*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn đang khấu đầu xin tha thì lập tức Lệ Tuyết Mai ngừng lại, tai có nghe nhầm chăng, vừa rồi là hoàng hậu nhắc đến Đinh quý phi ư? Thế hoá ra kẻ lan truyền lời đồn về Thanh Tâm phường chính là ả ái phi họ Đinh ấy sao? Vẻ như bây giờ nàng vũ y khờ dại này đang dần hiểu ra âm mưu quỷ quyệt từ người hảo tỷ muội kia. Ả một mặt nói về những ca nương mới, khéo gợi sự đố kỵ trong lòng Lệ Tuyết Mai, để rồi nàng ta mu muội làm theo như bị ma đưa lối quỷ dẫn đường, mặt khác đi tọc mạch cho hoàng hậu hay tin để rồi phát giác ra chuyện này.
- Nương nương, mọi chuyện đều do Đinh quý phi đã gài bẫy nô tỳ! - Lệ Tuyết Mai cuồng giận lắm, quyết không bỏ qua cho ả tiện nhân ấy.
- Đinh quý phi gài bẫy ngươi, vậy là ý gì?
Lệ Tuyết Mai liền đem những lời của Đinh Huệ ngày hôm đó khi nói về đám ca nương mới nhập cung, nghe xong Du Ca không khỏi trầm tư. Lệ Tuyết Mai khá gian xảo, nàng chưa thể tin vội nhưng nhìn vào đôi mắt khẩn thiết kia lại không giống như nói dối, lẽ nào kẻ đứng phía sau "dẫn lối" lại là quý phi đó? Đột nhiên bên tai nghe thấy âm thanh kỳ lạ, tức thì Du Ca liền phóng thanh kiếm về phía góc tường phía sau lưng, mũi kiếm xuyên qua bên kia tường kèm theo một tiếng thở hắt ra, chứng tỏ có kẻ núp nghe lén. Thị vệ tức tốc vòng ra sau tường, tiếp theo lôi về một tên thái giám run lẩy bẩy ném xuống trước mặt nàng.
- Ngươi là người ở cung nào, vì sao lại núp nghe lén?
- Nương nương tha mạng... nô tài chỉ là tò mò...
Tên thái giám nói nhưng mắt đảo liên hồi không dám nhìn thẳng chứng tỏ đang nói dối. Không muốn phải gặng hỏi nhiều mất thì giờ, Du Ca rút kiếm của thị vệ bên cạnh rồi vung tay chém mạnh một nhát, tên thái giám liền ôm lấy một bên tai máu chảy đầm đìa và miệng kêu lên đau đớn.
- Nếu còn không nói thật, ta sẽ cắt cái đầu của nhà ngươi!
- Nương nương tha mạng, nô tài xin nói...! Là Đinh quý phi sai nô tài đến đây theo dõi tình hình và về bẩm báo lại!
Đinh quý phi? Du Ca bắt đầu nhận ra lời khai từ Lệ Tuyết Mai đến bảy tám phần là đúng sự thật rồi. Đúng lúc, nàng nghe người ca nữ trốn thoát khỏi Thanh Tâm phường chạy đến Phụng Hoa cung khi nãy chỉ tay vào tên thái giám nọ, nói to:
- Nương nương, chính hắn là người đã giải thoát cho nô tỳ ra khỏi đây!
Nghe xong, Lệ Tuyết Mai quỳ dưới đất không ngừng mím môi, ánh mắt hằn lên tia cuồng giận, ả Đinh thị đó xảo trá đến ghê tởm. Có lẽ cũng giống Lệ ca nương, Du Ca ngầm hình dung ra một chút về mưu kế tinh vi nọ, liền bắt tên thái giám khai ra sự thật. Hắn sợ hãi nói rõ mọi chuyện: Sau khi dẫn dụ Lệ Tuyết Mai hành hạ các ca nương mới xong, Đinh Huệ sai hắn đi tung tin đồn về Thanh Tâm phường cho các thị vệ cung nữ khác nghe, sau đó ở trước mặt Du Ca vờ vịt đề cập đến chuyện lời đồn, tiếp theo yêu cầu hắn giải thoát cho một ca nương để nàng ta tìm đến hoàng hậu, trở thành nhân chứng tố giác Lệ Tuyết Mai!
- Nương nương, hoá ra mọi việc đều do Đinh quý phi sắp xếp, vào ngày gặp ở thượng uyển... - Xuân Nhĩ đứng bên cạnh thưa, thấy ả ái phi đó mưu mô đáng sợ.
Lời nha hoàn thân tín nói không sai, nhưng Du Ca còn thông minh hơn ở chỗ bản thân nhìn thấu được kế hoạch sắp đặt này của Đinh Huệ, không chỉ nhắm đến Lệ Tuyết Mai mà còn là hoàng hậu nàng nữa. Du Ca lệnh cho thị vệ đưa các ca nương mới rời khỏi đây và truyền gọi ngự y, sau đó nàng sẽ đến Liên cung. Một thị vệ liền bẩm nên xử trí Lệ ca nương như thế nào. Du Ca đưa mắt nhìn ả vũ y mang vẻ đáng thương nọ, lạnh lùng ban lệnh: Tội của Lệ ca nương khó tha nhưng nể tình hoàng thượng từng ân sủng nên giữ lại mạng, đem xuống đánh cho đến liệt tay liệt chân rồi trục xuất khỏi cung, cả đời này không được đàn hát nhảy múa nữa!
Còn về nữ quản phường thì bị nàng chẳng chút do dự ban chết!
Dứt lời, Du Ca quay lưng rời khỏi căn phòng âm u tàn bạo này, để lại sau lưng là lời van xin thảm thiết từ Lệ Tuyết Mai lẫn nữ quản phường...
Đinh Huệ đang nằm trên trường kỷ lim dim mắt thì chợt nghe có âm thanh ồn ào bên ngoài, liền khó chịu ngồi dậy toan gọi Hạ Lý vào hỏi thì đã nghe tiếng mở cửa phòng nhanh chóng, bắt gặp Du Ca cùng với thị vệ bước vào trong.
Hoàng hậu tìm đến tận Liên cung, chứng tỏ Lệ Tuyết Mai kia đã hiểu ra âm mưu do mình sắp đặt chẳng những thế còn khai báo rõ ràng nữa, Đinh Huệ biết nhưng vẫn mang dáng vẻ bình thản bước xuống trường kỷ đón lấy áo khoác từ Hạ Lý, rồi chậm rãi đến trước mặt Du Ca hành lễ:
- Không biết đêm khuya thế này nương nương đến tận Liên cung làm phiền thần thiếp nghỉ ngơi là vì chuyện gì?
- Bản cung biết muội muội đang nghỉ ngơi, nhưng có chuyện quan trọng không thể không đến. Là chuyện liên quan đến Lệ ca nương và Thanh Tâm phường...
Thấy nương nương nhìn qua mình, Xuân Nhĩ hiểu ý liền tường thuật lại tường tận sự việc ban nãy ở Thanh Tâm phường. Nghe xong, Đinh Huệ làm bộ làm tịch rất giỏi lập tức đưa tay che miệng, thốt lên kinh ngạc:
- Lệ ca nương có thể làm những hành động độc ác đến vậy ư? Nương nương anh minh, kịp thời phát giác ra mọi chuyện, cứu nguy cho các ca nương mới và trừng trị thích đáng thủ phạm. Nhưng việc này liên quan gì đến Liên cung ạ?
- Chẳng phải muội rất muốn biết tình hình diễn ra ở Thanh Tâm phường à, nên bản cung đến tận đây báo cho muội biết.
- Nương nương nói gì thần thiếp không hiểu.
Du Ca nhận ra Lệ Tuyết Mai lẫn Đinh Huệ đều rất giống nhau, toàn là những nữ nhân xinh đẹp sắc sảo mê hoặc lòng người tuy nhiên lòng dạ thâm hiểm, mưu mô hãm hại nhau và còn đóng kịch rất xuất sắc. Nàng vốn thẳng thắn, không thích kiểu rào trước đón sau nên hô lớn hai từ: "Người đâu!", ngay lập tức tên thái giám kia bị lôi vào phòng, ném xuống đất với một bên tai bị chém vẫn còn chảy máu. Nhác thấy Đinh quý phi, hắn liền rên rỉ: "Cứu... cứu nô tài...". Trông thế, Hạ Lý bèn kín đáo nhìn sang quý phi, thấy chủ nhân trong một khắc có chút biến sắc thế nhưng đã kịp thời lấy lại vẻ thản nhiên.
- Muội có nhận ra đây là ai? - Du Ca chẳng chờ ả quý phi trả lời, đã nói tiếp - Hắn bị bản cung phát hiện nghe lén ở Thanh Tâm phường, sau khi tra hỏi thì mới biết do muội phái đến dò la tình hình, cũng như kế hoạch sắp đặt tài tình của muội đối với Lệ Tuyết Mai, muội có gì nói không?
Khác với Lệ Tuyết Mai ngông cuồng tự phụ, Đinh Huệ từ tốn thừa nhận:
- Đúng là thần thiếp có sai người đến dò la tin tức, cũng chủ ý giải thoát cho một ca nương để hoàng hậu làm chủ chuyện này, và thần thiếp có nói vài lời với Lệ ca nương trước đó nhưng chẳng hề xúi giục nàng ta bất cứ việc gì cả, đâu ngờ rằng nàng ta vì nghe thế mà bạc đãi hành hạ người khác.
- Muội muội sống trong hậu cung không thể không biết, ở cái nơi chuyên dùng nhan sắc để được sủng hạnh, ngày ngày phi tần ngấm ngầm tranh nhau để hoàng thượng để mắt tới này thì từng lời nói ra phải cân nhắc kỹ càng, hoặc là dụ người hoặc là bị người dụ, cần tâm cơ suy xét đến dường nào. Thế thì làm gì có chuyện chỉ nói ra cho vui miệng chứ không nghĩ đến hậu quả. Ban nãy, bản cung có hỏi vú nuôi về tình hình công chúa, bà ấy nói rằng dạo này công chúa rất ngoan không hề quấy khóc, vậy lần trước ở thượng uyển muội nói dối là để làm gì? Chẳng phải là muốn hoàng hậu ta đích thân đứng ra xử lý Lệ ca nương ư?
Thật đúng là không thể coi thường hoàng hậu thất sủng này, Đinh Huệ thầm nghĩ bản thân có chút xem thường Du Ca rồi, chỉ cần biết một mà nàng đã có thể hiểu ra đến mười, còn hỏi vú nuôi về công chúa nữa chứ, đúng là cao nhân bất lộ tướng. Nương nương hằng ngày ở Phụng Hoa cung im hơi lặng tiếng, ai ngờ tâm tư cũng ghê gớm lắm. Nàng ta giấu ngầm nụ cười trong bụng, cất tiếng rằng:
- Thiết nghĩ, thần thiếp không cần trả lời câu hỏi này. Xin lỗi thần thiếp thấy mệt muốn được nghỉ, cung tiễn nương nương.
Chẳng hề nể nang người đứng trước
mặt là chủ quản lục cung, Đinh Huệ hành lễ lấy lệ, quay phắt đi ngay. Nhưng chưa được hai bước đã bị Du Ca nắm lấy cánh tay kéo giữ lại, ả quý phi này nhăn mặt xoay qua nhìn nàng, trông gương mặt ấy dưới ánh nến rõ ràng rất kiên quyết, giọng nói cũng cất cao hơn:
- Một mặt muốn triệt hạ Lệ ca nương, mặt khác là muốn hoàng thượng trở về sẽ đến tìm bản cung hỏi về chuyện của nàng ta, từ đó mâu thuẫn xảy ra. Xem chừng muội đối với Du Ca ta cũng tốn công tốn sức quá đấy.
- Nương nương hiểu lầm rồi, thần thiếp nào dám.
- Được, nếu muội chọn cách im lặng như vậy thì chứng tỏ thừa nhận chuyện đã gián tiếp xúi giục Lệ ca nương, bản cung sẽ nói rõ để hoàng thượng xử trí.
Không còn tránh né hay giả vờ mang vẻ ngây thơ nữa, Đinh Huệ tức thì nhìn trực diện vào Du Ca, nhếch mép cười khỉnh:
- Nương nương đem hoàng thượng ra doạ thần thiếp à? Nương nương cứ việc đi tâu, thần thiếp là ái phi mà người cưng chiều nhất, cùng lắm thì phạt cấm túc trong Liên cung nửa tháng thôi. Nhắc cho nương nương nhớ, thần thiếp có ngoại tổ phụ là thái sư đương triều, ở trên chánh điện hoàng thượng còn nể đôi phần.
Khá khen cho một ả quý phi còn đem cả sủng hạnh của hoàng thượng và thân thế là nữ chất của thái sư ra chống lưng, Du Ca buồn cười đến nhạo báng nhưng bề ngoài vẫn mang vẻ mặt điềm nhiên, muốn xem Đinh thị này còn tỏ ra ưỡng ẹo tự cao tự đại đến dường nào qua bộ mặt tô son trác phấn dày cuộm lúc đi ngủ đó.
Thấy Du Ca im lặng nên cứ ngỡ nàng đang nhún nhường bởi nghe nhắc đến hoàng thượng lẫn thái sư, Đinh Huệ đắc ý đến sung sướng nên còn nói rằng:
- Nương nương cũng nên biết thân phận, đừng nói thần thiếp đây không nhắc nhở, người tuy mang danh hoàng hậu nhưng lại giống như bị thất sủng, hoàng thượng đôi lần còn chẳng màng nhìn đến mặt người. Dòng dõi tướng Du gia may mắn sống cho đến bây giờ là do hoàng thượng khai ân, nương nương cứ yên lặng mà sống, đừng để phí tâm sức của cố đại tướng quân Du Sát.
Quá lắm rồi! Ả quý phi này càn quấy quá mức, dám nói những lời mạo phạm như vậy với hoàng hậu ư? Xuân Nhĩ giận lắm liền nhìn qua Du Ca toan thưa một tiếng nhưng đột ngột dừng lại, bởi nàng ta thấy rõ ánh mắt Du Ca lúc này trở nên tối sầm, sâu hun hút lẫn lạnh lẽo còn hơn băng giá ngoài kia, khuôn mặt xinh đẹp ưu phiền mọi khi giờ đây được bao phủ bởi vẻ tàn nhẫn mà trước giờ chưa từng có.
Với Du Ca mà nói, nhắc đến sự hắt hủi lãnh đạm của Trình Liệt đã khiến tâm đau vạn lần rồi, nàng biết nữ nhân này được hắn sủng hạnh, bao đêm chung giường chung gối ân ái. Và tiếp theo đề cập đến dòng dõi Du gia của nàng sống được là nhờ khai ân sao, là nàng dùng tính mạng của mình ở trên ngôi vị hoàng hậu bảo vệ họ, chưa hết ả còn chà đạp xem thường phụ thân nàng thì không thể bỏ qua được nữa!
- Cái miệng của muội thật xinh đẹp nhưng sao lại nói ra những lời khiến người ta khó chịu đến mức muốn xé nát nó vậy! - Du Ca kéo Đinh Huệ lại gần, bất ngờ bóp miệng ả, cười lạnh - Thôi thì không cần hoàng thượng xử trí nữa, hoàng hậu ta đủ khả năng giải quyết chuyện này.
- Nương nương muốn làm gì... thần thiếp còn có hoàng thượng...
Vẻ tự mãn lập tức biến mất, giờ đây trông Đinh Huệ tái mặt kinh hãi bởi nhận ra mình vừa chọc giận kẻ không nên chọc, khiến Du Ca không khỏi bật cười.
- Du Ca này đến cái chết còn không sợ thì sợ gì lời doạ dẫm ấu trĩ ấy! Đừng tưởng bản cung im lặng sống ở Phụng Hoa cung thì ái phi các ngươi muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói, ta đứng đầu lục cung dĩ nhiên có uy quyền và biết phép trị! Yên tâm, ta không tàn ác đến nỗi cắt lưỡi của muội đâu.
Dứt lời, Du Ca ném mạnh Đinh Huệ xuống đất khiến nàng ta thất thần trông rõ khuôn mặt lãnh khốc của nữ nhân mệnh danh là mẫu nghi thiên hạ. Hẳn bây giờ nàng ta mới phát hiện sự thật rằng, một khi Du Ca trở nên tức giận thì cũng đáng sợ y hệt Trình Liệt! Tiếp theo, Đinh thị liền nghe hoàng hậu ban lệnh:
- Đinh quý phi thị sủng sinh kiêu, buông lời xằng bậy mạo phạm bản cung, lại thêm việc gián tiếp xúi giục Lệ ca nương làm trò bất nhân gây loạn hậu cung, bản cung nể tình thái sư nên phạt quý phi bị vả miệng ba mươi cái, sau đó cấm túc ở Liên cung ba tháng để một thời gian không còn có thể dùng lời lẽ sinh sự nữa!
Cái gì, vả miệng ba mươi cái? Thế thì cái miệng chúm chím của Đinh Huệ chẳng khác nào một mớ thịt đầy máu! Nàng ta thất kinh, dù chưa bị vả mà đã cảm giác rõ cái đau tê tái kinh khủng đó rồi, liền vùng dậy phản ứng kịch liệt nhưng bị đám thị vệ giữ chặt lấy tay. Nàng ta không ngừng gào lên mắng nhiếc Du Ca, riêng Hạ Lý thì bò đến nắm lấy vạt áo hoàng hậu, khẩn thiết thưa: "Nương nương tha cho chủ nhân...! Nương nương... nô tỳ xin người!" thế nhưng lúc này Du Ca chẳng khác nào một quân vương nhẫn tâm, không chút đọng lòng rời khỏi Liên cung.
*****
Chỉ trong một đêm, hậu cung xảy ra biến cố đến thế hiển nhiên tin tức phải lan truyền. Hết Lệ ca nương bị đánh thành tàn phế, rồi đến Đinh Huệ bị vả miệng đến mồm đầy máu không nói năng được nữa, mà đó lại là hai nữ nhân xinh đẹp đang được thánh thượng ân sủng nhất hiện nay, tất cả đều do một tay "hoàng hậu thất sủng" im hơi lặng tiếng ở Phụng Hoa cung làm nên.
Trình Liệt vừa từ Trường Đông trở về, nhất định phải nghe Liêu công công báo lại!
Đang ngồi gảy đàn trong vườn uyển, Du Ca chợt nghe âm thanh huỳnh huỵch của bước chân ở bên ngoài tiến đến gần Phụng Hoa cung, kèm theo tiếng Liêu công công vang lên vô cùng sốt sắng: "Hoàng thượng, xin người bớt giận! Hoàng thượng...!", vậy là nàng biết ngay Trình Liệt đã thân chinh ngự giá đến tận Phụng Hoa cung này liền chậm rãi đứng dậy chuẩn bị nghênh tiếp.
Cổng cung bật mở, dáng vẻ uy nghiêm cao lớn muôn trượng nhanh chóng xuất hiện, Trình Liệt mang theo đằng đằng sát khí, cơ hồ như thể chuẩn bị xử trảm kẻ tội đồ nào đấy chứ chẳng phải đến thăm ái hậu. Hắn lập tức trông thấy Du Ca đứng chờ sẵn ngay giữa vườn uyển, vận áo lụa màu đỏ rực thướt tha thật xinh đẹp mỹ miều, lại còn đang gảy đàn vui vẻ khiến hắn không khỏi buồn cười lẫn giận dữ. Nàng nghĩ bản thân là ai, là hoàng hậu thì thế nào, hắn chỉ vừa rời cung có một ngày mà nàng đã mang uy quyền ra xử trí Đinh quý phi và Lệ ca nương.
- Tham kiến hoàng...
Du Ca chưa kịp hành lễ thì thình lình bị Trình Liệt túm chặt lấy bờ vai, kéo giật một cái khiến nàng phải trực diện nhìn hắn để trông rõ đôi mắt tức giận kia:
- Ta không nhận lễ của nàng, bởi trong mắt nàng còn có hoàng thượng ta sao?
Trước cảnh hoàng thượng nổi giận lôi đình hệt kiểu sắp mang hoàng hậu ra trảm đến nơi, khiến Xuân Nhĩ lo lắng lên tiếng: "Hoàng thượng, xin người nhân từ với nương nương..." nhưng tiếp theo nàng ta hốt hoảng giật bắn khi bắt gặp ánh mắt vạn phần lạnh lẽo đáng sợ từ vị thánh thượng đó hướng vào mình. Không muốn Xuân Nhĩ bị liên luỵ, Du Ca liền yêu cầu nàng ta, Liêu công công lẫn các thị vệ lui ra ngoài, để tránh nhìn thấy hoặc nghe thấy những điều không nên.