Tề Duyệt mang thai đã được sáu tháng, bụng cô đã lộ ra việc cô đang mai thai.
So sánh với mấy tháng trước, quả thật chính là khác nhau một trời một vực.
Bởi vì bụng lớn, cho nên động tác của cô cũng dần trở nên chậm chạp.
Gần đến tháng sinh, đứa nhỏ cũng động nhiều hơn.
Buổi tối mỗi khi Tề Duyệt đi ngủ, đứa nhỏ động đặc biệt lợi hại, tiếp theo là muốn cha nó xoa bụng.
Thẩm Mục Thâm đem những lời "Có một là hai, có hai chính là ba" vận dụng trong cuộc sống đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Từ lần đầu tiên chạm vào bụng Tề Duyệt, cảm nhận được điều thần kỳ.
Thẩm Mục Thâm giống như chưa từ bỏ ý định, vì thế đàm phán với Tề Duyệt.
"Anh làm cha đứa nhỏ, anh cảm thấy cần phải trong lúc đứa nhỏ chưa sinh ra bồi dưỡng tình cảm."
Lần đầu tiên, Tề Duyệt lạnh lùng cự tuyệt.
Lần thứ hai, anh nói, "Lần đầu tiên anh được làm cha, chẳng lẽ em muốn loại cảm giác này của anh biến mất như không thấy sao? Sau khi đứa nhỏ sinh ra, anh rất khó xác định bản thân có cảm giác làm cha nữa hay không."
Lần này, Tề Duyệt quả thật có điểm dao động.
Dù sao khi đứa nhỏ sinh ra sẽ luôn luôn phải gặp mặt cha nó.
Sự tồn tại của người cha đối với đứa nhỏ mà nó là vô cùng quan trọng, nhưng nghĩ đến câu nói kia của Thẩm Mục Thâm, "Muốn làm chuyện cầm thú." Cô lập tức bỏ đi ý niệm kia.
Chỉ sợ anh sinh ra tâm tư bất chính.
Những ngày tháng tiếp theo, dường như biết được Tề Duyệt sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, cho nên Thẩm Mục Thâm cũng không nói gì thêm cả.
Chỉ là thường xuyên quang minh chính đại nhìn chằm chằm bụng Tề Duyệt.
Cứ vài ngày sẽ nói bụng em hình như lớn hơn, hoặc là hỏi hôm nay đứa nhỏ động mấy lần.
Tề Duyệt không thấy phiền, khi nào đứa nhỏ động sẽ nói với anh, chỉ có thể đặt tay trên bụng nửa phút.
Vốn đứa nhỏ chỉ động một chút, nhưng không biết có phải là cảm nhận được điều gì không.
Mỗi khi Thẩm Mục Thâm đưa tay đặt lên bụng, phá lệ vui vẻ, phấn khởi.
Có lẽ bởi vì sự vui sướng chân thật trong ánh mắt của Thẩm Mục Thâm, anh hỏi, "Quá trình đứa nhỏ sinh ra, thật sự khiến cho người ta cảm thấy thần kỳ."
Sau đó Tề Duyệt mềm lòng, thỏa hiệp với Thẩm Mục Thâm, cách một ngày có thể cảm nhận một chút.
-
Tháng ba, thời tiết Khang Thành bắt đầu dần nóng lên, phần lớn lúc ra ngoài chỉ cần mặc một bộ quần áo là được rồi.
Chạng vạng lúc sáu giờ, Thẩm Mục Thâm vô đúng giờ tan làm, đi lại trong nhà Tề Duyệt.
Tề Duyệt thay anh mở cửa, nhìn anh, có chút kinh ngạc hỏi, "Hôm nay sao anh về sớm vậy.
Cơm tối tôi còn chưa kịp làm."
Sau khi Thẩm Mục Thâm tiến vào, đem tay đặt trên cái hộp nhỏ đưa cho Tề Duyệt, nói, "Hôm nay buổi chiều có cuộc họp, khách hàng vội vã muốn về nước.
Cho nên anh chỉ có thể trở về.
Đây là đồ lần trước đóng gói cho em.
Em nói thích ăn bánh hoa quả, vừa khéo đi ngang qua mua cho em."
Tề Duyệt nghe vậy, ánh mắt lộ ra kinh ngạc, tiếp nhận cái hộp nhỏ.
Thấy được bên trong đúng là vị cô thích.
"Cảm ơn".
Ý cười trên khoé miệng.
"Anh ngồi trước đi, tôi đi luộc rau một chút là có thể ăn cơm."
Tề Duyệt đem hộp nhỏ để trên bàn, xoay người đi vào phòng bếp.
Nghe động tĩnh, Thẩm Mục Thâm cởi áo khoác, sau đó cũng đi qua.
Có lẽ bởi vì bụng thật sự lớn, lại mặc quần áo vô cùng rộng rãi, cho nên khi nhìn bụng hơi lớn của Tề Duyệt, cô đi chậm từng bước.
Lúc kiễng chân lấy cái đĩa trên kệ, có loại cảm giác mang lại cho người ta sự bất an.
Thẩm Mục Thâm đi hai bước lớn đến chỗ Tề Duyệt, cánh tay dài vươn ra, đem đĩa lấy xuống đưa cho Tề Duyệt.
Tề Duyệt sửng sốt, sau đó nói, "Cảm ơn."
"Về sau nếu em muốn lấy đồ trên cao thì gọi anh đến."
Tề Duyệt cười cười, không nói chuyện, sau đó Tề Duyệt lấy nước sôi, đem rau xanh đã rửa sạch bỏ vào trong nối.
Tề Duyệt liếc mắt nhìn anh nói, "Khói dầu nhà bếp có chút nhiều, anh ra ngoài đợi 2 phút là được rồi."
Thẩm Mục Thâm lắc đầu, nhìn lướt qua căn phòng nhà bếp nhỏ hẹp không đến ba mét vuông, hơi nhíu mày.
"Dì Lưu lần trước nấu cơm cho em đâu."
Bởi vì lúc trước Thẩm Mục Thâm đều khoảng 6 rưỡi về nhà, đi tới nơi này của Tề Duyệt, đồ ăn đã được chuẩn bị tốt.
Thẩm Mục Thâm bèn cảm thấy có lẽ do dì Lưu đã trở lại nấu cơm cho Tề Duyệt.
Tề Duyệt gắp thức ăn trong nồi ra, nói, "Dì Lưu nói con dâu dì ấy mới sinh đứa nhỏ, có khả năng sẽ không quay lại."
Thẩm Mục Thâm thoáng suy tư một chút, nói.
"Ngày mai anh kêu Tống thư ký đi mời người giúp việc đến."
Tề Duyệt suy nghĩ, "Vậy cũng được, chờ đến hai ba tháng nữa có khả năng tôi cũng không xuống bếp được."
Luộc rau xong cũng là chuyện của hai phút sau, bắc ra nồi, đang muốn bê đi, Thẩm Mục Thâm trực tiếp đi đến chỗ Tề Duyệt, cầm lấy đĩa rau trên tay cô.
Tề Duyệt sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô thấy Thẩm thượng đế tự mình ra tay giúp đỡ.
"Thật kỳ quái." Tề Duyệt nhỏ giọng thì thầm một tiếng.
Đi từ trong phòng bếp ra, Thẩm Mục Thâm buông đĩa đồ ăn, liếc mắt nhìn cô lườm một cái.
"Một điểm cũng không kỳ quái, em phải hiểu được, những gì anh làm đều có mục đích."
Mục định và động cơ của anh vô cùng rõ ràng.
Tề Duyệt mặc kệ anh.
Ăn cơm được một nửa, di động Tề Duyệt để trên bàn vang lên.
Buông bát cơm, cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, hơi ngừng lại.
Nói với Thẩm Mục Thâm, "Tôi đi ra ngoài nhận điện thoại."
Nói xong cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, nhanh chóng đem cửa đóng lại.
Cách tấm thuỷ tinh, Thẩm Mục Thâm nhìn ra bên ngoài ban công, nhìn bộ dáng dè dặt cẩn trọng nghe điện thoại, hơi nhíu mày.
Là ai gọi điện thoại tới? Lại còn thần bí như vậy, còn trốn tránh anh nghe điện thoại?
Tề Duyệt nhìn vào trong phòng khách, cùng với người đầu dây bên kia nói chuyện, "Giá cả có thể thương lượng hoặc tăng giá.
Ngày mai gặp mặt có thể nói chuyện kỹ càng."
Tắt điện thoại, Tề Duyệt đẩy cửa tiến vào.
Thẩm Mục Thâm rũ mắt, gặp miếng sườn đặt vào trong bát của Tề Duyệt, giống như lơ đãng hỏi, "Ai gọi tới vậy?"
Tề Duyệt ngồi xuống, một lần nữa cầm lấy bát đũa, trả lời, "Anh không phải bảo tôi mở rộng vòng bạn bè sau.
Cho nên tôi liên hệ với những người bạn học trước kia."
Thẩm Mục Thâm gật gật đầu: "Cho nên người thần bí kia gọi điện thoại, là..." ngừng một chút, ngẩng đầu, sườn mặt nhìn về phía Tề Duyệt, khoé miệng giật giật,