Có đôi khi, trời đổ mưa không phải là thời tiết tốt.
Ít nhất đối với Tề Duyệt mà nói, quả thật là thời tiết tốt.
Ngoài cửa sổ trời mưa tầm tã, sắc mặt Thẩm Mục Thâm cũng dần âm u.
Thẩm Mục Thâm nói rằng sẽ đi Hải Nam một tuần, nhưng không ngờ rằng trời sẽ mưa liên tục mấy ngày như thế này.
Từ sau khi xuống sân bay đến thủ tục nhận phòng ở khách sạn, trời bắt đầu liên tục đổ mưa.
Tuy rằng mưa không to nhưng cũng không nhỏ, nhưng mặt đường trơn trượt, không thích hợp cho phụ nữ mang thai như Tề Duyệt.
Cho nên vài ngày nay, hai người chỉ xuống đại sảnh khách sạn.
Không phải Tề Duyệt muốn đi ra ngoài thay đổi không khí.
Mà đến Hải Nam, càng không phải ý của cô.
Từ khi nào Thẩm Mục Thâm lại lo lắng người ở nhà cũ sẽ tìm cô gây phiền toái?
Lấy tính cách mạnh mẽ, cương quyết của anh làm sao có thể ra ngoài để tránh người nhà cũ không an phận mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình? Cho nên tuyệt đối có âm mưu ở trong này.
Người cẩn trọng như Tề Duyệt, sau khi ở trong khách sạn vài ngày, mọi thứ đều đã bố trí ổn thoả, rốt cuộc cô cũng minh bạch.
Mục đích của anh vẫn là cô.
Khác gì so với ở nhà sao?
Anh quả thật chính là trợn mắt nói dối, vô cùng nhuần nhuyễn.
Ở nơi Tề Duyệt không quen thuộc, những lúc Tề Duyệt ra khỏi cửa, anh nhất định sẽ đi cùng cô.
Hiện tại anh đang ở trong phòng khách, chưa bao giờ vào phòng cô.
Nhưng khi Tề Duyệt đi ra khỏi phòng, trừ những lúc ngủ mấy tiếng đồng hồ, còn lại thời gian đều thấy anh ở ghế sofa trong phòng khách xem tin tức về tài chính và kinh tế.
Thẩm Mục Thâm đang gia tăng thời gian hai người ở chung.
Nhận ra điều này, đương nhiên Tề Duyệt nghĩ chắc chắn cô sẽ không ngoan ngoãn phối hợp.
"Tề Duyệt, hôm nay em muốn ăn gì."
Ba ngày qua, trời ngày nào cũng mưa.
Ăn cái gì đã trở thành câu hỏi mà Thẩm Mục Thâm hỏi nhiều nhất trong ngày.
Hỏi nhiều thì bữa sáng vẫn là khách sạn phục vụ, bữa tối cũng là khách sạn giải quyết.
Không hợp tác chính là nguyên nhân khiến cho sắc mặt Thẩm Mục Thâm đen kịt.
-
Vào ngày thứ tư, thời tiết trong xanh, thời tiết ở Hải Nam cũng có nhiều khác biệt so với Khang Thành.
Khi ở Khang Thành nhiệt độ xuống dưới năm độ, nhưng nhiệt độ ở Hải Nam lúc này giống như gió xuân tháng ba.
Quần áo ấm trên người đã được thay thế, tất cả những gì bạn cần chính là một chiếc áo tay dài để có thể đi du lịch.
Trời quang mây tạnh, sắc mặt Thẩm Mục Thâm sau mấy ngày âm trầm cũng bắt đầu chuyển biến.
Buổi sáng lúc đang dùng bữa, Thẩm Mục Thâm nói, "Tống thư ký đã bố trí lịch trình cho bảy ngày.
Nhưng bởi vì trời mưa nên đã trì hoãn ba ngày.
Tối hôm qua anh ta có gọi cho anh đọc lại lịch trình bốn ngày.
Ngày mai sẽ là ngày chúng ta đi Ocean World trước."
Bởi vì biết mục đích của đối phương, hứng thú của Tề Duyệt cũng giảm đi.
"Tôi không muốn đi, nếu anh thích thì tự mình đi đi."
Thẩm Mục Thâm buông ly cà phê, ánh mắt nhìn Tề Duyệt.
Không nói chuyện, dường như dùng ánh mắt để nói cho Tề Duyệt biết anh đã nhìn thấu cô.
"Không có em, tôi đi còn ý nghĩa gì nữa."
Cho tới bây giờ Thẩm Mục Thâm chưa bao giờ né tránh bất cứ điều gì.
Sau khi nhận ra cảm xúc của mình dành cho Tề Duyệt, trong lời nói của anh tất cả đều biểu lộ tình cảm mình với cô.
Tề Duyệt có chút không quen nhưng lại không có cách nào khác.
"Vậy thì ở lại trong khách sạn." Quả thật Thẩm Mục Thâm đi du lịch một mình là điều không thể nào.
Theo khái niệm của anh chính là nên đem thời gian đó cho công việc thì hơn.
Thẩm Mục Thâm im lặng, không có nói chuyện cùng với Tề Duyệt, mà thay đổi ý kiến.
"Đã như vậy, sau khi ăn sáng xong chúng ta có thể đi dạo trên bãi biển ở gần đó.
Tôi đã không đi đâu trong ba ngày cũng nên ra ngoài hít thở không khí một chút."
Tề Duyệt nghĩ, quả nhiên sau ba ngày làm tổ, xương cốt cũng trở nên lười biếng.
Thích hợp đi bộ vận động, cũng khiến thai nhi phát triển.
Trở về phòng thay quần áo, một chiếc váy màu hồng nhạt, dài và rộng rãi.
Lo lắng người biển có khả năng gió lớn, cô lại khoác thêm một chiếc áo bên ngoài.
Từ trong phòng đi ra, Thẩm Mục Thâm vẫn mặc bộ quần đen trắng ở nhà.
Nhìn Tề Duyệt từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng trên bụng cô.
Bụng có vẻ lớn hơn một chút.
-
Trời đổ cơn mưa dài, nhưng qua đi cũng rất nhanh.
Chỉ sau một đêm, trên mặt đất không còn nước đọng, bãi biển ánh nắng cũng chiếu sáng qua.
Nước biển trong xanh, gió biển thoáng máy, sau khi xa cách ánh nắng mấy hôm, vô cùng ấm áp.
Tâm trạng Tề Duyệt dường như thay đổi trong chốc lát.
Quả nhiên, cô vẫn nên đi du lịch một chút, vậy tại sao cô lại phải uỷ khuất bản thân.
Tâm trạng trở nên tốt, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn.
Tâm trạng buồn bực vì bị lừa cũng trở nên phai nhạt đi rất nhiều.
Cùng nhau đi trên bãi biển, ánh mắt Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt bên cạnh.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của cô đảo quanh khắp nơi, ý cười trên khoé môi.
Thẩm Mục Thâm có lẽ cũng không biết, nụ cười trong ánh mắt người khác ôn nhu đến nhường nào.
Hai chữ "ôn nhu", đối với Thẩm Mục Thâm mà nói, chính là hai từ xa lạ.
Tuy rằng ánh mắt "ôn nhu", không có nghĩa khi anh mở miệng cũng "ôn nhu".
"Còn nói em không phải là người khẩu thị tâm phi.
Vừa rồi ai nói không có hứng thú, hiện tại tâm trạng đi bộ lại vui vẻ như vậy."
Tề Duyệt nghe vậy, nghiêng đầu nhìn qua Thẩm Mục Thâm, không nóng nảy hay sốt ruột nói, "Nếu không thì bây giờ tôi quay về khách sạn.
Để anh chậm rãi đi dạo?"
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn Tề Duyệt một cái, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng.
Dùng ánh mắt nói cho đối phương biết - em đã uy hiếp anh như vậy, anh sẽ ngoan ngoãn yên lặng.
Ngay cả ánh mắt cũng mang theo ý tứ oán hận.
Tề Duyệt cũng không có để ý đến anh.
Đi được một đoạn, trên bãi biển có mấy chiếc ghế ngồi ngoài trời.
Thấy ánh mắt dừng lại của Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm liền đi thuê hai chiếc ghế trên bãi biển và hai chiếc ô che nắng cho cô ngồi xuống.
Ngắm nhìn cảnh biển,