Sau khi Hải Lan rời đi, Tống thư ký cũng đến một chuyến.
Tống thư ký ở phòng đối diện gõ một hồi, không thấy ai đáp lại, liền lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho sếp.
Điện thoại của Thẩm Mục Thâm vẫn còn trên ghế sofa.
Lúc điện thoại vang lên, khiến Tề Duyệt giật mình, cô âm thầm cảm thấy may mắn khi nãy Hải Lan không có phát hiện ra.
Tề Duyệt nhận điện thoại, mới biết được Tống thư ký đứng ngay ngoài cửa Thẩm Mục Thâm.
Để Tống thư ký tiến vào nhà cô, đem đồ trên tay đưa cho Tề Duyệt.
"Đây là chút quà Tết, Tề tiểu thư vui lòng nhận cho".
Tống thư ký vẫn chu đáo như trước.
Tề Duyệt tiếp nhận, nhìn lướt qua một cái: "Những thứ này là của sếp anh, tôi sẽ đưa cho anh ta."
Tống thư ký lắc đầu, cười đầy ẩn ý nói: "Đưa cho Tề tiểu thư hay Phó tổng đều như nhau cả, đều như nhau..."
Tề Duyệt: "......."
Mời Tống thư ký ngồi xuống, Tề Duyệt đi lấy nước.
Nhìn một vòng không thấy bóng dáng sếp mình đâu, nhưng di động Phó tổng để ở nhà của Tề tiểu thư.
Điều này khiến cho Tống thư ký thư suy nghĩ sâu xa.
Cuối cùng, ánh mắt Tống thư ký dừng ở trên cửa phòng ngủ của Tề Duyệt.
Tề Duyệt bưng nước trà tới, phát hiện ra ánh mắt của Tống thư ký, tránh để cho anh ta hiểu lầm, giải thích: "Vừa rồi bạn của tôi Hải Lan tới, sếp của anh vào đó để tránh hiểu lầm.
Tôi kêu anh ta ở đó trốn một lát, sau đó đó anh ta ngủ luôn."
Tống thư ký gật đầu, "Ồ" một tiếng: "Tôi hiểu mà, tôi hiểu..."
Tề Duyệt: "......" Anh hiểu cái gì chứ???
Tống thư ký vừa ngồi xuống không lâu, Thẩm Mục Thâm từ trong phòng ngủ của Tề Duyệt đi ra.
Sợ dĩ anh tỉnh lại vì nghe thấy âm thanh của Tống thư ký.
Giống như đi ra khỏi phòng của chính mình, liếc nhìn Tống thư ký rồi thản nhiên nói: "Chào".
Sau đó anh bộ dáng lười nhác đi đến bình nước, cầm lấy cốc của mình, rót chén nước.
Toàn bộ quá trình trông vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến mức thật sự giống như là anh sống chung với Tề Duyệt.
Tống thư ký khẽ nhếch miệng, nhưng sau đó nhắm nghiền hai mắt, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Với tình hình này của Phó tổng, rất nhanh có thể theo đuổi được Tề tiểu thư.
Trong ánh mắt của Tống thư ký lộ ra ánh mắt tán thưởng ái muội.
Tề Duyệt cũng không phải ngốc, nhìn rất rõ ràng, ánh mắt anh ta nhìn về phía Thẩm Mục Thâm.
Người này, rõ ràng cố ý dựng lên bầu không khí này, bầu không khí giống như thật sự cô và anh ở chung.
Uống hết cốc nước, ngồi xuống ghế sofa, Tống thư ký liếc nhìn bàn tay bị thương của Thẩm Mục Thâm, ngạc nhiên hỏi: "Phó tổng, tay của ngài bị sao vậy?"
Thẩm Mục Thâm nâng nâng bàn tay của chính mình, ánh mắt nhìn về phía Tề Duyệt, khoé miệng gợi lên ý cười.
"Cái này phải hỏi Tề Duyệt."
Tống thư ký nhìn về phía Tề Duyệt.
"Từ trên ghế ngã xuống".
Tề Duyệt không có giải thích cặn kẽ.
Tống thư ký yên lặng nhìn về ghế phòng ăn của Tề Duyệt, nhất thời không còn gì để nói.
Người làm việc cẩn thận như Phó tổng, sao có thể để xảy ra vấn đề ngốc nghếch như vậy? Xác định không phải là bản thân ngài ấy cố tình chứ?
Đối với vấn đề này, Tống thư ký ánh mắt hoài nghi nhìn về phía sếp nhà mình.
Thẩm Mục Thâm nhìn Tống thư ký hơi nhíu mày.
Đi theo Thẩm Mục Thâm lâu như vậy, chỉ với biểu cảm kia thôi sao Tống thư ký không hiểu là ý gì.
Rất rõ ràng, ánh mắt kia chính là đang cảnh cáo anh ta.
Quả nhiên, chính là khổ nhục kế.
Vì để có thể theo đuổi được Tề tiểu thư, Phó tổng nhà anh ta quả thật không còn liêm sỉ gì nữa!
Vì không muốn quấy rầy sếp nhà mình, sau mười phút đồng hồ, Tống thư ký vô cùng thức thời từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Tề Duyệt, hẹn lần sau quay lại.
Đầu năm mới mùng ba Tết, Hải Lan hẹn Tề Duyệt ra ngoài chơi, cho nên sau khi làm bữa sáng, thuận tiện làm luôn cơm trưa cho Thẩm Mục Thâm.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tề Duyệt rời đi, thu dọn đồ đạc rồi nói: "Hải Lan rủ tôi đi dạo phố, một lát nữa tôi sẽ ra ngoài.
Đồ ăn cơm trưa tôi đã nấu để trong nối, lúc anh đói có thể trực tiếp lấy ra ăn được rồi, lúc về tôi sẽ rửa.
Chìa khoá tôi cũng để trên bàn, khi anh về thì nhớ khoá của.
Lúc về tôi sẽ qua nhà anh lấy chìa khoá."
Tề Duyệt hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Thẩm Mục Thâm ngày càng đen.
Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng: "Em chiếu cố bệnh nhân cũng cẩn thận thật đấy."
"Cẩn thận thật đấy" bốn chữ này cắn răng mà nói.
Tề Duyệt liếc nhìn tay anh, lại nhìn anh.
"Anh không có yếu ớt đến nỗi không thể tự chăm sóc chính mình đấy chứ ".
Cho nên Tề Duyệt không có nửa điểm lưu luyến, lúc đi không quên dặn anh không được chạm vào nước.
Hải Lan, Hải Lan, vẫn là Hải Lan.
=)))
Trong cuộc sống của Tề Duyệt, khắp nơi đều là Hải Lan.
Lăng Việt trên thương trường ngang tài ngang sức.
Nhưng trong tình yêu, ngay cả một người phụ nữ thu phục cũng không xong.
Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng.
Vô dụng.
-
Mồng bốn Tết, cho đến khi Tề Duyệt ăn mặc chỉnh chu đứng trước mặt Thẩm Mục Thâm.
Lúc đó Thẩm Mục Thâm mới biết cô sắp đi họp lớp.
Nhìn từ trên nhìn xuống, Thẩm Mục Thâm thoáng nhíu mày.
Cả người quần áo rộng rãi, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu cô đang mang thai.
"Anh đưa em qua đó." Thẩm Mục Thâm đề nghị.
Tề Duyệt cầm lấy túi, lắc đầu.
"Không cần phiền phức như vậy, Hải Lan đã chờ tôi ở dưới lầu."
...
Lại là Hải Lan...!
Cô ta rảnh rỗi đến mức, khắp nơi đều là có mặt cô.
Tề Duyệt nhìn xuống tay anh: "Hơn nữa, tay của anh cũng không lái xe được."
Sau khi Tề Duyệt đi rồi, Thẩm Mục Thâm lo trái phải nghĩ gọi điện thoại cho Tống thư ký.
Tống thư ký đang thảnh thơi nói chuyện cùng bạn học liền nhận được cuộc điện thoại.
"Phó tổng, ngài có chuyện gì sao?" Đừng nói là không cho anh ta mùng bốn họp lớp cùng bạn bè đấy nhé, hôm nay là ngày nghỉ đó, ngày nghỉ đó, được không?
Không chỉ có giọng nói của Tống thư ký truyền đến qua điện thoại, mà còn có cả âm thanh và tiếng nói chuyện ồn ào, nhíu mi: "Sao bên đó của anh lại ồn ào như vậy."
Sợ Thẩm Mục Thâm sẽ lập tức kêu anh ta qua, nhanh chóng trả lời: "Tôi đang họp lớp với bạn học."
Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng: "A, lại họp lớp với bạn bè."
Tống thư ký ngẩn người, cái gì mà gọi là lại họp lớp? Chẳng lẽ Phó tổng cũng tham gia họp lớp với bạn bè sao?
Tống thư ký sợ hãi nhìn một vòng.
"Tôi ở nhà."
Tống thư ký: "...."
Anh ta thực sự hoài nghi rằng liệu ông chủ của mình có đang ở chỗ nào theo