Quả thật năm nay có tư vị hơn so với năm ngoái rất nhiều. Tuy nói trong cung bận bịu, bên ngoài cung cũng không ngừng có chuyện, nhưng trong lòng vẫn bình an, có cảm giác không lo lắng.
Qua ba mươi, sang mùng một còn có nghi thức hỗn tạp rườm rà, ngày mai muốn tặng tuổi. Cái gọi là tặng tuổi, chính là Hoàng đế thiết đãi quần thần để cảm ơn các công lao của chúng thần năm ngoái, mong rằng trong năm sẽ mưa thuận gió hòa. thật ra thái bình thịnh thế đâu thể tự dưng mà có được, chung quy có người đi ngược lại số đông, phải gánh tiếng xấu cả đời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Ngộ đến Càn Thanh cung hồi bẩm chuyện chuẩn bị tiệc tặng tuổi, vào cửa thì thấy Nguyệt Hồi đứng ở buồng sưởi. Một nữ quan chải đầu, nội sai không có ở đây, chỉ cần Hoàng đế ở đây, nàng luôn phải xuất hiện trong vòng ba trượng. Theo như lời nàng nói, danh tiếng của nữ quan chải đầu quá hạn hẹp, đáng ra nàng phải là nữ quan của dế. Hai con dế quả thực được nàng chăm sóc rất tốt, nuôi cho bóng loáng, ở trong lồng ăn no cỏ, đặt ở dưới cửa sổ phía nam, dốc hết sức lực kêu to, kêu đến mức cửa sổ cũng không ngăn lại được.
Nàng thấy Lương Ngộ nói, không lên tiếng, khom người hành lễ một cái. Lúc Lương Ngộ đi qua gật đầu, nếu không nhìn kỹ thì không nhìn ra được hai bọn họ đã từng chào hỏi.
Hoàng đế ở trước bàn ngẩng đầu lên, cười nói: “Đại bạn tới rồi? Ta nhận được một bức tranh mới, thật giả chưa định, thỉnh đại bạn hãy xem qua.”
Lương Ngộ là nghiên cứu rất nhiều về tranh chữ, dù sao tranh chữ tốt còn có giá trị hơn nhiều so với vàng bạc thật.
Hắn tiến lại xem, liếc mắt một cái liền biết lai lịch: “Mễ phấn ‘Thục tố thiếp’, đây là thượng phẩm khó có được. Nhìn lực bút này, kết hợp hài hòa giữa cứng rắn và mềm mại, bố cục giữa các phần cũng rất thần kỳ, kín không kẽ hở, là bút tích thật không có gì phải nghi ngờ.”
Hoàng đế rất vui mừng: “Đại bạn hiểu tranh chữ nhất, đại bạn đã nói là bút tích thực thì không có gì phải hoài nghi cả.”
Lương Ngộ cười ẩn ý, bởi vì bức ‘Thục tố thiếp’ này trong phủ hắn không có, vậy thì bức trước mặt Hoàng đế nhất định không thể là giả được.
Chỉ là những lời này sao có thể nói ra, hắn lại thuận thế khen hai câu rồi hồi bẩm danh sách chiêu đãi: “Ninh Vương và Dung Vương được đặc cách hồi kinh trong năm, hôm nay họ đã chuyển lời vào muốn vào Từ Ninh cung thăm hỏi Thái hậu. Thần đã mượn danh nghĩa Thái hậu từ chối, khiến cho bọn họ ‘lui bước’. Trước khi chủ tử tự mình chấp chính, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không thể để bọn họ làm chuyện xấu. Còn nữa… Sáng sớm nay thần đã nhận được tin, mấy tên đọc sách Nam Bi bắt được lúc trước, sau lưng có điều bí ẩn khác. Gần đây Lưỡng Quảng xuất hiện một đám phản tặc tự xưng là đảng Hồng La, đang bắt đầu lớn dần, mỗi người đều mặc đồ đỏ đi khắp nơi truyền bá, bôi nhọ triều đình. Tổng đốc Lưỡng Quảng – Diệp Chấn sợ bị hạch tội nên vẫn chưa báo lên kinh thành và các vùng lân cận, âm thầm phái người đi quét sạch, nhưng những người đó len lỏi ở khắp nơi, khó có thể một lưới bắt hết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng đế ngơ ngẩn: “Phản tặc? Bá tánh hiện giờ cơm no áo ấm, ở đâu có phản tặc?”
Y là Hoàng đế trong thời kỳ thái bình, dân gian có người tạo phản, thật sự làm y khó có thể tưởng tượng được. Nhưng mà loại sự tình này, trước nay chưa bao giờ gián đoạn. Giọng điệu Lương Ngộ bình thản, hắn chắp tay nói: “Chủ tử không cần lo lắng, cùng lắm chỉ là chút giặc cỏ mà thôi, cuộc sống khá hơn chút là lại có người muốn làm phản, lúc có cơm ăn thì muốn áo mặc, lúc có áo mặc lại muốn làm quan, lòng người lúc nào cũng cảm thấy không đủ. Mỗi năm có tám vụ, mười vụ chuyện nhỏ như thế này, tất cả đều là cơ hội để Đông Xưởng báo đáp Hoàng thượng. Chẳng qua là lúc này, trong đám loạn đảng không phải nông dân ngoài ruộng mà ngược lại là những người có học có thể nói có thể viết. Điều này cũng có chút phiền toái, làm loạn không được lại khiến người ta đau đầu, đem sách được ghi chép cẩn thận đi đốt, làm tổn hại tới thanh danh của chủ tử.”
Hoàng đế nghe xong buồn bã: “Người đọc sách… thông minh nhất là bọn họ, hồ đồ nhất cũng là bọn họ. Vậy theo đại bạn, tiếp theo nên xử trí thế nào mới tốt đây?”
Lương Ngộ nói: “Trước mắt cứ ăn tết đã, chủ tử cứ yên tâm, chuyện này thần sẽ tự lo liệu. Chút nữa thần đi tới ngục một chuyến, chờ hỏi rõ rồi an bài mọi việc ổn định.”
Hoàng đế nói được, thư pháp mễ phất cũng xem không vào nữa, y tùy tiện cuộn lên, bảo Tất Vân cho vào kho, một mặt nói với Lương Ngộ: “Sắp phải tự mình chấp chính, nhất định không thể để những người này làm hỏng đại sự. Diệp Chấn vô dụng, không thể ổn định được tình hình, vậy đổi thành người có năng lực đi. Mấu chốt của việc xảy ra hỗn loạn này, chỉ sợ phía sau còn có người khác đẩy tay cũng chưa biết được.”
Lương Ngộ cúi đầu: “Thần xin lĩnh mệnh. Trước tiên hạ lệnh cho Diệp Chấn, lệnh cho hắn nghiêm túc điều tra thêm và giải quyết, sau đó thần sẽ phái người ở Đông Xưởng đi Lưỡng Quảng.”
Hoàng đế gật gật đầu, chậm rãi dạo bước trên mặt đất: “Đảng Hồng La… Xem ra là muốn làm theo giặc Khăn Vàng những năm cuối Đông Hán, giang sơn Đại Nghiệp, há có thể để bọn chúng chà đạp!”
Xưa nay việc đế vương hận nhất không phải là các nước xung quanh làm nhiễu mà là dân chúng của mình phản mình, tận hết sức lực chèn ép tự nhiên. Lương Ngộ lĩnh mệnh ra khỏi cung, đem người đi thẳng đến Đông Xưởng, nhân lúc tết trong nha môn làm việc cũng lơ là, mấy trăm người tụ tập cùng chơi đổ xúc sắc đánh cược, miệng đầy ô ngôn uế ngữ mà trêu đùa, lấy tỷ tỷ chị dâu mua vui. Bọn họ đang chơi hăng bỗng nhiên nghe được hàng loạt tiếng bước chân đến cửa lớn, quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa sợ đến mức nát gan. Người dẫn đầu một thân mãng phục, khoác áo choàng da báo đen, dưới lớp ô sa là khuôn mặt hung dữ, tầm mắt quét qua ai, là có thể nói trong lòng người đó đều chột dạ.
Một bàn dân cờ bạc cuống quít giải tán, nhảy xuống khỏi ghế dài xếp thành hàng: “Chúc mừng năm mới, đốc chủ.”
Lương Ngộ không rảnh nói năm mới vui vẻ với bọn họ, ở trên cao hỏi: “Đã thẩm vấn mấy tên thư sinh trong nhà lao đến đâu rồi?”
Mọi người nhìn Phùng Thản, tỏ vẻ hắn ta là Đại đương đầu, hẳn là nên đáp lời.
Phùng Thản tiến lên, căng thẳng nói: “Hồi bẩm đốc chủ, mấy ngày nay ti chức đã làm đủ mọi cách nhưng đáng tiếc người có học rất mạnh miệng, sống chết không chịu mở miệng. Lúc đầu Dương Thiếu giám đã qua nói chuyện, không được dùng đại hình nên quả thật không cạy được miệng bọn chúng…”
Lương Ngộ liếc nhìn những tên Phiến tử trong Đông Xưởng, một đám người chỉ biết giơ đao múa kiếm, ngoại trừ đánh cho nhận tội thì không làm được gì cả. Hắn gằn giọng nói: “Một đám ngu xuẩn! Người đã ở trong tay mà không hỏi ra được nửa chữ, còn không bằng mấy tên lẻo mép trong cung!”
Mấy tên đương đầu bị mắng không dám ngẩng đầu lên, lén lút trao đổi ánh mắt, thật ra mọi người đều cảm thấy ấm ức.
Vốn dĩ Đông Xưởng không phải nha môn phân rõ phải trái, làm gì thì làm, chỉ cần lấy được thông tin là được. Đơn giản họ dùng phương pháp tra tấn trực tiếp đã thành thói quen, lười dùng đầu óc với miệng lưỡi để lấy lời khai của mấy tên học giả, muốn cùng bọn họ chi, hồ, giả, dã (*), thật sự là làm khó người.
(*) Chi, hồ, giả, dã: là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí. Cho nên “chi, hồ, giả, dã” thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì. Do vậy, chúng thường được dùng để ví với những gì hư huyễn, không thực tế. Làm chuyện “chi hồ giả dã” tức là làm chuyện phù phiếm, không thiết thực.
Còn Lương Ngộ vốn không định tra tấn, thứ nhất người đọc sách nên được kính trọng, thứ hai sợ làm quá mức sẽ khiến người khác nắm được điểm yếu. Vở kịch đánh lén triều đình của mấy người Nam Bi kia nếu chỉ xuất phát từ hận thù cá nhân còn có thể tha thứ nhưng lúc này đã rõ rồi, chuyện này có liên quan đến đảng Hồng La, như vậy tiếp theo mấy người đó nhất định phải vào chỗ chết.
Hắn nghiêng đầu phân phó: “Ngu Lỗ, quay về chính đường một lần nữa, chúng ta phải có một câu trả lời hợp lý.”
Dương Ngu Lỗ nói tuân mệnh, đi nhanh về phía ngục cùng đương đầu Đông Xưởng.
Căn ngục nằm ở một nơi dơ bẩn, đang trong đợt tết, Lương Ngộ không muốn dính đen đủi vào người. Hắn ngồi ngay ngắn trên chính đường uống trà, kiên nhẫn chờ đến khi bên kia tra hỏi được chính xác sau đó sắp xếp vài việc cho thuộc hạ.
Căn phòng sáng sủa yên ắng, hai bên có giá xếp san sát, ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa vào, rọi vào gạch xanh. Một đôi ủng bước vào, bên ngoài có người kêu một tiếng đốc chủ, Lương Ngộ ngước mắt lên nhìn, là Tiểu Tứ. Đứa trẻ này đã cao hơn so với lần trước hắn gặp rất nhiều, hiện giờ đã có tư vị mạnh mẽ của tuổi trẻ. Quả thật một đứa trẻ ăn bữa nay đã lo bữa mai, cái gì cũng có thể ăn được, trông rất mạnh mẽ, chẳng sợ gì.
Bởi vì Nguyệt Hồi mà Lương Ngộ luôn bày ra vẻ mặt tốt với Tiểu Tứ: “Sao rồi? Đã quen làm nhiệm vụ ở đây chưa?”
Tiểu Tứ nói đã quen: “Sư phụ đối xử với ta rất tốt, ta cũng học được không ít bản lĩnh, đa tạ Đốc chủ đã bồi dưỡng.”
Lương Ngộ gật đầu: “Tỷ tỷ ngươi rất nhớ ngươi, lo lắng ngươi ở đây không tốt.”
Tiểu Tứ cười nói: “Xin đốc chủ nhắn cho Nguyệt tỷ, tất cả mọi việc đều rất suôn sẻ, nói tỷ ấy không cần lo lắng. Vậy còn tỷ tỷ thì sao? Tỷ ấy ở trong cung có ổn không?”
Người ở