“Không cần!” Trước mấy chục con mắt nhìn soi mói,Y Thanh Huyền đành phải nhịn xuống vọng động ra sức đánh Lôi Đình Ngọc,gắng sức duy trì ngoài mặt bình tĩnh nhưng thứ chấn động trong cơ thể một khắc cũng không trì hoãn,kéo dài phát đi làn sóng điện khắc cốt,hại hắn sắp giữ không được,vội vàng lấy tay chống đỡ.”Tôi còn chịu được! Đây là đoạn đường cuối cùng của cha tôi,tôi muốn đưa ông ấy đi hết đoạn đường này!” Hắn dựa vào ý chí chống đỡ,mồ hôi đầm đìa nhỏ giọt thấm ướt vạt áo hắn cũng không tâm bận tâm,không thể nhận thua,thân là thân nhân người chết hắn muốn tham dự toàn bộ quá trình từ biệt cho đến hạ táng nhập thổ vi an.
“Thiếu chủ thật là hiếu thuận,lão đại trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất vui mừng!” Bọn đàn em bị ảnh hưởng nỗi buồn,không khỏi cảm động bi thương rơi lệ, “Nếu Thiếu chủ nói vậy thì cứ thuận theo ý cậu!” Lôi Đình Ngọc giống như tán thưởng nhướng cao hai hàng lông mày,giọng nói đầy vẻ khoan dung.
“Ầm ầm”
“Có người xông vào! Mau bảo vệ Thiếu chủ!” Trong hỗn loạn không biết người nào thét to.
Chuyện xảy ra quá mức đột nhiên Y Thanh Huyền căn bản chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì,chỉ thấy bốn phía một mảnh rối loạn,mưa bom bão đạn,trong đầu cảnh giác có sát thủ xông vào,hắn theo phản xạ muốn cúi xuống tìm vật che chở,nhưng máy run trong cơ thể kiềm chế không cách nào di động,đang bối rối tìm cách thỏa đáng thì một tia hồng ngoại hướng hắn mà đến,hắn nhận ra đó là súng,mà hắn cũng chính là nhân vật mục tiêu,mắt nhìn viên đạn sắp cướp đi sinh mạng của mình. “Cẩn thận!” Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc,một bóng đen cường tráng anh tuấn dũng cảm quên mình nhào lên trên người hắn,che chở vững vàng đặt hắn xuống dưới,kèm theo tiếng rên đau,Y Thanh Huyền kinh ngạc nhìn bàn tay người nọ chậm rãi rũ xuống,chất lỏng nóng ướt đang từ thân thể y không ngừng chảy xuống, dần dần nhuộm đỏ tang phục Y Thanh Huyền.
“Lôi ca!”
Tiếng thét hoảng sợ của bọn đàn em vang lên bên tai,Y Thanh Huyền kinh ngạc sửng sốt,hắn không dám tin nhìn chăm chú vào máu tươi nhỏ giọt trên mặt đất và người kia đang hấp hối, tại sao?Không nghĩ đến người này đã cứu mạng hắn,phi thân nhào tới trước đỡ cho hắn một viên đạn? Lôi Đình Ngọc không phải hận hắn lắm sao,tại sao hắn phải cứu hắn?
Trong lúc hỗn loạn tên bắn lén đã sớm thừa dịp chạy trốn không biết tung tích,để lại Y Thanh Huyền tim đập mạnh và loạn nhịp sửng sờ tại chỗ,không nhúc nhích nhìn gương mặt hấp hối dưới đất.
“Không xong,Lôi ca vì bảo vệ Thiếu chủ mà trúng đạn!”Một tên đàn em thấy được cảnh trước mắt đầu nhiên nhảy ra nói.
Nghe được hắn nói như thế,mấy tên đàn em khác toàn bộ ùa lên,khẩn trương xem xét vết thương Lôi Đình Ngọc,một vị Đường chủ bang phái khác không sợ hãi kéo xuống áo trên tay mình,làm động tác cấp cứu cầm máu,đồng thời căn dặn: “Mau báo với bệnh viện đưa xe cứu thương đặc biệt đến!”
“Là bệnh viện chuyên dành cho những bang phái hắc đạo sao? Em đây gọi liền!” Trong đó có một tên đàn em nghĩa bất dung từ lấy điện thoại di động ra gọi.
“Thiếu chủ đâu? Thiếu chủ