“Nguyệt Hồi…” Hắn đang đắm chìm trong giấc mộng không có cách nào kiềm chế được, thấy nàng xuất hiện trước mặt, hơi giật mình.
Lần nào cũng vậy, hắn không rõ tại sao hắn lại sợ nàng đột nhiên biến mất. Rõ ràng hắn nắm chắc được mọi thứ, lại đối với nàng lo được lo mất, chẳng lẽ đã mười năm trôi qua, sự sợ hãi khi lạc mất người thân vẫn chưa tiêu tan sao? Trong sâu thẳm nội tâm, hắn vẫn lo cuối cùng mình vẫn phải lẻ loi một mình, có quyền lực nhưng lại không có ai bên cạnh san sẻ với hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ.
Hắn nói: “Xin lỗi, ca ca…” Hắn ngập ngừng, vươn tay ôm chặt nàng vào ngực.
Thân thể mềm mại, mái tóc rối của nàng dán lên má hắn khiến hắn ngứa ngáy. Hắn bất chấp tất cả, tình nguyện chui đầu vào trong bóng đêm. Chỉ là hắn nhận ra hành vi của mình không phù hợp, cần phải giải thích, liền nhẹ thở ra: “Xin lỗi, ca ca mơ thấy làm lạc mất muội một lần nữa.”
Nguyệt Hồi cảm thấy được an ủi hơn nhiều, trước đây chỉ có mình mơ thấy hắn, mà trước nay hắn chưa từng mơ thấy mình, người làm muội muội này đương nhiên sẽ cảm thấy thất bại. Bây giờ thì tốt rồi, hắn lo sẽ đánh mất nàng, chứng tỏ nàng ở trong lòng ca ca cũng rất quan trọng. Nàng nhếch môi cười, hiện tại Lương Ngộ không giống chưởng ấn đốc chủ một tay che trời nữa, dáng vẻ yếu ớt này thật khiến người ta đau lòng. Nàng giơ tay vuốt tóc hắn, lại vỗ lưng hắn, trấn an: “Đừng sợ, có muội ở đây rồi.”
Thật ra hắn chỉ hoảng hốt trong thoáng chốc, sau đó liền nước chảy bèo trôi, dù sao đêm muộn như vậy, thần trí không tỉnh táo cũng có thể thông cảm. Nếu vào ban ngày, làm chuyện thất thố, thất đức như thế này, hắn quả thật không tìm ra lý do để thân cận với nàng. Chỉ khi bốn bề vắng lặng như bây giờ, trái tim cũng yếu mềm hơn, hắn mới không cố kỵ những khuôn khổ thế tục.
Tại sao hắn lại muốn như thế này, hắn cảm thấy có lẽ hắn điên rồi, hắn đã làm thái giám quá lâu, đã làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, đã không còn giống người bình thường nữa rồi. Nói đến nữ tử, trước mắt hắn cũng không thiếu, chỉ cần một ánh mắt, bao nhiêu người trong Tử Cấm thành này sẽ nhào vào ngực hắn chứ, tại sao hắn lại ra nông nỗi này! Nhưng không ai trong số họ lọt vào mắt hắn, hắn cố kỵ quá nhiều, do dự quá nhiều, hắn không tin bất kể người nào, ngoại trừ Nguyệt Hồi.
Nhưng không phải do cùng một phụ mẫu sinh ra là có thể mặc kệ mình làm bậy sao? Hắn chỉ có tình huynh muội đối với nàng, thậm chí khi nàng mới được ôm ra khỏi phòng sinh, người đầu tiên đón nàng chính là hắn. Cha nói: “Đây là muội muội của con, cả đời này con phải thương yêu chăm sóc nó.” Vậy mà hiện giờ hắn đang nghĩ gì, đang làm gì vậy? Hắn còn mặt mũi gì để đối mặt với phụ mẫu dưới cửu tuyền chứ!
Nguyệt Hồi không hề biết thân thế cũng như suy nghĩ trong lòng hắn. Nàng cho rằng hắn là ca ca, cho nên không phòng bị hắn, hắn lại lợi dụng thân phận rồi nảy sinh tà tâm, hắn nên bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục.
Nàng vuốt nhẹ sống lưng cho hắn, mang theo chút tư vị cứu rỗi từ bi. Hắn tham luyến nhưng không dám sa vào, bình tĩnh lại một chút mới đẩy nàng ra, cúi đầu nói: “Xin lỗi, khi đó huynh làm lạc mất muội, đến hôm nay huynh vẫn không thể tha thứ cho bản thân, hại muội ở bên ngoài phải chịu khổ như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ.
Nguyệt Hồi không biết hắn bách chuyển thiên hồi (*), nàng chỉ cảm thấy ca ca là người có máu thịt, có trách nhiệm, luôn áy náy với nàng.
(*) Bách chuyển thiên hồi: chỉ tâm tư rối loạn, thay đổi liên tục.
Nàng an ủi mọi người rất tốt, cực kỳ am hiểu cách làm chuyện lớn hóa nhỏ: “Đi lạc là cơ duyên, xảy ra chuyện ngày hôm đó, huynh mới có ngày hôm nay. Bây giờ muội trở về rồi, ngồi chờ hưởng phúc, chịu khổ mười năm trời, sau này hưởng thụ bốn chục năm, muội vẫn kiếm được lợi lớn đó chứ.” Nàng vừa nói vừa sờ tay hắn: “Ca ca không cần đau khổ, không ngờ trong mơ huynh sợ làm lạc mất ta, có thể thấy được muội rất quan trọng đối với huynh.”
Nàng rất thích dát vàng lên mặt, Lương Ngộ hết buồn, bật cười. Tay nàng ở trong lòng bàn tay hắn, hắn chỉ dám nắm hờ, không thể nắm chặt.
Căn phòng mờ tối, đầu óc không thể minh mẫn, cuối cùng hắn đứng dậy đốt đèn. Ánh sáng bừng lên, chiếu sáng lòng người, những thứ u tối dơ bẩn bị đẩy lùi đi, không dám xuất hiện nữa. Hắn vẫn là ca ca uy nghiêm, có thể bày mưu tính kế nhưng không động tâm tư với nàng, sẽ không làm chuyện loạn luân với muội muội.
“Huynh đi xem Hoàng thượng.” Hắn đội mũ lên, sửa sang lại vẻ ngoài: “Bên ngoài rất lạnh, muội đừng ra ngoài, vào ngủ tiếp đi.”
Nguyệt Hồi đứng giữa phòng, trông thật cô đơn: “Huynh xem xong rồi về nhanh nhé, muội hơi sợ khi ở đây một mình.”
Lương Ngộ kinh ngạc: “Sợ cái gì? Trong cung nơi nơi đều là người.”
Nguyệt Hồi nói: “Vừa nãy huynh kêu tên muội quá dọa người, bây giờ nhớ lại muội vẫn cảm thấy lạnh sống lưng đó.”
Lương Ngộ bối rối nhìn nàng, nàng đã nắm được cơ hội trêu hắn, càng chứng minh hắn không nên để nàng ở lại phòng ngủ riêng.
Dù sao không còn lời gì để nói, hắn xoay người đi ra ngoài. Một đường đi về hướng bắc, gió lạnh thổi thẳng vào người, lúc này hắn mới bình tĩnh lại. Ủng dẫm lên gạch xanh vang lên tiếng vang thanh thúy, tiểu thái giám khom lưng cầm đèn đi trước dẫn đường, đi được một đoạn, hắn bỗng nhiên dừng lại. Nơi phòng ngủ riêng vẫn tĩnh lặng như thường, hắn khẽ thở dài, không ở lại, vội vàng đi về hướng bắc.
Hắn đi đến buồng sưởi phía đông, trong phòng châm An Tức hương, loại này có mùi thơm ngọt nhẹ sau khi đốt. Hoàng đế không an ổn giống như hắn tưởng tượng, y mới vừa uống thuốc, nửa người dựa vào thành giường, sắc mặt trở nên vàng vọt, không ngừng ho khan, thở dốc. Y thấy hắn vào vẫn là dáng vẻ uể oải, ổn định hơi thở gọi một tiếng “đại bạn”.
Lương Ngộ bước lên xem xét: “Chủ tử cảm thấy thế nào rồi?”
Hoàng đế chậm rãi lắc đầu: “Triều hội ngày mai…”
“Canh năm thần sẽ thượng triều thông báo cho chúng thần một tiếng, để bọn hắn trở về nha môn làm việc là được. Thần sẽ thu hết tấu chương lại như thường lệ, chủ tử chỉ cần lo dưỡng bệnh, những việc còn lại cứ để thần xử lý.”
Hoàng đế hơi quay đầu đu, nhắm hai mắt lại: “Cơ thể này của trẫm… thật khiến người ta chán ghét.”
Một người hay bị bệnh, khó tránh khỏi tự giận mình, Lương Ngộ nhẹ nhàng nói: “Chủ tử đừng nói vậy, trên đời này nào có ai không bị bệnh, bệnh của ngài là bệnh nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là bình phục. Thần biết chủ tử chăm chỉ, chính vụ mỗi ngày đều chất đống như núi vậy, trì hoãn một hai ngày cũng không hỏng việc được. Hiện tại nội các đã hiểu chuyện, hơn nữa còn có chút nhân tài, bọn họ có thể chia sẻ giúp Hoàng thượng, cứ yên tâm giao cho họ, chủ tử cũng có thể an tâm tĩnh dưỡng.”
Chỉ là yên tâm… sao có thể yên tâm được. Hoàng đế nói: “Trẫm mới tự mình chấp chính, không có khởi đầu thuận lợi, quả là thẹn với liệt tổ liệt tông. Những người trong Nội các… trẫm không tin được, ta cần đại bạn giúp trẫm san sẻ lo âu.”
Lương Ngộ nói vâng: “Chủ tử không cần nói, thần cũng sẽ làm hết sức mình.”
Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn ra ngoài: “Hôm nay khổ cho Nguyệt Hồi rồi.”
Lương Ngộ nói: “Chăm sóc chủ tử là việc mà muội ấy nên làm. Lúc trước muội ấy còn đứng chờ ở ngoài, thần sợ muội ấy mệt nên đã bảo muội ấy đến phòng ngủ riêng nghỉ ngơi rồi, ngày mai sẽ vào phụng dưỡng chủ tử.”
Hoàng đế gật đầu, ho khan nói: “Trẫm thật may mắn khi có huynh muội đại bạn bên cạnh.”
Lương Ngộ có chút phiền muộn: “Nha đầu Nguyệt Hồi này, trông có vẻ vô tư, lúc trước còn cãi nhau với thần, trách thần không tìm đại phu tốt cho chủ tử. Nàng sợ thái y trong cung muốn giữ mạng, không dám dùng dược, thấy bệnh của chủ tử không thể khỏi, thần không thể giải thích cho muội ấy hiểu được. Nhưng thật ra muội ấy rất có lòng với Hoàng thượng, tuy ngoài miệng không chịu thừa nhận nhưng thần có thể nhìn ra.”
Hoàng đế nghe hắn nói xong, hơi lộ ra nụ cười thẹn thùng: “Trẫm vẫn luôn không đoán được tâm tư của Nguyệt Hồi. Hôm nay nghe đại bạn nói vậy mới biết trong lòng nàng ấy có trẫm.”
Lương Ngộ gật đầu: “Muội ấy lưu lạc bên ngoài mười mấy năm, học được nghĩa khí
giang hồ. Nếu bàn về chính trực, e rằng trong cung này không có ai có tấm lòng trong sạch như muội ấy.”
Ca ca nói tốt cho muội muội không cần phải thao thao bất tuyệt, chỉ cần vài câu ngắn ngủi đi thẳng vào trọng điểm là được. Cái lợi của việc thẳng tính là đây, đối với ai cũng một lòng, dĩ nhiên nếu muốn tìm ai để đùa bỡn, ca ca sẽ là người đầu tiên chịu trận.
Hoàng đế càng tiếc nuối: “Đáng tiếc trẫm đã có Hoàng hậu.”
“Cô nương Từ gia phù hợp nhất cho ngôi vị Hoàng hậu, tiên đế đã từng nói, sắc lập Hoàng hậu không phải vì để thỏa mãn tư tình của Hoàng đế mà là vì cho người trong thiên hạ một công đạo.” Hắn nhẹ nhàng nói: “Đã giờ Tý rồi, chủ tử không cần suy nghĩ nhiều, có gì để mai nói sau, thần sẽ sắp xếp mọi việc giúp chủ tử.”
Hoàng đế thuận theo nằm xuống, sau đó chìm vào giấc ngủ, Lương Ngộ vẫn luôn ở lại trông chừng, đến canh năm mới tới tây phòng để nghỉ.
Tất cả văn võ bá quan trong phòng nghỉ đều chờ tiếng thượng triều, kết quả sau khi đợi một lúc, chỉ thấy Lương Ngộ tới truyền lời. Nếu Hoàng đế không khỏe, vậy thì không còn cách nào khác, cho dù trong lòng mọi người có nghĩ thế nào thì ngoài miệng đều thuận thế hỏi sức khỏe của Hoàng thượng, nói những lời nịnh hót.
Lương Ngộ bận ứng phó, sắp xếp mọi việc cho mọi người, lúc này Hộ bộ Thượng thư bước ra khỏi đám người, chậm rãi nói: “Lương đại nhân, thê tử của ta muốn hỏi tình hình của Thái hậu nương nương, còn nửa tháng nữa là sinh thần của nương nương, mấy năm trước đều triệu nữ quyến thân cận vào cung, năm nay không nghe thấy tin gì từ nương nương, không biết sắp xếp ra sao?”
Lương Ngộ quay người, đôi mắt kiêu căng, ngạo mạn quét qua Tôn Tri Đồng: “Ta vẫn nhớ sinh thần của thái hậu, hai ngày trước đã đến Từ Ninh cung xin chỉ thị, Thái hậu nói năm nay mùa màng không tốt, phải dùng tiền cho nhiều địa phương, năm nay phải tiết kiệm một chút. Hơn nữa, mấy ngày nay nương nương phượng thể bất an, hiện giờ thời gian lễ Phật càng nhiều thêm, nói Hoàng thượng đã tự mình chấp chính, người không muốn xen vào chuyện này, một lòng muốn làm công đức. Nhưng bây giờ còn cách sinh thần mấy ngày, đến lúc đó có gì thay đổi, ta sẽ cho truyền lời tới quý phủ.”
Tôn Tri Đồng cười hậm hực: “Đã vậy đành làm phiền Lương đại nhân. Nhưng nương nương không khỏe, có phải bây giờ thê tử ta nên vào cung thỉnh an hỏi thăm không?”
Lương Ngộ nói không cần, nhấn mạnh từng chữ: “Hiện giờ nương nương đang tu tâm dưỡng tính, không muốn thấy người ngoài. Lần trước hai vị Vương gia đến dập đầu thỉnh an cũng không được, nếu Tôn phu nhân muốn gặp mặt, vậy chờ ta đến Từ Ninh cung bẩm báo lại, rồi sẽ hồi đáp Tôn đại nhân.”
Lời này đã quá rõ ràng, đến Vương gia còn không được gặp mặt, ông là ai mà có thể vượt qua Vương gia để vào cơ chứ?
Lương Ngộ cười nhạt, nụ cười này như có giấu đao, chỉ cần hơi vô ý một chút thì sẽ văng máu, cho dù lá gan Tôn Tri Đồng có lớn tới đâu, ông cũng không dám lỗ mãng, vội nói: “Không dám làm phiền Lương đại nhân, nếu Thái hậu đã không khỏe vẫn nên để người an tâm nghỉ ngơi, người đến kẻ đi ngược lại càng khiến Từ Ninh cung ồn ào.”
Lương Ngộ nói đúng vậy: “Nói rất đúng, Hoàng thượng có vài lần muốn tới thỉnh an nhưng bị ma ma khuyên lui, hiện giờ nương nương đã nói vậy, không dám tùy tiện ra vào Từ Ninh cung.” Hắn dứt lời liền dời mắt, mỉm cười với chúng thần trong phòng nghỉ: “Hôm nay miễn triều hội, chư vị quay về tiếp nhận công việc đi, ta đã truyền lời xong, giờ sẽ trở về phục mệnh chủ tử.”
Mọi người thân thiện một lát cung tiễn hắn, hắn vừa bước chân ra cửa, sau lưng tất cả bắt đầu giải tán.
Trên đường về, Dương Ngu Lỗ nói: “Thái hậu đã lâu không lộ diện, chỉ sợ khiến văn võ bá quan nghi ngờ. Vừa rồi lời nói của Tôn thượng thư đã có ý thăm dò, nô tài nghĩ bọn họ ở sau lưng chưa chắc đã không bàn tán.”
“Dò hỏi? Chỉ bằng ông ta?” Lương Ngộ cười lạnh nói: “Trước đây Thái hậu một lòng muốn lập nữ nhi của ông ta làm Hậu, ta bận rộn một thời gian, chưa ra tay xử lý ông ta, xem ra trong lòng ông ta không phục, đúng là không biết thức thời! Nhưng hôm nay ông ta vừa nói những lời đó ra ngược lại đã nhắc nhở ta, hậu cung chuẩn bị mở rộng, không bao lâu nữa tam cung lục viện sẽ lấp đầy người, đến lúc đó hậu phi sớm tối thưa hầu là lệ, Thái hậu lại tránh không thấy đâu, không thể nào nói được.”
Dương Ngu Lỗ nói dạ: “Năm nay Thái hậu cùng lắm mới bốn mươi ba, tròng những thứ bệnh bảy, tám chục tuổi lên người bà ta thì không phù hợp, hiện giờ dáng vẻ như người chết, khó tránh khỏi có người nói bóng nói gió.”
Lương Ngộ chậm rãi đi trong con hẻm, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời lơ lửng chiếu ánh nắng qua lớp sương sớm. Hắn thở dài: “Mồng tám tháng tư là ngày đại hôn của Hoàng thượng, nếu lúc này Thái hậu băng hà, khó tránh khỏi chậm trễ ngày lành của Hoàng thượng, vậy mất nhiều hơn được, cho nên phải kéo dài thêm một thời gian nữa, đợi qua mồng tám tháng tư rồi nói tiếp. Còn phía Thái y viện, phân phó bọn họ viết ghi chép, vạn nhất có người lấy chuyện này ra tranh cãi, còn có cái để kiểm tra.”
Dương Ngu Lỗ khom lưng nói: “Tiểu nhân sẽ lập tức truyền lệnh và phân phó Trân ma ma để ý trong ngoài Từ Ninh cung.”
Lương Ngộ “ừ” một tiếng: “Nói cho bà ta, chỉ cần là những thứ liên quan đến Thái hậu thì đều chặn lại, nếu để lộ ra bất cứ điều gì, người chết không chỉ có bà ta mà còn có nhi tử và tôn tử của bà ta.”
Dương Ngu Lỗ nói vâng, đằng trước đã là Nguyệt Hoa môn, hắn ta đưa Lương Ngộ tới cửa trực phòng rồi rời khỏi Càn Thanh cung, làm mọi việc đã được sai bảo.
Lương Ngộ vào cửa nhìn, quả nhiên trực phòng không có ai, sau khi Nguyệt Hồi dậy, có lẽ nàng đã đi thẳng đến ngự tiền. Hắn đi về phía bắc, lúc trước trong phòng nghỉ có người bẩm báo công việc ở kinh thành và vùng lân cận, hắn đến gặp Hoàng đế, nghe y chỉ thị.
Trước khi đi đến chính điện, hắn gặp Tất Vân đi từ bên trong ra, thấy hắn liền vội vàng cúi chào: “Thỉnh an lão tổ tông.”
Hắn dừng bước hỏi: “Bây giờ Vạn Tuế gia thế nào rồi?”
Tất Vân nói: “Đã dễ thở hơn trước rồi, chỉ là hít phải khí lạnh nên ho khan liên tục.”
Ho khan liên tục đương nhiên không có cách nào, đành phải nghỉ dưỡng mấy ngày mới có chuyển biến tốt. Hắn còn quan tâm một chuyện nữa: “Nguyệt Hồi có ở bên trong không?”
Tất Vân nói có, trên mặt lộ ra ý cười, nhỏ giọng nói: “Vạn Tuế gia có chuyện muốn nói với Nguyệt Hồi cô nương nên bảo tiểu nhân đi ra ngoài.”
Lương Ngộ lạnh mặt nghe, thầm nghĩ y thậm chí còn bảo người hầu đi ra ngoài đợi, có thể thấy được lời y muốn nói thật sự rất quan trọng. Bây giờ mình tùy tiện đi vào, đương nhiên không thích hợp, chỉ đành dừng bước, nhìn về phía buồng sưởi, nhẹ nhàng nhăn mày.
Truyện convert hay :
Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần, Đừng Hắc Hóa