Thẩm Mục Thâm ngẩng đầu nhìn giáo sư, dường như bà đặc biệt chú ý đến đôi vợ chồng "giả" này.
Rốt cuộc bà Thẩm muốn làm gì, dường như Thẩm Mục Thâm cũng phần nào đoán được.
Hắn thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Cô hãy duy trì trạng thái vui mừng, đừng làm cho bất kỳ người nào nhìn ra được sơ hở.
Cũng đừng vì tôi ngồi bên cạnh mà cảm thấy lo lắng bất an."
...Hóa ra hắn cũng biết bản thân hắn khiến cô cảm thấy áp lực, còn biết tồn tại bản thân hắn làm cô lo lắng bất an.
Hắn tự giác hiểu bản thân như thế, có phải cô nên cho hắn một tràng vỗ tay khen ngợi khôn
Lúc nào gặp hắn, cô cũng cảm thấy lo lắng không yên, vấn đề là muốn giải quyết được điều đó, hắn cũng phải ít xuất hiện trước mặt cô chứ.
Trong khoảng thời gian này, số lần cô gặp mắt hắn đã vượt quá số lần hai năm nay cộng lại.
Duy trì biểu cảm vui mừng, Tề Duyệt căn bản không làm được.
Tuy nhiên, cô vẫn có thể phối hợp, trên mặt cô lộ ra ý cười, làm cho bất kỳ ai khi nhìn qua đều cảm thấy cô vì người bên cạnh mới nở nụ cười như thế.
"Như vậy có được không?"
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn về phía Tề Duyệt, dưới ngọn đèn màu vàng ấm áp, khuôn mặt Tề Duyệt dường như mang theo một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Đôi mắt nhu hòa như nước, trên mặt còn mang theo ý cười giống như gió xuân đầu mùa.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Mục Thâm quan sát Tề Duyệt ở khoảng cách gần như vậy.
Có lẽ nụ cười ấy khiến Thẩm Mục Thâm đã thay đổi cách nhìn về Tề Duyệt, cho nên thành kiến đối với cô cũng phai nhạt đi một ít.
Đối với việc hắn bị ép đi đến trung tâm nhàm chán này cũng vơi đi.
Tâm tình tốt lên, Thẩm Mục Thâm phá lệ nói: "Rất tốt."
Tề Duyệt kinh ngạc quay ra nhìn hắn, giống như nhìn thấy quỷ!
Trò chơi bắt đầu, Tề Duyệt là người thứ nhất rút cây gỗ, phía sau là Thẩm Mục Thâm sắp xếp những chữ cái, Tề Duyệt chỉ cần phụ trách rút gỗ cho hắn.
"Thật sự là tôi không cần thiết phải làm việc này đi?" Tề Duyệt nhìn trộm hai vợ chồng ở phía trước, về cơ bản là người vợ xếp chữ cái, còn người chồng ở một bên rút gỗ và động viên người vợ.
Chồng gỗ được xếp thực sự rất cao, hai cặp đôi vợ chồng ở phía trước đã bắt đầu lung lay sắp đỗ.
Duy chỉ có tinh thần Thẩm Mục Thâm vững chắc như núi Thái Sơn.
Thẩm Mục Thâm đem mấy gỗ thừa chậm rãi xếp thành chồng, không quên nhắc nhở Tề Duyệt: "Cô không cần nhìn đông ngó tây, nghiêm túc vào việc mình đang làm đi.
Hiện tại, việc cô cần làm là phối hợp tốt với tôi."
...Làm sao cô lại nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn –cô không gây rối đã là giúp đỡ tôi rất nhiều?
"Cạch" những thanh gỗ rơi xuống, người bị đổ giá gỗ đầu tiên chính là Ngô phu nhân, người nhìn qua luôn luôn có vẻ rất bình tĩnh kia.
Tề Duyệt nhìn biểu cảm trên mặt Ngô phu nhân, phát hiện sắc mặt cô ấy nhìn qua không được tốt cho lắm, nặng nề không vui.
Dường như đối với cô ấy đây không phải là trò chơi thắng thua nho nhỏ, mà là giống một cuộc thi quan trọng mang tầm cỡ quốc tế.
Tề Duyệt cảm thấy bị Ngô phu nhân này trong cuộc sống hẳn là một nữ nhân mãnh mẽ, hơn nữa so với cô còn cần giảm áp lực rất nhiều.
Trần phu nhân bên cạnh có lẽ bị Ngô phu nhân ảnh hưởng đến cảm xúc, vốn dĩ giá gỗ đã lung lay sắp đỗ, cuối cùng cũng "cạch" đổ xuống.
Thất bại, cô ấy (Trần phu nhân) kêu lên một tiếng, nhưng thần sắc nhanh chóng vui vẻ, hướng người chồng bên cạnh làm nũng, dường như sự đau lòng cô ấy chỉ vọn vẻn không đến ba giây.
Trần phu nhân đến đây hẳn là để vui đùa, nhận tiện phát cẩu lương cho mọi người xung quanh.
Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm rút gỗ vô cùng ổn định, cuối cùng cặp đôi trụ lại còn mỗi hai người, Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tề Duyệt.
"Cô đến đây."
"Tôi rút nữa sao? Lỡ như tôi làm đổ thì làm thế nào bây giờ?" Cuối cùng, cô vẫn phải rút những cây gỗ gần cuối, điều này không giống tác phong của Thẩm Mục Thâm.
Thẩm Mục Thâm nhíu mày nhìn thoáng qua Tề Duyệt, thấp giọng nói: "Tôi cũng không có nhiều hy vọng vào cô có thể thuận lợi thành công cho lắm.
Cho dù cô rút có đổ thì chỉ cần cô biểu hiện tốt hơn so với vị phu nhân kia là tôi mừng rồi."
...Vẫn là những lời nói đả kích quen thuộc của Thẩm Mục Thâm.
"Nếu có đổ cũng không thể trách tôi."
Sau khi được cái gật đầu xác nhận của Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt mới an tâm rút gỗ.
Ngay cả hô hấp của Tề Duyệt cũng trở nên gấp gáp.
Tuy rằng chỉ là một trò chơi nhỏ, nhưng thật sự cần dùng rất nhiều sự tập trung.
Chậm rãi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm tình, ổn định lại hô hấp, chậm rãi từ gần phía trên đỉnh khối gỗ bắt đầu rút.
Trong nháy mắt kia, thanh gỗ được rút ra, toàn bộ giá gỗ không một chút nhúc nhích, vững chắc như cũ.
"Vậy mà không có đổ!" Tề Duyệt có chút hưng phấn, hướng Thẩm Mục Thâm lộ ra ý cười, trong nụ cười ấy mang theo cảm giác thành tựu.
Nhưng nụ cười ấy duy trì không đến mười giây.
Thẩm Mục Thâm hơi nhíu mày, dùng ngữ khí thầy giáo nói với học sinh của mình: "Trụ của giá gỗ được tôi làm chắc chắn, nếu cô làm đổ, tôi cũng khá đánh giá cao năng lực của cô."
...Anh vừa rồi không có nói với tôi như vậy!
Giọng điệu của Thẩm Mục Thâm, luôn khiến cho Tề Duyệt sinh ra một loại xúc động muốn đánh người.
Nếu bực tức có thể mài ra cơm, khẳng định Tề Duyệt bị Thẩm Mục Thâm làm cho nghẹn chết.
Tiếp theo, còn khoảng nửa tiếng bắt đầu khóa học, toàn bộ quá trình bài học đều là làm thế nào để khống chế cảm xúc của bản thân.
Khi áp lực tâm lý bản thân quá lớn, có thể hít một hơi thật sâu, rồi làm hai động tác khá đơn giản.
Hiện tại tuy rằng Thẩm Mục Thâm đang ngồi bên cạnh, áp lực tâm lý đối với cô là vô cùng lớn.
Nhưng vì đứa nhỏ trong bụng, Tề Duyệt vẫn cố gắng nghiêm túc lắng nghe.
Khi còn năm phút kết thúc buổi học, giáo sư vỗ tay nói: "Tốt lắm, buổi học hôm nay sắp kết thúc.
Còn vài phút nữa, phiền các vị phu nhân thả lỏng một chút.
Thời điểm giáo sư nói những lời này, Tề Duyệt thả lỏng tinh thần, nhắm mắt lại tĩnh tâm, không để ý đến mọi chuyện xung quanh.
"Hiện tại, mời các vị phu nhân xoay người, lưng hướng vào các vị tiên sinh ngồi bên cạnh."
Tề Duyệt ngơ ngác không hiểu, chuyện này rốt cuộc muốn làm gì?
Tuy rằng không hiểu, Tề Duyệt vẫn làm theo lời nói của giáo sư, quay người lại, đứng lên xoay người, cách một khoảng nhỏ, xoay lưng tựa vào Thẩm Mục Thâm rồi ngồi xuống.
"Sau đó, những vị tiên sinh xoay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy vợ của mình."
Tề Duyệt:.......
Thẩm Mục Thâm:.......
Loại tình huống phát sinh này có chút sợ hãi.
Phía trước, hai người chồng đã bắt đầu bế người vợ của mình đứng dậy.
Mà đôi vợ chồng "giả" Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt lại không có bất kỳ động tác nào.
Thẩm Mục Thâm biểu cảm hơi trầm xuống, còn thân thể Tề Duyệt cứng ngắc.
Giữa hai người bọn họ sự tiếp xúc thân mật chỉ giới hạn vào đêm hôm đó.
Có lẽ bởi vì bọn họ không có động tác nào khác, giáo sư hỏi: "Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân...!Hai người có vấn đề gì sao?"
Thẩm Mục Thâm lắc đầu: "Không có vấn đề gì."
Rồi sau đó chậm rãi vươn hai tay, vòng tay qua cổ Tề Duyệt, một tay ôm thắt lưng cô, giữa hai người không một kẽ hở....
Thẩm Mục Thâm có thể cảm nhận được thân thể cứng ngắc của Tề Duyệt khi ôm hắn.
Còn Tề Duyệt lại cảm giác được Thẩm Mục Thâm cách lớp áo chạm vào làn da cô, những nơi bị chạm qua giống như có quả cầu lửa ma sát, nóng vô cùng.
Tề Duyệt nghi ngờ cuộc đời, nếu cô với Thẩm Mục Thâm cùng nhau đến học khóa giảm áp lực tâm lý này, khả năng không có tác dụng, lại còn gia tăng áp lực tâm lý cho cô.
Thẩm Mục Thâm cũng không có ôm thật, chỉ giả bộ ôm.
So với ôm thật không khác nhau là mấy, khiến cho người khác nhìn vào không phát hiện ra được.
Hắn cứ như vậy, chạm qua tầng áo lông của Tề Duyệt.
Có điều, Tề Duyệt lại cảm giác được hô hấp Thẩm Mục Thâm từ phía sau truyền đến cổ của cô, hơi thở nóng rực, làm người khác ngứa ngáy.
Nếu biết sẽ có chuyện này xảy ra, cô tuyệt đối sẽ không buộc tóc trước khi đến đây.
Tề Duyệt muốn nhanh chóng kết thúc tình huống làm cho người ta xấu hổ này.
Tuy nhiên, việc này cuối cùng lại kéo dài đến vài phút, khiến cho người ta cảm thấy nôn nóng lại không phản kháng được.
"Được, hiện tại xin mời các vị phu nhân chậm rãi thoải mái dựa vào người chồng của mình, dựa vào lòng của tiên sinh, chậm rãi nhắm mắt, cảm thụ sự ấm áp của người chồng truyền đến."
Tề Duyệt: "...!" Đại tỷ à, bà đủ rồi nha!
Quốc gia cấp cho bà giấy chứng nhận, chứ không phải đến tra tấn đôi vợ chồng "giả"