Buổi tối mùng một đầu năm, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, tuy rằng ban đêm tiết trời rất lạnh, nhưng cũng không ngăn cản được niềm vui của mọi người dành cho năm mới.
Trở lại tiểu thu nơi hai người sinh sống, thanh toán cho tài xế tiền xe.
Bác lái xe vô cùng tích cực nói rằng hoan nghênh hai người lần sau lại đi.
Dù sao, khách hàng hào phóng như vậy rất hiếm thấy, ít nhất đây là lần đầu tiên ông gặp khách đi xe taxi trả giá gấp ba lần so với bình thường.
Sau khi bác tài xế rời đi, hai người hướng cùng đi vào tòa nhà, sóng vai mà đi.
Tề Duyệt nhìn Thẩm Mục Thâm, anh trước sau vẫn là bộ mặt lạnh lùng như cũ.
Nhận ra được tầm mắt Tề Duyệt nhìn bản thân, Thẩm Mục Thâm quay đầu nhìn cô một cái, nhíu mày: "Ánh mắt lo lắng của em là thế nào? Yên tâm đi, theo như thái độ của ông nội khi nãy, ông chỉ nhất thời tức giận mà thôi."
Tề Duyệt lắc đầu: "Nghe nói ông nội muốn chọn ra chiếc ghế chủ tịch.
Chuyện này, có phải sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh không?"
Thẩm Mục Thâm không để ý cười một tiếng, "Nếu em vì chuyện này mà lo lắng, có lẽ không cần thiết."
Ánh mắt Tề Duyệt lộ ra tia nghi ngờ.
Ý cười không để tâm dần biến thành ý cười tự tin: "Anh tự có tính toán của riêng mình, tuyệt đối sẽ không để bản thân chịu thiệt."
Nghe vậy, Tề Duyệt cũng bội phục cười, xem ra lo lắng cho Thẩm Mục Thâm là điều không cần thiết.
Đi vào thang máy chỉ có hai người bọn họ.
Rõ ràng thang máy lớn như vậy, Thẩm Mục Thâm lại đứng dựa vào gần cô.
"Đối với biểu hiện của anh đêm nay, em có vừa lòng hay không?"
Ánh mắt Tề Duyệt cũng mềm mại đi rất nhiều, sự phòng bị cũng phai nhạt đi, còn mỉm cười với anh.
"Tốc độ giải quyết của anh nằm ngoài dự kiến của tôi."
Cường thế, quả quyết lại sắc bén, quả thật trấn áp người khác.
Đây chính là Thẩm Mục Thâm, càng tiếp xúc nhiều với người đàn ông này, Tề Duyệt lại càng cảm thấy người này luôn đem đến cho cô ngoài dự kiến, khiến cô kinh hỷ.
Ngẫm lại đoạn thời gian vừa mới ly hôn, cô chỉ sợ tránh còn không kịp.
Hiện tại ngược lại, không chỉ sống ở căn nhà đối diện cô, còn liên tiếp giúp đỡ cô, bao gồm cả chuyện ở nhà cũ.
Đối với Tề Noãn, Tề Duyệt cũng không phải là chán ghét, nhưng cũng không tính là thích, chẳng qua chỉ là một người xa lạ, không hơn không kém.
Về phần chuyện đêm nay, ngược lại đối với cô mà nói là chuyện tốt còn đối với Thẩm Mục Thâm thì...
Bờ môi Thẩm Mục Thâm cũng vì lời nói mang theo khen ngợi của cô mà gợi lên độ cong.
"Nếu như vậy, có phải em nên thưởng cho anh không?"
Một chút thua thiệt cũng không lại với Thẩm Mục Thâm.
"Đinh" một tiếng, thang máy đi lên đến tầng mười bốn.
Tề Duyệt liếc mắt lườm anh một cái, sau đó từ trong thang máy đi ra.
"Tôi nhớ rồi, thù lao của anh tôi nhất định sẽ trả." Dừng một chút, chỉ ra thù lao: "Anh đã có nửa tháng bữa sáng và bữa tối."
Trong khoảng thời gian này, anh chưa từng đến ăn bữa sáng và bữa tối, nhưng lúc trước quả thật đã đến chỗ cô nửa tháng ăn "chùa".
Thẩm Mục Thâm thu liễm lại ý cười, khẽ hừ một tiếng, "Em học được từ đâu kiểu hẹp hòi này thế."
Tề Duyệt dừng bước chân, quay đầu nhìn lại phía anh, mỉm cười nói: " Đương nhiên là từ chỗ của anh học được.
À, không chỉ học được có điều này."
-
Đúng, còn học được miệng lưỡi bén nhọn, Thẩm Mục Thâm sâu sắc im lặng.
Mở cửa nhà cô ra, Tề Duyệt cùng Thẩm Mục Thâm tạm biệt.
Bữa tối tiếp theo chỉ cần làm một ít đồ ăn, dù sao cũng đã tám giờ đêm.
Làm món phức tám ít nhất phải hơn chín giờ mới có thể ăn.
Giữa trưa có ở tiệm cơm ở gần tiểu khu cũ ăn một chút, tuy rằng Tề Duyệt ăn rất vui vẻ, nhưng người soi mói như Thẩm Mục Thâm lại không thể ăn được.
Xét thấy biểu hiện đêm nay Thẩm Mục Thâm bảo vệ cô, sao cô có thể để anh đói bụng được?
Bởi vì là đang trong thời gian mừng năm mới, đồ ăn rất đắt.
Trong tủ lạnh Tề Duyệt cũng mua một ít tôm cá các loại.
Bởi vậy cho nên cô nấu hai bát mì, chỉ mất 15 phút đồng hồ.
Tề Duyệt đem bát mì đến trước mặt Thẩm Mục Thâm, ánh mắt anh dừng trên bụng của Tề Duyệt.
Tề Duyệt đã cởi áo khoác bên ngoài, bộ quần áo không rộng thùng thình nhưng cũng không bó sát người.
Mặc dù như vậy, nhưng bụng cô cũng hơi cong lên.
Tính một chút, Tề Duyệt cũng đã mang thai năm tháng.
Có lẽ do ánh mắt của Thẩm Mục Thâm không một chút che dấu, Tề Duyệt không thể coi nhẹ như không thấy.
"Trên mạng có nói, trong khoảng thời gian này tôi sẽ cảm nhận được đứa nhỏ." Bởi vì cũng là cha đứa nhỏ, cô cũng dần dần hiểu được, cho nên Tề Duyệt vẫn vui vẻ chia sẻ tình hình gần đây của đứa bé đối với anh.
Thẩm Mục Thâm dời tầm mắt, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không biết có phải do từ khi sinh ra đã không nhận được tình yêu thương của cha hay không, cho nên khi nghe đến tình huống của đứa nhỏ, nội tâm của anh không một gợn sóng?
Từ nét mặt của Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt có thể nhận ra được thái độ của anh.
Đem bát mì bưng tới trước mặt, ở đối diện Thẩm Mục Thâm ngồi xuống.
"Tuy rằng chúng ta đã ly hôn.
Nhưng tôi hy vọng đứa nhỏ có thể trưởng thành bình thường dưới tình thương của cha."
Thẩm Mục Thâm trầm mặc vài giây, giả vờ thư thái nói: "Vậy xem ra khiến em phải thất vọng rồi."
Tề Duyệt cười cười: "Trước kia tôi có nghe bạn bè nói qua, chồng cô ấy khi biết cô ấy mang thai cho đến khi sinh ra đứa nhỏ cũng không có cảm giác gì.
Nhưng sau khi sinh đứa nhỏ ra, đối với anh ta nở nụ cười đầu tiên, sau đó anh ta biến thành người cuồng con."
Nghe vậy, Thẩm Mục Thâm ngước mắt, giống như nghe chuyện cười, không để ý hỏi lại: "Em cảm thấy anh sẽ trở thành người như em nói, cuồng con sao?"
Hai người đối diện tầm mắt, Tề Duyệt nhún vui: "Cái này khó nói trước được."
"Tuyệt đối không có khả năng."
Thẩm Mục Thâm hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được cảnh bản thân ôm một đứa trẻ sơ sinh, biểu cảm ôn hoà, giọng nói mềm nhẹ dỗ dành.
Loại chuyện này hoàn toàn không có khả năng, anh cảm thấy bản thân sẽ trở thành một người cha nghiêm khắc.
Ăn xong, thu dọn bát đũa cũng đã hơn chín giờ.
Tề Duyệt chuẩn bị đi tắm rửa.
Nhưng nhìn người đàn ông đang nằm trên ghế sofa xem TV, bất đắc dĩ nói, "Lúc này, anh cũng nên trở về rồi."
Ai biết đối phương giơ tay lên, hợp tình hợp lý nói: "Trước đây không phải em sẽ giúp anh sao?"
"Anh muốn làm gì?"
Thẩm Mục Thâm chỉ tóc trên đầu: "Anh muốn gội đầu."
Sau đó chỉ áo lông trên người: "Cởi q.uần áo nữa."
Tề Duyệt: "......"
"Có phải anh muốn tôi tắm rửa luôn cho anh không?" Giọng nói lạnh lùng.
Khóe miệng Thẩm Mục Thâm khẽ cong lên, tươi cười có chút tà mị nói: "Nếu em đã muốn như thế thì anh cũng không ngại đâu."
"Anh nằm mơ đi." Thật sự được một tấc lại muốn tiến thêm một bước.
Tề Duyệt vẫn tới nhà Thẩm Mục Thâm, năm mới nhà của Thẩm Mục Thâm vẫn vắng vẻ, không có nửa