Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng cũng đến ngày mười lăm.
Mọi việc đều thuận lợi, hoặc là nói có Lương Ngộ ở đó, không có bất kỳ chuyện gì khiến Hoàng thượng lo lắng, cũng không có bất cứ kẻ nào có thể ngăn cản Hoàng đế tự mình chấp chính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đằng sau đan bệ Càn Thanh cung, đứng ở đây có thể nhìn thấy Giao Thái điện, Hoàng đế nói với người bên cạnh: “Nguyệt Hồi, đợi trẫm hai năm nữa, qua ngày mười lăm tháng Giêng, trẫm chính là Hoàng đế chân chính rồi.”
Ngoài trời mưa rơi lác đác, từng cơn gió thổi lên mặt và cổ, xúc cảm kia giống như đi vào trong làn sương dày đặc.
Nguyệt Hồi che dù nói: “Hai năm trước ngài đã là Hoàng đế chân chính rồi, ai nói ngài không chân chính! Chỉ là qua ngày mai, ngài có thể mở cửa Giao Thái điện, có thể ngồi trên bảo tọa, nói ‘Người tới lấy ngọc tỷ truyền quốc đến đây cho trẫm, trẫm muốn đập hạch đào để ăn.’ Chỉ cần nói thế thôi, không ai dám nói hai lời.”
Hoàng đế cười rộ lên, cảm thấy nàng đúng là một cô nương không biết buồn là gì, bao nhiêu trắc trở trong mắt nàng đều chỉ như gió thoảng, chỉ thổi qua một cái, thậm chí còn không đủ để gãi. Ở một chỗ cùng người như vậy, cảm thấy thế gian này thật nhẹ nhàng, không có chút áp lực nào. Y quay đầu nhìn nàng, gió thổi khiến tua rua trên mũ cánh chuồn tung bay, nàng híp mắt nhìn về nơi xa, cười, bởi vì không quay đầu nhìn y, tóc mai khẽ bay bay, còn có răng nanh nhòn nhọn, lộ ra vẻ nghịch ngợm, bất cần.
Hoàng đế thở phào một cái: “Trong chuyện này, công của huynh muội các ngươi không nhỏ, trẫm sẽ nhớ kỹ.”
Nguyệt Hồi vào cung đã được một thời gian, trước mặt hoàng đế có thể tùy ý, nhưng không thể không quan tâm đến chính sự. Nàng lập tức nói: “Cái gì mà công với không công, huynh muội chúng ta là dựa vào chủ tử mà sinh, chia sẻ nỗi lo với chủ tử là trọng trách của chúng ta, không dám kể công.” Ngữ điệu kia giống như Lương Ngộ vậy.
Hoàng đế vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm, khoát tay áo nắm tay Nguyệt Hồi, nhẹ giọng nói: “Chờ trẫm ngồi vững ngai vàng, hậu cung có thể thêm bớt tùy theo ý muốn của trẫm, đến lúc đó… nàng sẽ ở bên cạnh ta, cả đời ở cùng trẫm.”
Nguyệt Hồi vẫn vô tư không nghĩ gì cả, nàng trời sinh da mặt dày, dường như cảm thấy nói đến chuyện này không có gì xấu hổ, cười nói: “Ngài cho ta làm sủng phi sao? Lúc đó nhớ cho ta một địa vị cao cao chút nhé!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng đế nói đương nhiên: “Trẫm để nàng làm Quý phi, mặc dù ở dưới Hoàng hậu, nhưng trong hậu cung không có người thứ hai. Thật ra thì Quý phi còn tốt hơn Hoàng hậu, Hoàng hậu phải đoan chính, phải làm mẫu nghi thiên hạ, Quý phi không có nhiều quy củ như vậy, có thể được nhận hết sủng ái, làm mưa làm gió.”
Nguyệt Hồi nghĩ một chút, cảm thấy đó là việc không tồi, ưỡn ẹo eo, tựa như đang đội mũ Quý phi trên đầu.
Nàng nắm tay Hoàng đế, cảm thấy ấm áp an tâm: “Kỳ thật ta cũng không muốn phải làm Quý phi, cứ như vậy, ta và ca ca còn có ngài, chúng ta cả đời ở bên nhau, vậy là tốt rồi.”
Đây xem như là điều ước tốt đẹp nhất, có ca ca, có thanh mai trúc mã nửa đường kết giao, cả đời này còn muốn thêm gì nữa? Với Hoàng đế mà nói đương nhiên là không khó, bởi vì y bị nhốt ở trong hoàng thành, chỉ cần huynh muội bọn họ không rời đi, vậy thì mọi người vĩnh viễn sẽ ở bên nhau.
“Dù sao danh phận quý phi này, trẫm sẽ giữ cho nàng.” Hoàng đế nói: “Ngươi chờ ta thêm vài ngày nữa, chờ trung cung (**) được xá lập, ta sẽ nghĩ các cho ngươi phi vị.”
(**) Trung cung: ám chỉ Hoàng hậu, từ trung cung ám chỉ cung thất mang tầm trung tâm ở hậu cung.
Tuy Nguyệt Hồi đang cười nhưng trong lòng lại có chút buồn, người này nói với nàng cưới chính thất trước rồi mới có thể cho nàng làm tiểu thiếp. Nhưng làm tiểu thiếp đệ nhất thiên hạ có thể tốt hơn thông phòng của phú hộ nhiều, dù sao người ta cũng là Hoàng đế, không thể nói với Hoàng đế mình muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân được (***), hoàng đế đều như vậy.
(***) Nhất sinh nhất thế nhất song nhân: một đời, một kiếp, một đôi người.
Ngày hôm sau là ngày mười lăm tháng Giêng, cũng là ngày đầu tiên các quan lại thượng triều sau khi kết thúc kỳ nghỉ của mình. Bầu trời sáng sớm không đẹp lắm, âm u, mặc dù có thắp đèn thì trong Phụng Thiên điện vẫn mờ tối.
Hoàng đế và Thái hậu đã sớm vào triều, Hoàng đế ngồi ở ngai vàng cửu long, Thái hậu ngồi ở phía sau, đầu đội mũ phượng, thắt lưng bản to, ngồi ngay ngắn trên ghế phượng bên trái. Cửa điện mở rộng ra, tam công cửu khanh (****) xếp hàng đi vào, người của Tâm phủ vừa vào điện, đầu tiên là muốn nhìn sắc mặt của Thái hậu, kết quả thấy Thái hậu vẫn bình thường, cũng không có gì có thể nghi ngờ.
(****) Tam công: chỉ ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến. Cửu khanh: Là chín chức quan nhỏ hơn, để hỗ trợ, giúp đỡ tam công.
Xướng lễ nội thị ở một bên dẫn đường cho chúng thần ba quỳ chín lạy. Chúng thần lễ xong, rèm châu trước mặt Thái hậu chậm rãi hạ xuống, trên triều không có rèm cửa, gió ngoài điện thổi vào khiến rèm châu khẽ lung lay.
Lúc này ở sau rèm, Thái hậu mới chậm rãi nói: “Tiên đế băng hà, thái tử lên ngôi, lúc đó thái tử còn trẻ, ta lo lắng suốt ngày đêm, e sợ Thái tử không thể trị quốc, làm trễ nãi đến giang sơn xã tắc Đại Nghiệp. Tuy nhiên hai năm qua Hoàng đế làm khá tốt, còn có chư thần công phụ tá, vương triều lại có hy vọng thịnh vượng, ta cũng yên tâm. Hôm nay Hoàng đế đã tròn mười tám, năm ngoái đã chọn được Hoàng hậu, theo lời của tiên đế, đã đến tuổi tự mình chấp chính. Hôm nay là ngày đại cát đại lợi, thừa dịp không khí lễ tết chưa tan, càng thuận lợi cho đại điển. Hoàng đế cải nguyên, đại xá thiên hạ, cũng để cho bá tánh thơm lây.”
Thái hậu nói xong những lời này liền nghe thấy mọi người bên dưới hô vạn tuế, thực sự là một khung cảnh náo nhiệt.
Cũng không biết là do bị tiếng lớn của mọi người quá lớn hay là thắt lưng bị lỏng, Thái hậu nghiêng người qua một bên, rất may Trân ma ma lanh tay lẹ mắt đỡ được.
Nguyệt Hồi sợ hết hồn nhưng mặt Trân ma ma vẫn dửng dưng, nháy mắt với Nguyệt Hồi đang ngồi ở sau ghế, ra hiệu nàng tiếp tục nói.
Nguyệt Hồi gật gật đầu, sau đó chỉnh lại giọng gọi Hoàng đế: “Đây là năm đầu tiên ngươi tự mình chấp chính, đã định được niên hiệu chưa?”
Hoàng đế nói: “Theo ý chỉ của mẫu hậu, đổi thành Nguyên Hi.”
Nguyệt Hồi nói được: “Đã như vậy, Phù Tỳ Lang đâu?”
Phù Tỳ Lang đã sớm ở một bên chờ lệnh mang lục tỉ tới, đến trước bảo tọa thì quỳ xuống đất, dâng ấn tỉ lên. Hoàng đế đi xuống ngự tọa, nhận quốc tỉ một cách tượng trưng, đến đây đại lễ liền thành. Nguyệt Hồi nhìn tình cảnh bên ngoài xuyên qua những hoa văn chạm khắc rồng trên ghế phượng, nhẹ nhàng thở phào.
Ngữ điệu của Thái hậu phía sau bức rèm mang theo chút ý cười: “Được rồi, hoàng đế tự mình chấp chính, ta cũng nên lui thôi. Sau này còn mong các khanh toàn lực phụ tá Hoàng đế, tạo nên một vương triều thái bình hưng thịnh, lúc đó ta cũng không phụ lòng tiên đế, không phụ lòng liệt tổ liệt tông.”
Phía sau rèm châu lại buông xuống một tấm màn nhung vàng khác, trên triều người người hô vang thiên tuế. Thái hậu ở sau rèm bị đưa vào kiệu, trở về Từ Ninh cung.
Thái hậu ngày xưa la lên hét xuống, hiện giờ biến thành đã biến thành cái xác không hồn, không thể nói chuyện, không thể hành động, chỉ có tròng mắt là còn sống. Hai tên thái giám nâng người tiến lên buồng sưởi, lúc trước Nguyệt Hồi lấy thân phận nữ quan vào triều đường, khi trở về đương nhiên sẽ đưa người về. Khi chuẩn bị rời đi, đúng lúc nàng bắt gặp ánh mặt phẫn nộ của Thái hậu, nàng dừng bước, chắp tay nói: “Nương nương đang hận không thể giết chết ta đúng không?”
Người ở buồng sưởi đã bị Trân ma ma đuổi ra ngoài, chỉ còn lại Nguyệt Hồi và bà ta, Thái hậu đương nhiên không chỉ hận Nguyệt Hồi mà còn hận cả người ma ma ngày ngày làm bạn bên người kia.
Trân ma ma thở dài, không chút hoang mang nói: “Chủ tử có lẽ không rõ, ngày thường người đối tốt với nô tỳ như vậy, tại sao nô tỳ còn muốn làm phản. Trước đây người cho ta ra khỏi cung lập gia đình, đó là ân đức rất lớn, nô tỳ thật sự cảm kích người. Nhưng tại sao người không làm chuyện tốt đến cùng, để cho ta sống yên ổn