Nhưng rõ ràng là nàng đã nghĩ quá đơn giản, cái gọi là bản trứ cũng không phải là bị ăn gậy.
Ma ma chưởng hình mang nàng tới đường hẻm phía sau Từ Ninh cung, cười nói với nàng: “Cô nương, đắc tội rồi, chúng ta cũng không có cách nào khác, chủ tử đã hạ lệnh, chúng ta phải đảm nhận.” Bà ta vừa nói vừa đưa tay ra hiệu: “Cô nương, vậy chúng ta bắt đầu đi.” Rất nho nhã lễ phép, quả thật giống như mời khách ăn tiệc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Hồi chớp mắt, nàng không hiểu lắm, một ma ma trong đó thấy nàng ngây ngốc thì lạnh giọng nói: “Cô nương mới tiến cung, có lẽ là không biết quy củ trong cung, xin cô nương đứng nghiêm hướng mặt về phía Bắc, xoay người duỗi tay, hai tay nắm chặt lấy hai chân.”
Cái này giống như kéo giãn gân cốt khi luyện múa trong lớp tạp kỹ sao, Nguyệt Hồi dựa theo đó mà làm, đáng tiếc là mùa đông mặc áo váy dày, không hạ eo xuống được, nàng câu lấy hai mũi chân, thật sự không câu được.
Thế là hai ma ma kia bắt đầu giễu cợt: “Cô nương trẻ tuổi, cũng không phải tay chân già cỗi, làm sao mà ngay cả chuyện này cũng không làm được vậy? Không phải là bụng không tiện chứ!”
Nguyệt Hồi nghe được thì giận: “Ma ma, ta là hoàng hoa đại khuê nữ, không có dơ bẩn mục nát như hai người nói.”
Hai ma ma nghe thấy nàng mạnh miệng thì phạt càng thêm đâu ra đấy, không cho phép lười biếng một chút nào. Tiểu côn trong tay được vung lên vang tiếng vù vù: “Cô nương đã nói như vậy, vậy chúng ta có thể làm thật rồi.” Chát một tiếng, roi quất vào mông: “Để thẳng chân đi, không được cong lại! Thật ra cũng không quá khó, chính là như vậy, đứng đủ một canh giờ, tốt hơn đôn tỏa nhiều rồi.”
Đôn tỏa lại là trò gì? Đầu của Nguyệt Hồi hướng xuống, máu chảy lên đầu, nàng miễn cưỡng giơ cổ lên, trông thấy một ma ma dựa lưng vào tường cười nói: “Cô nương chưa từng nghe nói cái gì gọi là đôn tỏa sao? Đó là cung nữ làm sai, bị phạt dùng dụng cụ tra tấn. Chính là hòm gỗ cao một gang tay, rộng một thước, trên nắp khắc bốn cái lỗ, khóa tay chân vào đó, đó mới là ngồi không được đứng không được, lại không chuyển chỗ được, khổ thân mình đấy.”
Nguyệt Hồi nghĩ thấy thật ra cũng không kém bao nhiêu, đều là không cho di chuyển, không cho đứng thẳng người. Có điều trong cung này thật sự là đen tối đến mức dọa người, nàng vốn cho rằng làm nô tài hầu hạ người ta là đã đủ uất ức rồi, không nghĩ tới vừa không để ý là còn phải chịu sự tra tấn như vậy. Vào lúc mới được một nén hương, nàng liền bắt đầu cảm thấy hoa mắt váng đầu, ngực bị đè nén, trong lỗ tai vang tiếng ong ong, lại không thở được. Roi của ma ma chưởng hình lại rơi xuống, bởi vì chân nàng rung thân nàng đong đưa, người sắp trượt xuống rồi.
Ma ma nói: “Cô nương, cô nương đừng khiến chúng ta khó xử, chúng ta biết cô nương là người nhà của Lương Chưởng ấn, nhưng Thái hậu nương nương là chủ tử của chúng ta không phải sao! Chúng ta cùng vào với nương nương lúc tiến cung, mấy chục năm làm chủ tớ, cũng nên nghe theo chủ tử, cô nương nói xem có đúng không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Hồi ngơ ngẩn rồi, người cũng hoảng hốt, đầu óc vẫn có thể suy nghĩ, nàng cố hết sức thử thương lượng: “Ma ma, tuy Thái hậu nương nương là chủ tử… hai vị cũng sẽ có lúc liên hệ với Lương Chưởng ấn. Ta đây… thật sự không được nữa, cho ta… cho ta nghỉ một chút được không?”
Những ma ma kia quanh năm ở trong thâm cung, lớn tuổi như vậy cũng chưa gả đi, cũng không có con cái, đối với con trẻ đương nhiên là thiếu đi lòng nhân ái. Nghe thấy nàng cầu xin tha thứ, bà ta quả quyết nói không được, còn muốn giả làm người tốt mà móc tim móc phổi nói: “Xin cô nương thứ lỗi, chúng ta nghe lệnh làm việc, làm hỏng việc thì Thái hậu nương nương sẽ trách tội chúng ta, chúng ta không chịu trách nhiệm được. Cô nương xem, cô nương bị phạt ở đây, chúng ta cũng không dễ dàng, trời lạnh như thế mà đứng trong gió Tây Bắc, cóng đến mức mũi đều sắp rơi mất rồi.”
Nguyệt Hồi biết, nàng nói gì cũng vô dụng, cầu xin những bà già này tha thứ thực sự không đáng, nàng dứt khoát im lặng, sống hay chết đều xem tạo hóa.
Nhưng lúc này thực sự quá khó chịu, một canh giờ, nàng xác định là không sống được nữa. Bây giờ suy nghĩ lại, cả đời này sao mà thảm, từ nhỏ bữa đói bữa no mà trưởng thành, không dễ gì mới sống giống con người, lại phải chết lãng phí như vậy.
Vào lúc nàng đang cảm khái ông trời bất công thì ông trời cực kỳ nể mặt nàng mà tạo thêm cho nàng áp lực mới --- Tất Vân đã nói rồi, quả nhiên trời mưa rồi.
Hai ma ma kinh ngạc: “Nói mưa to liền mưa rồi, vận thế của cô nương thật là kém.”
Còn không phải sao, Nguyệt Hồi miễn cưỡng mở mắt ra, kim hoa cùng với hạt mưa rơi xuống, từng thứ từng thứ nện bên chân nàng. Nàng mặc bào phục nữ quan bằng lụa, có thể nghe thấy tiếng mưa rơi sàn sạt trên lưng. Dần dần mưa rơi lớn hơn, hai ma ma đến gần đó tránh mưa, nàng giống như con hươu con hạc trước Từ Ninh cung, còn phải ở đó giữ vững.
Bị giày vò đến kịch liệt, trên người nổi lên một lớp mồ hôi nóng, nàng cảm thấy eo mình sắp gãy mất rồi, đầu cũng không phải của nàng nữa, trong lòng dời sông lấp biển, suýt nữa nôn cơm tối qua ra.
Nước mưa thấm vào áo khoác, bên trong nóng hổi bên ngoài lạnh buốt. Mưa lạnh từ hai bên tóc mai nhỏ xuống, nàng từ từ nhắm hai mắt lại nghĩ, cảm thấy lúc này mình thật giống đồng hồ cát.
Không biết qua bao lâu, có lẽ cũng đã nửa canh giờ, nàng mơ màng, cảm thấy hồn sắp bay ra ngoài, nàng không giữ được nữa. Vừa đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vội vàng truyền đến, hạt mưa rơi trên mặt lụa dầu vang lên tiếng đồm độp. Một đôi giày thêu mãng xà mạ vàng đến trước mặt nàng, hai cánh tay dùng lực giữ lấy nàng, nàng nghe thấy giọng nói của Lương Ngộ, hắn thì thào gọi: “Nguyệt Hồi… Nguyệt Hồi… ca ca tới rồi.”
Cuối cùng Nguyệt Hồi cũng có hy vọng, cuối cùng cũng có thể xụi xuống, nàng cảm thấy không thể thở được, nàng khóc nói: “Ca ca, muội đau eo… không đứng lên nổi nữa…”
Trái tim Lương Ngộ đều run run, nhiều năm như vậy, hắn chưa từng có cảm nhận mãnh liệt đến thế, muốn giết người, muốn phanh thây xé xác những lão phụ ác độc kia. Nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là Nguyệt Hồi, hắn cắn răng ấm giọng trấn an nàng: “Đừng gấp, từ từng đứng lên, không thể đột ngột, sẽ bị thương.”
Hai ma ma chưởng hình bên cạnh đã bị thuộc hạ áp chế, đến lúc này mới biết sợ, dập đầu nói lắp bắp: “Chưởng ấn đại nhân, chúng ta phụng… phụng mệnh Thái hậu nương nương…”
Người mặc cẩm y áo lông kia hừ cười, vẻ mặt mơ hồ hiện ra màu xanh, từ trong răng gạt ra mấy câu: “Từ trước đến nay chỉ có Lương Ngộ ta tra tấn người ta, hôm nay hình phạt này lại dùng đến trên người của người nhà ta, lá gan của các ngươi không nhỏ.”
Hai ma ma ỷ mình là người của Từ Ninh cung, thoạt đầu cũng không cho rằng Lương Ngộ có thể làm gì bọn họ, nhưng nghe thấy lời này, còn có những thái giám ra tay hết sức, lúc này mới cảm thấy đại sự không ổn.
Nguyệt Hồi trì hoãn hồi lâu, không dễ gì mới có thể khom người đứng vững, nhưng trời đất quay cuồng, hơn nữa toàn thân ướt đẫm lại lạnh thế là vừa run rẩy vừa khóc vừa nôn, dáng vẻ nhếch nhác đó, thật sự là cả đời chưa từng có.
Lương Ngộ cởi áo choàng bao trùm lấy nàng, ôm ngang lên. Hai ma ma kia trông mong nhìn hắn, lúc hắn đi ngang qua thì ném lại một câu: “Đưa ra bên ngoài đi, thu dọn sạch sẽ, đừng khiến lão nhân gia Thái hậu lo lắng.”
Hai ma ma kia sợ hãi, mở miệng muốn gào thì sớm đã có khăn tay chặn miệng bọn họ.
Trong cung muốn xử lý cung nhân thực sự là dễ như trở bàn tay. Hai ma ma kia bị khiêng đi giống như khiêng heo đi ra sau đường hẻm, lại bị nhét vào thùng gỗ lớn đựng nước rửa chén, cho dù Giang Thái hậu có bản lĩnh thông thiên triệt địa thì đời này cũng không thể tìm thấy bọn họ nữa.
Lương Ngộ trực tiếp ôm Nguyệt Hồi vào Ti Lễ giám, để trong phòng vây của Lạc Chí trai đã không thể yên tâm nữa, bản trứ này sẽ để lại nguồn bệnh, nếu như điều trị không tốt, nôn nửa thành bệnh hoặc mất mạng đều có khả năng.
Tăng Kình thấy thế thì vội phân phó mời Thái y đến, lại giúp đỡ sắp xếp người vào trực phòng của Chưởng ấn. Nguyệt Hồi đáng thương, sắc mặt như giấy vàng, Tăng Kình thấy thế thì trực tiếp nhíu mày: “Thái hậu đây là muốn hạ tử thủ sao, làm tổn hại cô nương thành như vậy.” Hắn ta lại vội vàng kêu hai cung nữ đến hầu hạ thay y phục, thấy Lương Ngộ lo lắng đứng bên cạnh, hắn ta đành phải nhẹ giọng đề điểm: “Lão tổ tông, trước hết để cô nương thay y phục đã rồi lại che lại, nếu không sẽ cảm lạnh.”
Lúc này Lương Ngộ mới rời khỏi trực phòng, mưa bên ngoài lại lớn hơn mấy phần, hắn đứng dưới hiên, dần dần áp chế sự phẫn hận trước đó lại, vẻ mặt lại bình thản giống như thường ngày.
Tần Cửu An xong xuôi rồi thì quay về báo cáo, hắn ta cung kính nói: “Hồi lão tổ tông, hai ma ma kia đã được đưa ra ngoài rồi.”
Lương Ngộ nhàn nhạt ừm một tiếng,