“Muội ở bên ngoài gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng sao?” Hắn đứng trong một mảnh hoàng hôn hỗn độn nhìn nàng: “Gọi ngài ấy là Lan Ngự?”
Nguyệt Hồi lắc đầu: “Ở nơi có người thì muội nói chuyện không kèm theo xưng hô, cứ ngài rồi ngài, không cần phải gọi tên của hắn. Muội cũng biết, cái tên này không phải là thứ muội có thể gọi, muội thì tính là nhân vật lớn lao gì chứ. Lại nói không phải bây giờ huynh tên Lương Ngộ à, Lan Ngự, Lương Ngộ… muội cũng sợ phạm vào tên húy của huynh mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói như vậy cũng không phải là vui vẻ liền quên hết tất cả, mặc dù có đôi khi nàng hơi không đứng đắn nhưng trong đại sự vẫn hiểu được chừng mực.
Lương Ngột đột nhiên cảm thấy cơn giận dịu lại, hôm nay trái tim treo lơ lửng cả ngày, đến lúc này mới chậm rãi hạ xuống.
Vì sao không an tâm chứ, nói chung vẫn là vì cách làm của Hoàng đế. Lúc hắn sáu tuổi đã đến hầu hạ trước mặt Hoàng đế, tất cả tâm sự của Hoàng đế trong mấy năm nay hắn đều viết. Nhưng hôm nay lại tự tiện xuất cung, quyết định lớn như thế cũng không cho người thông truyền một tiếng, cũng không bổ nhiệm người có thân thủ tốt đi theo bảo vệ, nếu không phải hắn phát hiện ra sớm thì ra khỏi cung rồi ai chịu trách nhiệm an nguy chứ?
Có mấy lời không nói thì không thông suốt được, tiểu Hoàng đế chưa chân chính cầm quyền không có gì khác biệt với một con cua chân mềm bị nhốt trong lồng sắt, một khi rời khỏi chiếc lồng thì sẽ trở thành đồ nhắm của người khác. Vương triều xưa nay không thiếu nhân tuyển cho tân hoàng, một con dao găm, một mũi tên bắn lén, “Vèo” một cái, sự vất vả trong mấy năm này liền hoàn toàn uổng phí. Cho nên chuyện Hoàng đế có an toàn hay không không chỉ liên quan đến tính mạng của Hoàng đế mà cũng liên quan đến quyền thế và vận làm quan của hắn. Hiện nay đang là lúc Ti Lễ giám từng bước trèo lên, tương lai nha môn này có thể nắm chắc toàn bộ mệnh mạch của Đại Nghiệp hay không đều phải nhìn vào hành động trong hai ba năm này.
Hắn vì đại cục, cũng vì tiền đồ của bản thân, mặc dù trong đó xảy ra chút chuyện râu ria không đáng kể, những chuyện đó đều không quan trọng. Từ lúc Nguyệt Hồi trở về, hắn còn chưa từng có vẻ mặt nghiêm nghị với nàng, hôm nay vì sao lại nổi giận lớn như vậy, đối với bản thân mình cũng phải có sự khai báo.
Hắn dịch ra sau hai bước, chậm rãi ngồi lên ghế bành, Nguyệt Hồi vẫn giật mình lo lắng, hắn ổn định lại tâm trạng nói: “Ca ca thất thốt, có phải là đã dọa muội rồi không? Huynh chỉ sốt ruột, lúc này muội và Hoàng thượng quá thân thiết, sau này sẽ trở thành tấm bia của toàn bộ hậu cung. Còn có Thái hậu, có người đã tiết lộ chuyện giả truyền thánh chỉ dưới tên của bà ta, chuyện này sớm muộn gì cũng không bưng bít được, đến lúc đó người bà ta muốn bắt chính là người thân thiết nhất của Hoàng đế, muội phải làm sao? Chỉ chống chế ngoài miệng, chối bỏ sạch sẽ sao?”
Mặc dù trong lòng Nguyệt Hồi uất ức nhưng cũng không tiện cãi lại, nàng rũ đầu nói vâng: “Muội thiếu suy tính, một mặt chỉ biết có người chơi cùng liền vui đến mù quáng, không cẩn thận suy nghĩ lại. Là muội không nên, sau này muội cũng không dám nữa, xin ca ca bớt giận.”
Ngoài miệng thì nàng nói như vậy nhưng trong giọng điệu lại lộ ra sự tủi thân, chịu phải sự kinh hãi này, dựa vào dăm ba câu an ủi của hắn thì không được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Ngộ ngồi ở ghế không yên, lại đứng lên. Hôm qua nàng còn gọi ca ca dài ca ca ngắn, lau tóc chải đầu cho hắn, hôm nay vì chuyện nhỏ này bị hắn trách mắng một trận, lập tức rũ đầu, giống như tất cả tinh thần đều tản đi mất. Hắn bỗng nhiên bắt đầu lo lắng, lỡ như dọa cho nàng sau này làm việc mà không dám nói lời nào, lỡ như dáng vẻ trở nên nặng nề thì nên làm thế nào?
“Nguyệt Hồi…” Hắn đi về phía trước hai trước đến trước mặt nàng.
Nguyệt Hồi thật sự là có tính cách tốt, rõ ràng là bị dạy dỗ nhưng nàng vẫn không giận được. Hắn vừa gọi nàng, nàng liền ngoan ngoãn mà “Ầy” một tiếng.
Lương Ngộ thở dài, đưa tay đặt lên vai nàng, hai đầu vai lả lướt chống lấy lòng bàn tay, có loại cảm giác kỳ lạ.
“Ca ca đều muốn tốt cho muội.” Dường như ngoại trừ lời này thì hắn không tìm thấy lời nào có thể làm nàng khuây khỏa, cũng làm cho mình nhẹ nhàng.
Nguyệt Hồi gật đầu: “Thói xấu lo trước không lo sau này của muội không tốt, sau này muội phải sửa đổi một chút…”
Hắn nhớ tới khi nàng còn bé ham chơi, chạy vào thư phòng làm vỡ đồ rửa bút của hắn, khi đó nàng chính là dáng vẻ này, cái đầu buồn bã, nhỏ giọng nhận lỗi, cam đoan sau này không dám phạm lỗi nữa.
Sự nhân nhượng của người lớn đối với trẻ con sẽ đi theo cả đời, hắn nhìn nàng, trong lòng là ngũ vị tạp trần không nói ra được. Hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, nghiêng người về phía trước ôm nàng: “Lương gia chỉ có hai chúng ta, muội bình an thì cha mẹ nằm dưới đất mới có thể yên tâm.”
Nguyệt Hồi ngửi mùi hương cô độc trên người hắn, chẳng qua là cảm thấy hai ngày nay ca ca vui buồn thất thường. Cũng không biết là bản tính chính là như vậy hay là đến ngày mai lại thay đổi.
Nàng ngẩng đầu hỏi: “Ca ca, có phải trong lòng huynh không muốn muội tiến cung hay không? Hay là sợ muội tiến cung thì sẽ cùng Hoàng thượng tốt hơn rồi vứt bỏ huynh?”
Câu hỏi này khiến hắn sững sờ, thật ra là vốn nói thật tình nhưng hắn lại không có cách nào đáp lại một cách trực tiếp.
“Cô nương lớn rồi, cũng nên xuất giá rồi, muội ở trong cung, huynh còn có thể coi chừng muội một chút…” Hắn nói xong rồi buông nàng ra, nhìn sắc trời bên ngoài cửa một chút nói: “Huynh mới trở về, còn chưa thay y phục, muội nghỉ ngơi trước đi, có lời gì khác thì chúng ta nói sau.”
Hắn xoay người đi ra ngoài, Nguyệt Hồi nhìn bóng lưng hắn, bước chân vội vã đi ra khỏi viện của nàng, nàng thật sự không rõ, chuyện ngày hôm nay sao lại đến mức khiến hắn nổi giận.
Mặc dù nàng vẫn luôn không nỡ nghĩ tới việc ca ca không trọn vẹn, nhưng nói từ gốc rễ thì sự đau khổ trước kia đối với tâm tình của hắn ít nhiều cũng sẽ có chút ảnh hưởng. Trước kia nàng luôn cảm thấy thái giám thiếu bản lĩnh, khó tránh khỏi âm dương quái khí, may mắn là hắn không như vậy. Nhưng chỗ này được bù vào thì chỗ kia liền thâm hụt, loại cảm xúc lo được lo mất đó mạnh hơn người bình thường.
Cũng không dễ dàng gì, cho dù là quyền nghiêng triều chính. Nguyệt Hồi vốn còn lo lắng chốc lát nữa sẽ cùng nhau ăn cơm, khó tránh khỏi sẽ xấu hổ, ai ngờ đến giờ cơm thì Tào Điện Sinh tiến vào truyền lời, nói: “Đốc chủ mệt mỏi, hôm nay không cùng cô nương dùng cơm, mời cô nương dùng trong viện của mình. Phòng bếp đều chuẩn bị xong rồi, lát nữa liền đưa vào, trời lạnh, cô nương dùng rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
Nguyệt Hồi nghe, nàng ngơ ngác ngồi ở đó, tai bay vạ gió này thật sự là chưa xong.
Ca ca còn giận đây, nói thật, ngoài miệng thì nàng nhận lỗi nhưng trong lòng cũng không cảm thấy mình làm sai đến mức thái quá. Nàng không dám chuyện bé xé ra to với ca ca, nhưng đến tình trạng hờn dỗi như thế này thì hình như không đáng.
Thế là buổi tối nàng một mình yên lặng ăn cơm, Thu Lại và Ngọc Chân ngồi ở bên cạnh, nàng bưng bát cơm mà ăn có chút không có khẩu vị.
“Tính tình của Đốc chủ thật ra không tốt đúng không?” Nàng quay đầu hỏi bọn họ.
Thu Lại và Ngọc Chân liếc mắt nhìn nhau, Thu Lại nói: “Cũng không phải, Đốc chủ đối với hạ nhân chúng ta thì không nói đến vẻ mặt ôn hòa, ít nhất là không thích phản ứng lại. Không để ý thì chúng ta có thể vui vẻ mà làm việc, bao nhiêu người đều trông ngóng có chủ tử như vậy đấy.”
Cho nên bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ Lương Ngộ nổi giận, Nguyệt Hồi hơi mở miệng ngây người, mình có thể nhìn thấy một lần chứng tỏ hắn không coi nàng là người ngoài?
Dù sao người trong nhà ầm ĩ khó chịu thì phải có người mặt dày mày dạn để chủ động hóa giải. Nguyệt Hồi cố ý dậy thật sớm, dự định lấy lòng một lần trước khi Lương Ngộ ra ngoài, chỉ cần có thể khiến hắn cười một cái thì chuyện này liền qua.
Đáng tiếc, nàng lần mò đi vào viện của hắn, kết quả hắn đã sớm tiến cung. Nàng nhìn bầu trời, trên trời trăng sao đều ở đó, như vậy thì tính ra một đêm cộng lại cũng ngủ không được mấy canh giờ! Bỏ lỡ cơ hội lần này thì phải trông đến tối nay huynh ấy trở về. Lỡ như nếu huynh ấy không về, vậy sự xấu hổ phải tiếp tục giữ lại, giống như vết thương dưới lớp y phục, càng che càng lớn.
Cũng nay là hôm nay Tiểu Tứ hồi kinh, sau khi vào cửa, nàng ngồi dưới mái hiên đan mối nút. Loại công việc của nữ tử này không thích hợp với nàng, ba vòng hai lượn thắt nút chết, Tiểu Tứ ở bên cạnh cảm khái: “Tỷ cần gì chứ, tội gì mà bản thân không vượt qua được chứ!”
Nguyệt Hồi nghĩ không ra được manh mối, nàng xua tay để cho người ta lấy đi giá đỡ và sợi tơ rồi ngửa đầu hỏi Tiểu Tứ: “Bây giờ trở về, bản án ổn thỏa rồi?”
Tiểu Tứ ừm một tiếng, vén áo bào ngồi xuống bậc thang: “Đông Xưởng phá án thì có gì thỏa với không thỏa, chỉ cần nhận định có tội thì cho vào ngục trước rồi nói. Hôm kia nhận lệnh, nói chuyện xong liền khởi hành, cũng chưa kịp báo với tỷ một tiếng, để tỷ đợi lâu nhỉ?”
Nguyệt Hồi không yên lòng nói: “Chỉ chờ có hai canh giờ… Tiểu Tứ, đệ cảm thấy chúng ta như bây giờ có tốt không?”
Tiểu Tứ nói được: “Có cơm ăn có áo mặc, tốt hơn trước kia chui lên thuyền chờ hàng.” Hắn