồng nặc ngửi vào khiến cho người ta choáng đầu, hắn lấy ra tấm khăn từ trong tay áo che miệng mũi lại, quay đầu giương cằm với Nguyệt Hồi, ra hiệu cho nàng đi vào chỗ sâu bên trong.
Cái gọi là phòng nhỏ thật đúng là nhỏ đến mức xứng với cái tên, ước chừng giống như cỗ kiệu hơi lớn một chút, hai người ngồi đối diện nhau đều phải ngồi bó gối. Nguyệt Hồi lách người đi vào, vốn tưởng rằng một mình nàng ở lại là được, không nghĩ tới Lương Ngộ cũng cùng vào theo. Nàng ơ một tiếng: “Huynh không cần…” Lời còn chưa nói hết liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vang đánh nhịp, là tiếng bãi giá của Từ Ninh cung, Thái hậu lão nương nương tới lễ Phật rồi.
Thừa Lương nhanh chóng che cửa nhỏ lại, khóa lại ở bên ngoài, trong lòng vẫn luôn cười trộm, cây sắt vạn năm nói không chừng là sắp nở hoa rồi. Chưởng ấn đại nhân cực kỳ để ý đến cô nương này, mấy năm nay tìm người ở khắp nơi, hao tổn sức lực rất lớn. Nếu như nói là người thân thì nhìn dáng vẻ của bọn họ cũng không giống là người một nhà. Rốt cuộc là nguyên do gì, nói không chừng hai vị này trước kia đã định thân, bây giờ Chưởng ấn có quyền thế nên đặc biệt tìm về để nối lại tiền duyên đó!
Cùng vào một căn phòng nhỏ để phát triển tình cảm, đây là sự hiếu kính của thuộc hạ đối với cấp trên. Thừa Lương còn ngóng trông được thăng lên làm Chấp bút đây, phỏng đoán tâm tư cấp trên nhiều một chút, chỉ cần vỗ đúng mông ngựa thì con đường tiếp theo liền dễ đi rồi.
Bên ngoài cửa điện, Thái hậu đã tới rồi, hắn ta bước lên phía trước nghênh đón, ở Ti Lễ giám, hắn ta cũng coi như là một nhân vật, Thái hậu thấy hắn ta ở đây thì ồ một tiếng nói: “Hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây sao, Lạc thiếu giám là người bận rộn, sao lại làm phiền ngươi ở chỗ này hầu hạ chứ?”
Thừa Lương cười xòa, khom eo nói: “Nương nương đừng làm nô tài thẹn thùng nữa, nô tài thì có thể tính là người bận rộn gì, chỉ nghe sai khiến làm việc mà thôi. Lần trước Lý nương nương nói, bàn thờ Phật phía Tây u ám, nô tài đặc biệt tới xem xem, chờ trời vừa sáng liền sai người tới sơn lại. Hơn nữa nô tài biết hôm nay Thái hậu nương nương muốn lễ Phật nên càng đặc biệt cung kính chờ đợi, chờ hầu hạ nương nương rồi lại đi.”
Thái hậu cười lạnh một tiếng: “Cũng đừng làm trễ nải công việc của ngươi.”
“Nào có.” Thừa Lương châm hương trên nến, hai tay nâng lên cho Thái hậu hiện ra sự tôn kính, cười nói: “Thái hậu nương nương là chủ tử, nô tài hầu hạ chủ tử là lẽ bất di bất dịch, cho dù lão tử đánh chết mẫu thân thì sự việc cũng phải chuyển ra sau, chờ nô tài hầu hạ nương nương xong rồi lại nói.”
Nói lời nịnh nọt đến đẹp đã, đây là bản lĩnh của nghề làm thái giám, Nguyệt Hồi trong căn phòng nhỏ nhìn Lương Ngộ một cái, biểu thị sự tán thưởng với tài khéo đưa đẩy của Ti Lễ giám.
Lưỡi thái giám dài ba tấc, Lương Ngộ đã sớm nghe đến lỗ tai mọc kén, hắn chỉ đưa mắt ra hiệu về phía nàng, để nàng cẩn thận phỏng đoán âm điệu giọng nói của Thái hậu, đừng quên mục đích tới đây.
Nguyệt Hồi hiểu ý, nàng áp vào khe cửa cẩn thận phân biệt, giọng nói của Thái hậu vẫn là giọng nói trẻ tuổi, nghĩ là được bảo dưỡng rất tốt, cùng lắm là như tuổi hai mươi lăm hai mươi sáu. Có điều giọng điệu của mỗi người không giống nhau, Thái hậu thích kéo dài, giọng nói như thế này có loại hương vị lười biếng ngạo mạn, mặc kệ là thân phận cao quý cỡ nào thì đều rất không làm