Nguyệt Hồi vô cùng thất vọng: “Đã nói rồi mà, sao lại không về?”
Nàng lầm bầm đứng dậy, không chải đầu nữa, buồn nản mà liếc nhìn Lương Ngộ một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Người của Đông Xưởng đều không nói đạo lý sao? Buổi sáng muội đã hẹn với Tiểu Tứ rồi, đệ ấy nói xin nghỉ rồi về, dù sao thì cũng học việc chứ không nhận việc làm, thiếu một mình đệ ấy cũng không sao. Bây giờ thì sao, bỗng nhiên dẫn đệ ấy đến Hoài Lai? Sư phụ của đệ ấy làm khó đệ ấy, cố ý không cho đệ ấy về nhà là thế nào?”
Trên mặt Lương Ngộ không có vẻ gì khác thường, sự chột dạ này được che giấu vô cùng tốt, cho dù là ai thì cũng không nhìn ra được. Dưới sự chưởng quản của hắn, người của Đông Xưởng được sai đi chỗ nào, tất cả đều là chuyện một câu nói của hắn. Hắn làm quan được đến ngày hôm nay thì vốn nên có tầm mắt rộng mở, sẽ không chấp nhặt với trẻ con, nhưng hắn muốn thế đấy, còn không cho hắn không chào đón một người sao?
Có điều Nguyệt Hồi nổi giận rồi, trên mặt nàng tràn đầy sự không cam lòng, thở mạnh hổn hển, hắn không có cách nào khác, đành phải ôn tồn cho có lệ: “Đông Xưởng nhận nhiều bản án, động một tí là mất mạng, thường không đủ người. Tiểu Tứ mới vào liền được đề bạt làm việc vốn đã là phá lệ rồi, nếu không tận tâm làm việc nữa thì không phải là khiến người ta bàn tán? Chẳng phải hắn vào Đông Xưởng không phải vì để trở nên nổi bật sao? Tương lai được thăng lên làm Bách hộ, Thiên hộ chung quy phải làm cho người ta tâm phục khẩu phục mới dễ áp chế được các Phiên tử bên dưới. Sắp hết năm rồi, án cũ năm trước tích tụ trong nha môn phải được xử lý, không để việc kéo tới năm sau, tranh thủ cho dân ăn tết quan đón năm mới, trong nha môn cũng đón năm mới.” Hắn xoay người lại nhìn nàng, cười nhạt nói: “Muội làm người lớn như vậy rồi, đệ đệ không về liền giở tính trẻ con, không phải ca ca ở đây sao, nóng tính dữ như thế làm gì? Chẳng lẽ cùng ăn cơm với ca ca thì không hãnh diện sao?”
Nguyệt Hồi bị hắn nói đến mức có chút ngượng ngùng, nàng thẹn thùng nói: “Muội không phải có ý đó, chỉ là nhớ đến Tiểu Tứ, muội sắp vào cung rồi, càng không thể gặp đệ ấy.”
Vấn đề khó trong trời đất mà đến trước mặt Lương Ngộ thì cũng không tính là gì, hắn nói: “Chưa chắc, nữ quan khác không thể xuất cung, muội là muội muội của ta, muốn đi đi lại lại chẳng qua là chuyện một ánh mắt của ta mà thôi.”
Như vậy thì chuyện lập tức được giải quyết rồi, Nguyệt Hồi cười ngây ngô nói: “Ôi, muội làm chuyện ngu ngốc, khiến huynh chê cười rồi. Thật ra là muội sợ Tiểu Tứ không được ca ca thích, huynh bỏ rơi đệ ấy, mấy người làm quan khác sẽ ức hiếp đệ ấy.”
Lương Ngộ ở dưới ánh đèn với vẻ mặt ôn hòa, nói vô cùng chân thành: “Sao huynh có thể không thích hắn chứ, trong nhà vốn đã ít người, hiếm thấy muội có người đệ đệ thân thiết cùng nhau lớn lên, nếu muội đã nhận hắn làm đệ đệ thì đương nhiên huynh cũng coi hắn như tay chân.”
Nguyệt Hồi nghe mà yên tâm được phân nửa. Lúc nàng kiếm cơm trên bến tàu thì không dễ bị lừa, về nhà rồi thì thu lại hết tâm nhãn, ca ca nói gì nàng cũng không nghi ngờ. Chỉ là trời quá lạnh, tuyết lại đang tan, nàng sợ Tiểu Tứ ở bên ngoài bị lạnh. Chẳng qua là nàng không tiện nói, lát nữa ca ca sẽ cảm thấy nàng có dáng vẻ của thê tử, Tiểu Tứ là người lớn như vậy rồi, nàng còn muốn quản việc mặc đồ ăn cơm của hắn ta, thật sự là định làm thê tử của hắn ta rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng suy nghĩ: “Vậy được rồi, chúng ta ăn.” Nàng nói với Tào Điện Sinh: “Tào quản sự, vậy chuẩn bị đi.”
Tào Điện Sinh đáp vâng, lui ra ngoài gọi món. Lương Ngộ thấy nàng đã thu lại cơn giận thì mới miễn cưỡng xoay người sang chỗ khác, gom tóc xoắn lại thành búi tóc.
Trước gương được đặt một hộp đồ trang điểm, hắn tùy ý chọn đồ bên trong đó, nam nhân không có các loại trang sức phức tạp như nữ nhân, cùng lắm nam nhân chỉ có trâm cài tóc, túi thơm, mặt dây chuyền. Trong chiếc hộp tử đàn kia có mấy chục cây trâm được đặt thành hàng, có đủ chất liệu đủ kiểu dáng. Ngón tay của hắn chậm rãi xẹt qua, cuối cùng chọn cây trâm bạch ngọc cài lên búi tóc.
Hắn quay đầu nhìn nàng một cái, mở miệng hỏi: “Muội đã cất cây trâm kim ngư Hoàng thượng thưởng rồi à?”
Nguyệt Hồi ừm một tiếng: “Đây không phải là đồ ngự tứ sao, muội không dám làm mất.”
Lương Ngộ nghe xong thì thả tay lấy cây trâm ngọc bích từ trong đống trâm, phía trên cùng khắc nhánh hoa táo uốn lượn, trơn bóng như bôi dầu và không có một sợi bông nào, hắn đưa về phía nàng: “Muội về mà huynh vẫn chưa tặng gì cho muội, muội giữ cái này đi, kiểu này không giới hạn nam nữ, muội mang cũng đẹp.”
Nguyệt Hồi ngơ ngác nhận lấy: “Cho muội?”
Lương Ngộ nói phải: “Không đáng tiền bằng chiếc trâm kim ngư khắc ngọc lục bảo kia?”
Nguyệt Hồi nâng cây trâm trong lòng bàn tay, cúi đầu cẩn thận nhìn, nàng không dám làm ra dáng vẻ con buôn, mặc dù cây trâm này đã đủ để đổi lấy một cửa hàng sát đường. Bởi vì nó là đồ của ca ca nên nàng cảm thấy thở với nó thôi cũng là sự khinh nhờn, là sai lầm. Có điều sự ganh đua này của ca ca cũng quá lợi hại rồi, Hoàng đế người ta tặng một chút ngọc lục bảo, huynh ấy liền tặng ngọc bích, giá cả cao hơn cái trước nhiều.
Nguyệt Hồi toét miệng cười: “Huynh so giàu có với Vạn Tuế gia sao?”
Lương Ngộ liếc mắt nhìn nàng: “So giàu có cái gì? Cũng không phải bảo muội bán nó. Chỉ là muội giữ lại đồ của ca ca cũng có cái để tưởng niệm, nếu như tương lai đường ai nấy đi…”
“Muội cũng tiến cung rồi, còn đi cái gì chứ.” Nàng cẩn thận xoa nhẹ thân cây trâm, khuôn mặt xấu hổ nói: “Muốn đi thì cũng là đi theo huynh.”
Có câu nói này cũng coi như là lòng được an ủi, Lương Ngộ cười cười: “Huynh nhớ trong lòng, chỉ mong cách một năm hay nửa năm muội không thay đổi chủ ý.”
Nguyệt Hồi nhìn hắn một cái, cảm thấy hôm nay ca ca có chút kỳ lạ, nói câu nào cũng giống như lời tiên tri. Có phải trong lòng huynh ấy vẫn do dự chuyện tiến cung này không?
Nam nhân mà, có mấy lời khó mà nói ra miệng được, Nguyệt Hồi hiểu rõ chuyện đó. Thế là nàng cắm cây trâm lên tóc, ôm cả cánh tay hắn nói: “Huynh sợ muội nhìn thấy nhiều hoàng quyền phú quý thì sẽ quên đi người ca ca này đúng không? Huynh đừng lo, muội muốn bò lên cũng phải dựa vào huynh mà.”
Trong chiếc gương đồng lớn phản chiếu bóng của hai người, Lương Ngộ nhìn nàng mềm mại dựa vào bên cạnh mình, trong lòng hắn dần phiền muộn: “Khi nào muội muốn bò lên thì thông báo với huynh một tiếng.”
Nguyệt Hồi vừa muốn đáp lời thì nghe thấy tiếng thông truyền của Tào Điện Sinh ở ngoài cửa, hắn ta nói bữa ăn đều đã được chuẩn bị xong rồi, mời Đốc chủ và cô nương di giá.
Nơi ăn cơm được bố trí không xa, giống như phủ đệ này vậy, trong mỗi một viện đều có một phòng khách nhỏ, mùa đông đốt lửa dưới giường sưởi, chuyên dùng làm nơi ăn cơm.
Nguyệt Hồi đi qua đó, ngồi trên ghế nhìn, món ăn được bày đầy trên bàn, trong đó có chim cút chiên mà nàng cố ý dặn dò, đó là món ăn mà Tiểu Tứ thích nhất. Lúc này thì tốt rồi, người ăn cơm lại thiếu đi một, hai người ăn không hết, lãng phí cỡ nào chứ.
Lương Ngộ đã quen với cuộc sống kiêu xa, có món ăn vẫn còn nguyên thì thưởng cho thuộc hạ là được rồi.
Bữa tối của hai huynh muội cực kỳ phô trương nhưng ăn lại rất đơn giản, ngay cả rượu Lương Ngộ cũng không uống, ngồi trên bàn đối diện với nàng bưng lấy bát, chỉ lo ăn cơm, cách ăn như vậy thì rất uổng cho món ngon đầy bàn. Nhưng mà chuyện đáng tiếc hơn là còn ăn không được yên, một hồi có vụ án trong nha môn Cẩm Y vệ được bẩm báo lên, một hồi thì lại có quan viêng từ ngoại trấn ngàn dặm xa xôi chạy đến thăm viếng. Đến cuối cùng hắn chỉ ăn mấy miếng rất ít liền bỏ đũa thay y phục rồi đến tiền viện tiếp khách.
Nơi ở của Nguyệt Hồi và đình viện tiếp khách chỉ cách nhau một cái hoa viên nhỏ, nàng có thể nghe thấy loáng thoáng bên kia có tiếng vang của bữa tiệc linh đình. Nàng nằm trên giường, bởi vì lúc chiều đã ngủ được một giấc nên tạm thời chưa buồn ngủ, sự lạnh lẽo rõ ràng như đao thép phủi tuyết trong giọng nói của Lương Ngộ cực kỳ rõ ràng trong đêm lạnh.
Nàng nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng cười của ca ca, nửa là ưu nhã nửa là khoe khoang, phảng phất như rất dễ nói chuyện nhưng khắp nơi lại lộ ra sự sắc bán. Những quan viên tới bái phỏng kia cần phải đến chỗ quặng mỏ nên cẩn thận mà nịnh nọt, nói là có nha dịch đang khai thác ở nơi hai mươi dặm về phía Bắc đã nhặt được vàng đầu chó*, không chừng nơi đó có mỏ vàng, vào kinh trình lên cho Chưởng ấn, xin chỉ thị xem triều đình có muốn khai thác thêm mỏ vàng hay không.
*Là một loại quặng vàng phong phú, là một loại đá quý được sản xuất tự nhiên với kết cấu không tinh khiết, hạt lớn và hình dạng không đều. Nó thường bao gồm vàng tự nhiên, thạch anh và các khoáng chất khác. Một số người gọi nó là vàng đầu chó vì nó giống đầu chó. Một số người gọi nó là vàng móng ngựa vì nó giống móng ngựa; nhưng hầu hết họ thường gọi đây là vàng ngọc tự nhiên.
Lúc Lương Ngộ làm việc thì có luật lệ của hắn, chuyện mà hắn có thể