Vừa suy nghĩ như thế, hình như không quá tốt lắm, tuy nói sống ở nhà quan lại quyền quý không lo ăn uống nhưng địa vị thông phòng cũng vô cùng thấp, còn không bằng nàng chạy chợ kiếm sống ung dung tự tại.
Đôi mắt ở phía đối diện vẫn đang tìm tòi nghiên cứu đánh giá nàng, nàng chưa từng thấy người như vậy, không nói nhiều nhưng trong mỗi ánh mắt đều mang theo lưỡi đao vô hình, có thể rạch đi lớp da của người khác, móc hết tim gan ra thưởng thức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Sắc không phải là loại nữ hài không phóng khoáng kia, nàng ở bên ngoài kiếm sống, người kiểu gì cũng từng thấy rồi. Xét thấy nàng có thói xấu nhìn mặt phân chia hạng người, người xấu xí nhìn chằm chằm vào nàng, nàng có thể xù lông trừng lại, nhưng người đẹp mắt thì đãi ngộ sẽ khác đi, người đó dò xét khuôn mặt nàng, nàng sẽ xấu hổ tránh khỏi ánh mắt người ta; người đó dò xét tay nàng, nàng liền túm tay áo kéo xuống một cái, kín đáo nghiêng người đi.
Đám nam nhân đều thích kiểu tình thú muốn từ chối lại ra vẻ mời chào thế này, quả nhiên, hắn từ trong vùng ánh sáng đỏ đứng lên, khoác sự rực rỡ lên cả người, từng bước một đi tới trước mặt nàng.
Trên người hắn có loại mùi hương rất dễ chịu, tỏa ra từ trong tay áo, không giống với mùi thối rữa tầm thường ở chợ, trong sự mát lạnh mang theo sự cứng rắn khô ráo của quả thông, mùi hương như vậy vừa ngửi liền biết rất quý báu.
Nhưng quý thì quý, ở quá gần cũng làm cho người ta cảm thấy không an toàn. Nguyệt Sắc hơi lùi về sau nửa bước, lúc này cười đến mức có chút gượng gạo: “Đại nhân, ta là dân lành, luôn luôn an phận thủ thường, ngay cả tô thuế đường thủy và tiền xe năm ngoái cũng sớm nộp hết rồi…”
Cô nương có kiến thức rộng rãi, trong giọng nói vẫn xen lẫn giọng điệu hoảng hốt, không còn thoải mái như tơ liễu hồ nước nhẹ gió nữa.
Giọng điệu của Lương Ngộ lại mềm mại hơn một chút: “Nguyệt Sắc cô nương, ta đang tìm một người, người này có tuổi tác giống như cô nương, thuộc hạ của ta cho rằng cô nương là muội ấy.” Vừa nói, vừa đặt ánh mắt lên vai nàng, sau đó cười cười nói: “Người thô kệch không quá làm dáng, làm việc khó tránh khỏi lỗ mãng, nếu có chỗ nào quấy nhiễu đến cô nương, vẫn xin cô nương thứ lỗi.”
“Quấy nhiễu thì cũng không quấy nhiễu…” Hắn cười một tiếng, trong lòng Nguyệt Sắc liền run lên một cái, quả nhiên người đẹp mắt, ngay cả tạ lỗi cũng có thành ý hơn so với người khác. Nếu như là hiểu lầm, vậy thì không cần tích cực nữa, thêm một người bằng hữu thì có thêm một con đường, Nguyệt Sắc xua tay: “Mấy năm nay ta năm sông bốn biển chạy khắp nơi, không chừng có thể giúp ngài đấy. Cô nương đại nhân muốn tìm cao bao nhiêu? Dáng vẻ thế nào? Ta để ý thay đại nhân, lỡ như gặp được cũng tiện liên hệ cho đại nhân.”
Lương Ngộ vẫn luôn tỉ mỉ chú ý đến nhất cử nhất động của nàng, xem ra lời Thừa Lương nói đều là thật, không tự chuốc khổ, khỏe mạnh hoạt bát, sức sống tràn đầy, như vậy rất tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế là hắn trầm mặc, kéo lấy tay trái của nàng.
Nguyệt Sắc lấy làm kinh hãi, thầm nghĩ nhân vật lớn này cũng thật là háo sắc, nhìn có vẻ tuổi còn trẻ, địa vị lại hiển hách, dáng vẻ không đến mức cẩu thả.
Nàng có chút xấu hổ, đó là một nam nhân xa lạ, không giống với Tiểu Tứ. Tiểu Tứ là đệ đệ nghèo nàn của nàng, còn nhỏ hơn nàng hai tuổi, lúc hai người đói đến choáng váng đã ở trên đê cắm hương kết nghĩa. Sau này Tiểu Tứ lăn lộn cùng nàng, mấy năm nay ăn ở cùng với nhau, năm nay trên môi Tiểu Tứ bắt đầu mọc lông tơ, ở trong mắt nàng vẫn không phải là nam nhân. Còn vị này à, da mịn thịt mềm, cũng không có râu ria, nhưng vừa đụng vào nàng, trong lòng nàng liền bị điện giật. Nàng muốn tránh đi, thử đến mấy lần cũng không thành công, lần này thật sự nổi giận rồi, cứng cổ nói: “Đại nhân, ta là cô nương tốt, nếu ngài động tay động chân nữa, vậy nửa đời sau phải lo việc ăn uống của ta!”
Nói lời cảnh cáo trước, tương lai mới tiện nói đúng sai. Không sai, lúc Nguyệt Sắc còn nhỏ lấy việc ăn no bụng làm mục tiêu, bây giờ đã mười bảy, nên suy tính chuyện đại sự cả đời cho bản thân mình rồi.
Vốn dĩ nàng cũng là người ngây ngô dại khờ sống qua ngày, thế nhưng bên cạnh có một quân sư quạt mo. Tiểu Tứ nói: “Cô nương trước mười tám tuổi phải tìm được nhà để gả, mặc kệ là làm thê hay là làm tiểu thiếp cho người ta, trước mười tám tuổi là có giá nhất. Chờ qua mười tám tuổi rồi, người ta phải chọn người, nếu qua hai mươi, vậy thì càng xong rồi, chỉ có vào phủ người ta làm nhũ mẫu.”
Nguyệt Sắc không hiểu rõ, hai mươi tuổi làm sao lại phải làm nhũ mẫu, có điều mười tám tuổi là thời điểm quan trọng, điều đó không thể phủ nhận được. Cô nương của gia đình tốt qua mười lăm liền có người đến nhà làm mai, nàng không có tạo hóa này, chỉ có thể tự mình lo nghĩ.
Đương nhiên, từ năm mười lăm tuổi đó, những thương nhân bán lương thực buôn muối từ nhỏ nhìn nàng lớn lên cũng có người làm mai cho nàng, nàng đã chải chuốt sẵn sàng gặp người ta rồi, gặp xong trở về Tiểu Tứ hỏi nàng thế nào, nàng trực tiếp lắc đầu. Người chạy thuyền có thể có được mấy người đẹp mứt? Nguyệt Sắc là đóa hướng dương lớn lên từ đống than, nàng chân đạp đất, trái tim hướng về phía mặt trời, tầm mắt cao ngất. Tiểu Tử xì mũi coi thường sự bắt bẻ của nàng, cạo cao răng nói: “Ngài lấy sai tên rồi, không nên gọi là Nguyệt Sắc, ngài nên tên là Háo Sắc.”
Đã muốn có cơm ăn, còn muốn người đẹp mắt cung cấp cơm, Tiểu Tứ cảm thấy nàng không nhận ra được phân lượng của mình. Nguyệt Sắc không để ý tới hắn ta, người sống, ai mà không có một chút mơ mộng chứ. Nhìn vị trước mắt này xem, tướng mạo va vào trong tâm khảm người ta rồi, thiếu một chút ý có thể động phòng được, bằng không thương lượng một chút, lên được nhất đẳng, làm ái thiếp cũng được.
Đáng tiếc lời nói đó của nàng đổi lấy được một câu “đắc tội rồi” của người ta, nàng còn chưa kịp cân nhắc tỉ mỉ, chỉ cảm thấy cánh tay mát lạnh, tay áo tì bà* liền bị vén đến đầu vai.
*Áo tì bà
Nguyệt Sắc có chút trợn tròn mắt, đây là đam mê gì vậy? Chẳng trách những quan binh trước đó dặn dò nàng, bảo nàng đổi y phục có ống tay áo rộng hơn, hóa ra chính là vì cho cấp trên được lợi? Nàng có chút tức giận, nàng hành tẩu trên bến tàu, người làm ăn coi trọng nhất là ba điều quy ước. Giao hàng trước thanh toán sau, cuối cùng mà không đàm phán được thì sẽ tan tành chuyện mua bán.
Nàng nghệt mặt ra: “Đại nhân, ngài quá đáng rồi, ta cũng không phải là kỹ nữ ở đường hoa…” Đang muốn kéo tay áo xuống, lại bị hắn ngăn cản.
Lương Ngộ kinh ngạc nhìn qua cái bớt kia, nhìn hồi lâu. Mấy năm nay tâm tình của hắn luôn được khống chế rất tốt, khống chế được lâu rồi, ngay cả bản thân cũng quên mất mình là cơ thể máu thịt. Nhưng hiện tại trái tim hắn lại bắt đầu run lên, từng cơn từng cơn, thúc đẩy dòng máu dâng trào đến toàn thân, gỗ mục cũng có dấu hiệu sống lại rồi. Hắn theo bản năng giữ chặt vai nàng, giống như là sợ nàng chạy mất, ngón tay gần như hãm vào trong thịt của nàng.
“Cái bớt này…” Hắn nghe thấy giọng mình khàn khàn, càng gần với chân tướng, càng khiến cho người ta thấp thỏm: “Là từ nhỏ đã có sao?”
Nguyệt Sắc không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, nhìn hai mắt hắn đỏ sậm,