“Cô câm miệng cho tôi!” Y Thanh Huyền mở miệng liền mắng xối xả”Tôi tận mắt nhìn thấy các người hôn môi,chẳng lẽ còn giả sao?”
“Ngài thật hiểu lầm rồi” Từ trong lời nói của hắn Lôi Đình Ngọc rốt cục hiểu hắn nghi ngờ việc gì,nhưng y không có e sợ ngược lại dùng một đôi mắt bình tĩnh không chút tạp chất không thẹn với lương tâm nhìn thẳng đối phương: “Là lông mi của tôi không cẩn thận rớt xuống vành mắt,bởi vì thật sự quá khó lấy,tôi mới nhờ cô ấy lấy ra giúp mà thôi.”
“Lấy lông mi?” Y Thanh Huyền nghe thấy khó mà tin nổi,giọng càng thêm ác liệt: “Cái cớ này mà anh cũng nói ra được,gạt đứa bé ba tuổi sao!” Giống như mây đen bao phủ,hắn trừng mắt nhìn gương mặt anh tuấn không biết ngượng,hòn đá đè trong lòng càng thêm nặng,khi hắn nhìn thấy Lôi Đình Ngọc và người giúp việc có hành động làm người ta hoài nghi,giống như bị người mình tin tưởng nhất đâm một đao từ sau lưng,có phản bội giận giữ và bi thương,lạnh lẻo nhanh chóng bao phủ cả người làm cho hắn thở không nổi.
“Thiếu... …Lôi thiếu gia nói là sự thật đấy ạ ” Cô giúp việc thấy thế quyết định lấy dũng khí nói ra chân tướng sự thật”Tôi thật chỉ giúp Lôi thiếu gia lấy ra lông mi mà thôi,xin thiếu gia đừng khai trừ tôi,tôi hôm nay mới tới còn chưa hiểu được quy cũ nơi này,nếu có mạo chỗ nào mạo phạm thiếu gia xin ngài tha thứ.” Cô thành tâm thành ý quỳ trên mặt đất,lấy ra một cọng lông mi bao trong giấy đưa đến trước mặt Y Thanh Huyền,chứng minh hai người thanh bạch.
“Thật chỉ như vậy?” Y Thanh Huyền nhìn trên tay người giúp việc căn chứ chính xác,hoài nghi trong đầu dần dần bị trừ khử, bởi vì bằng chứng như núi,hắn phải tin do mình hiểu lầm,khí thế người gây sự nhất thời suy yếu hơn phân nửa. “Thiếu chủ cho dù không tin tôi cũng nên tin lời cô giúp việc kia,ngài nhìn cô ấy sắp khóc lên kìa.” Lôi Đình Ngọc thẳng thắng nói”Không gạt ngài,tôi hôm nay mới lần đầu tiên nhìn thấy mặt cô ấy,nào có lý do hôn cô ấy?Tôi cũng không phải người háo sắc! Thiếu chủ từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống,nhất định là do góc độ không đúng,mới có thể lầm tưởng tôi hôn cô ấy.”
Bị nói đến không thể phản bác,Y Thanh Huyền cảm thấy thật mất mặt,mặt đỏ lên lộ vẻ khó xử,không muốn thừa nhận mình hiểu nhầm.”Hừ! Là anh không tốt, ai bảo anh có động tác khiến người ta hiểu lầm!”
“Là tôi không đúng. ” Lôi Đình Ngọc nhẫn nhục chịu đựng đón nhận chỉ trích không có đạo lý,trên mặt không có một tia trái ý”Tôi thật không nghĩ Thiếu chủ sẽ hiểu lầm!” Ánh mắt dịu dàng của y nhìn chằm chằm vào Y Thanh Huyền.
Đối mặt ánh mắt nhu tình như nước,ngay thẳng thật thà,Y Thanh Huyền nhất thời tâm hoảng ý loạn,rõ ràng giật mình bản thân có gì khác thường,lại giận Lôi Đình Ngọc có hành động mập mờ với người giúp việc,tất cả rối loạn,không nên như vậy,đáng lý do hắn mắm giữ hỉ nộ ái ố của Lôi Đình Ngọc,tại sao kết quả chịu ảnh nhiều nhất lại là hắn? Sắt mặt hắn thoáng chốc trở nên tái tím,xoay người chạy như bay vào nhà.
“Thanh Huyền!” Lôi Đình Ngọc vội vàng đuổi theo,bắt được cánh tay Y Thanh Huyền thừa dịp bốn bề vắng lặng gọi tên của hắn: “Em có phải rất giận anh?Anh bảo đảm sẽ không còn có lần sau,đó thật sự là ngoài ý muốn,tha thứ anh được không?”
Y Thanh Huyền hất ra tay y”Ai giận anh? Đừng có dát vàng lên mặt!” Nói không chút thuyết phục,chính hắn cũng không hiểu rõ,Lôi Đình Ngọc rõ ràng chỉ là người hắn muốn chỉnh cũng không phải thật là người yêu,tại sao hắn lại để ý!
Hắn thân là đứa con độc nhất của đại ca Song Long Bang,từ mới ra đời đến bây giờ hắn muốn gió được gió muốn mưa được mưa,chỉ cần thứ hắn muốn cha của hắn cùng và các người xung quanh dùng mọi cách để có,dù có là trăng trên trời cũng hái xuống cho hắn,hắn bình thường không cần tốn nhiều