Sau khi nói chuyện xong, Tề Duyệt cũng bình tĩnh trở lại.
Anh cho rằng cô dễ dàng đánh lạc hướng vậy sao?
"Anh không đi xuống à?" Tề Duyệt nghiêng mặt, híp mắt nhìn Thẩm Mục Thâm.
Nói lật mặt là lật mặt, Tề Duyệt cũng học được nét "tinh tuý" này từ Thẩm Mục Thâm.
Tay như cũ bị anh nắm chặt gắt gao như kìm sắt, vô luận cô dùng sức thế nào cũng không lay chuyển được.
"Em cũng không cần thiết phải hẹp hòi như vậy.
Giường này hai mét, đủ cho hai người nằm."
"...Anh mới keo kiệt, rõ ràng anh biết tôi đang nói cái gì.
Đừng giả bộ với tôi." Tề Duyệt giật tay chính mình, ám chỉ anh buông tay ra.
Tề Duyệt cảm thấy đây mới chính là nguyên nhân chính anh tỏ tình với cô.
Lúc trước ít nhất anh còn che giấu "lòng lang dạ thú" của mình.
Nhưng hiện tại đã biết mặt nhau, anh thật sự không còn chỗ nào cố kỵ.
Không ngờ khóe miệng Thẩm Mục Thâm hơi cong, quay đầu lại, hai mắt nhắm chặt, tư thế ngủ rất đoan chính, nhưng lời nói ra lại làm người ta tức đến hộc máu.
"Trừ khi em chờ anh ngủ, lúc đó tay được nới lỏng thì em rút tay ra.
Đương nhiên trong quá trình ấy em phải dè dặt cẩn trọng, không đánh thức anh dậy."
Tề Duyệt: "....?"
Một bộ dáng kiên quyết không xuống giường, sẽ không buông tay, rõ ràng chính là hành vi vô lại.
Tề Duyệt không còn lời nào đáp trả được.
Để cho bản thân hai phút bình tĩnh lại, sau đó ngữ điệu mềm nhẹ nói: "Anh nằm ở đây, tôi không thể nào ngủ được.
Tôi còn là phụ nữ mang thai đấy."
Cứng rắn không được, chỉ có thể mềm mỏng.
Thẩm Mục Thâm vẫn như trước nhắm chặt hai mắt, dường như thật sự mệt mỏi, tiếng nói cũng dần dần trở nên chậm chạp: "Anh nằm ở trên sofa cũng không ngủ được.
Cả hai bên cố chịu đựng, ngày mai có thể trở về rồi."
-
Mềm mỏng như vậy mà vẫn không được, Tề Duyệt nhìn trần nhà, nhất thời không còn cách nào khác.
"Vậy được rồi, anh nới lỏng tay cho tôi được rồi chứ?" Độ ấm trong lòng bàn tay truyền đến, khiến cho tim cô đập có chút hỗn loạn.
Cùng nhau nằm trên một chiếc giường đã xem như thân mật rồi, đôi khi hoàn cảnh ép buộc cũng hiểu được.
Nhưng không chỉ nằm cùng nhau, mà mười đầu ngón tay còn đan nhau vào nhau, thân mật đến như vậy!!!
Quan hệ của hai người còn chưa đến mức thân thiết như vậy.
Thẩm Mục Thâm vẫn như trước không có phản ứng.
"Được...Tôi không đuổi anh xuống giường.
Tôi cũng không xuống giường, nhưng điều đầu tiên chính là anh mau buông tay ra!".
Tề Duyệt bị buộc nhường một bước.
Lỡ như cô đuổi anh xuống giường, sau nửa đêm anh lại bò lên giường, chẳng phải sẽ hù chết cô sao.
Nếu cô ngủ ở ghế sofa, Thẩm Mục Thâm có lẽ sẽ không vui vẻ gì.
Còn nữa, cô hiện tại cũng không nên làm người ta chú ý đến, cho nên cô ra ngoài ngủ là chuyện không thể nào.
Cho nên, anh ta cũng chỉ có thể mặt dày mặt dạn, khiến cô thỏa hiệp.
Kế hoạch đạt được.
Khóe miệng Thẩm Mục Thâm khẽ mỉm cười, hiện lên một tia đắc ý.
Buông lỏng bàn tay, thành thật nằm bên cạnh Tề Duyệt, ở giữa hai người để ra một khoảng trống.
Hiện tại an phận so với động tay động chân là hành động sáng suốt hơn nhiều.
Dù sao nếu chọc giận Tề Duyệt, lần sau khó có thể nằm cùng một giường với cô.
-
Sáng sớm bình minh ban mai, ánh nắng từ rèm cửa sổ len lỏi vào phòng, khiến căn phòng trở nên bừng sáng.
Từ nửa đêm tối hôm qua cho đến sáng này, Thẩm Mục Thâm đứng dậy tắt đèn.
Đương nhiên sau khi tắt đèn, nhìn Tề Duyệt hồi lâu.
Điều này đương nhiên Tề Duyệt không biết, trước nửa đêm cô không ngủ được, dù sao bên người cũng có một "con sủng vật" to như vậy.
Đúng vậy, Tề Duyệt tự thôi miên bản thân mình rằng, người nằm bên cạnh chính là một con chó lớn.
Chóp mũi hơi nhột, dường như có sợi lông quét qua, khoé mắt hơi nhăn lại, chậm rãi mở mắt, sau đó...
Không sai biệt lắm cùng Thẩm Mục Thâm mặt đối mặt.
Thẩm Mục Thâm đang gối đầu cánh tay nằm nghiêng bên cạnh, tóc có chút loạn.
Có lẽ tối hôm qua ngủ với cô vô cùng tốt, cho nên đối với Tề Duyệt khẽ mỉm cười, giọng nói vui vẻ: "Năm mới vui vẻ."
-
Nói thật, lần đầu tiên nhìn Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt bị dọa một trận.
Chỉ là buổi sáng cô phản ứng chậm, chờ phản ứng lại, kinh hãi trong nháy mắt cũng trôi qua.
Cho anh một ánh mắt xem thường, trực tiếp xoay người ngồi dậy.
Ngày đầu của năm mới, tuyệt đối cô không thể có gì xảy ra sai sót.
Sau khi rửa mặt xong, Thẩm gia từ già đến trẻ đều đã ở phòng ăn dùng bữa sáng.
Thấy Tề Duyệt đi tới cùng với Thẩm Mục Thâm, Thẩm lão gia cười nói: "Ngày hôm qua ngủ có ngon hay không?"
Tâm trạng vui vẻ, Thẩm Mục Thâm thay Tề Duyệt kéo kế ra, khóe miệng khẽ nhếch trả lời: "Cũng được."
Xem ý cười này, dường như không đơn giản như vậy.
Mọi người đều nhìn thấu nhưng không vạch trần.
Mồng một đầu năm mới, mọi người đều biết tính tình Thẩm lão gia, cho nên không có trường hợp giương đao đấu kiếm.
Một buổi sáng trôi qua trong không khí hoà hợp.
Các trưởng bối sẽ chuẩn bị hồng bao cho các vãn bối.
Làm vãn bối "nhỏ nhất" của Thẩm gia, Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm đều nhận được hồng bao người Thẩm gia.
Sau khi trở về phòng, Thẩm Mục Thâm trực tiếp đưa hồng bao cho Tề Duyệt.
"Anh đưa cho tôi làm gì?"
Thẩm Mục Thâm đổi quần áo, dường như chuẩn bị rời nhà cũ Thẩm gia.
Liếc mắt nhìn Tề Duyệt, không có hứng thú nói: "Mấy thứ này không cần thiết với anh, cũng không cần phí tâm tư trí óc với mấy người đó.
Nếu em không muốn nhìn anh trực tiếp ném vào thùng rác thì cầm lấy."
Lúc trước Thẩm Mục Thâm luôn nói nếu cô không cần thì cứ việc ném đi, bởi vì anh đoán được, cô sẽ không ném đi.
Mà hiện tại anh nói, nếu cô không nhận sẽ trực tiếp ném thùng rác.
Điểm này quả thật Tề Duyệt tin là sự thật.
"Hồng bao có nghĩa là may mắn, anh tự cầm đi." Tề Duyệt đem năm hồng bao bỏ vào trong giá treo quần áo, lên áo dài của Thẩm Mục Thâm.
Thẩm Mục Thâm mặc comple, nhìn về phía Tề Duyệt: "Mặc dù không thể sống thiếu tiền nhưng không thể sống bằng tiền.
Nhưng cái giá phải trả cho những gì mình kiếm được, và..." Nhìn nhìn hồng bao trong túi áo bản thân, "Mặt cười, nhưng lòng dạ đen tối do người khác tặng."
Tề Duyệt trầm mặc, thứ Thẩm Mục Thâm để ý chính là ai tặng.
Đem năm bao lì xì đem ra, cẩn thận phân biệt một hồi, rút trong đó ra ba cái lì xì, để lại hai cái, sau đó nhét vào trong túi.
"It nhân anh cũng giữ lại cái của mẹ và ông nội." Sau đó giơ tay lên sáu cái hồng bao, mang theo ý cười nhàn nhạt, "Những cái còn lại coi như năm mới làm chuyện tốt cho người khác."
Thẩm Mục Thâm hơi hơi nhíu mày, lập tức lộ ra một chút ý cười.
"Em tính toán định làm chuyện tốt như thế nào?"
Ý cười Tề Duyệt càng sâu: "Vậy phải xem trong này rốt cuộc có bao nhiêu tiền."
Tuy rằng Thẩm Mạnh Bách, Thẩm Mạnh Cảnh, còn có Thẩm lão phu nhân rắp tâm hãm hại người khác, nhưng ngoài mặt từ trước đến nay diễn không tồi.
Tề Duyệt mở ra sáu cái hồng mai, cộng lại ít nhất cũng hơn một vạn (~35triệu).
Thẩm Mục Thâm chất vấn: "Chỉ có