Thẩm Mục Thâm nhận điện thoại từ nhà cũ, tổng thời gian nói chuyện không đến một phút đồng hồ.
Sau khi tắt điện thoại, từ ghế sofa đứng dậy, thả lỏng hai tay, cầm lấy áo khoác để trên sofa.
Thả ống tay áo, đồng thời nhìn về phía biểu cảm ngưng trọng của Tề Duyệt.
Cười nói, "Bên nhà cũ kêu anh về một chuyến.
Biểu cảm này của em không phải là lo lắng cho anh đấy chứ?"
Tề Duyệt không che giấu sự lo lắng của bản thân.
"Ông nội nói qua tháng năm sẽ công bố người thừa kế tiếp theo của Thẩm thị là ai.
Hiện tại cũng đã là tháng tư, nếu đầu tháng năm anh có thể lấy được dự án của Century Mall, không thể nghi ngờ anh chính là người chiến thắng."
Cài lại nút áo tây trang, nhẹ thở dài một hơi, "Thương trường như chiến chưa, người cuối cùng cũng chưa hẳn là người chiến thắng.
Cho dù có là người giành chiến thắng, cũng không nhất định sẽ không xảy ra sai sót."
Tề Duyệt nhíu mày, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc, cũng có thể là không nghe hiểu lời anh nói.
"Anh đi trước, có khả năng tối hôm nay trở về sẽ một hồi bày binh bố trận đang chờ đón."
"Bằng không thì tôi cùng anh trở về."
Thẩm Mục Thâm lắc đầu, "Có lẽ hơi muộn mới kết thúc.
Cũng không nhất định trong một buổi tối có thể kết thúc, em cứ ở nhà chờ tin tức là được."
Vừa ra đến cửa, Thẩm Mục Thâm xoay người nói với Tề Duyệt, "Em yên tâm đi, không ai có thể tính kế được anh.
Biết đâu anh sẽ mang một tin tức tốt về."
Tề Duyệt bất đắc dĩ, nghĩ rằng liệu anh có thể mang tin tức tốt nào trở về được.
Duy trì được kế hoạch hoàn mĩ của anh không để xảy ra sai sót gì đã là may lắm rồi.
Thẩm Mục Thâm nhìn nhà cũ phía trước, một hồi sau mới cầm đồ vật trên tay bước vào.
Bởi vì chuyện chuyển nhà của Thẩm Mục Thâm, dường như không có mấy người biết đến.
Cho nên một đám phóng viên đều ngăn anh ở công ty và căn hộ lúc trước.
Nhưng tiểu khu nhỏ này không có phóng viên nào biết.
Cho nên một đường thẳng bước ra ngoài cũng chỉ có vài phóng viên thủ sẵn ở nhà cũ Thẩm gia.
Lúc nhìn thấy có xe đến, người nào cũng muốn có được tin tức quan trọng đều trực tiếp xông lên, khiến cho tốc độ của xe chậm lại.
Tất cả như ong vỡ tổ, bất khuất mà tiến lên, người Thẩm gia ra đuổi mới rời đi.
Thẩm Mục Thâm xuống xe, bước vào trong nhà cũ.
Ngoại từ không có Tề Duyệt, dường như tất cả đều ngồi ở trong phòng khách.
Thẩm Mục Thâm vừa bước đến, không khí trong khoảng thời gian ngắn trở nên đè nén, ngưng trọng không khác gì đóng băng.
Ngoại trừ bà Thẩm, ngoài mặt những người ở đây đều căng thẳng, không một chút biểu tình.
Thẩm Mục Thâm nhìn lướt qua mỗi người, nở nụ cười một tiếng, "Hôm nay không phải là ngày tổ chức tiệc.
Nhiều người như vậy đều đang đợi tôi à?"
Mỗi người đều mang tâm tư khác nhau, người xem náo nhiệt đúng là không ít.
Nhìn thấy ý cười của Thẩm Mục Thâm, Thẩm Mạnh Cảnh không che giấu lộ ra nụ cười lạnh.
Tại hoạ đã ập đến nơi, vậy mà còn có thể cười tự tin như thế.
Thẩm lão gia cầm lấy tờ báo, trực tiếp vung lên, "Đùng" một tiếng, trong phòng khách vang lên âm thanh.
"Cháu giải thích xem đây là chuyện gì?" Thẩm lão gia hai tay nắm chặt, gương mặt tức giận.
Thẩm Mục Thâm nhìn lướt qua tiêu đề bài báo viết về tin tức của anh.
Nhưng anh chỉ cười không nói, từ trong túi lấy ra một chiếc di động, không biết mở ra cái gì, sau đó đặt trên mặt bàn.
"Đây là cái gì?" Thẩm lão gia nhíu mày.
Tầm mắt Thẩm Mục Thâm đảo qua trên người Thẩm Mạnh Bách, khoé miệng khẽ cong.
"Sau khi nghe xong, ông nội chẳng phải sẽ biết là cái gì sao?"
Biểu cảm Thẩm Mạnh Bách thay đổi, dường như có một loại dự cảm xấu.
Chỉ trong chốc lát, trong di động truyền ra âm thanh của phụ nữ.
"Tôi và Thẩm tiên sinh thật sự chỉ là quan hệ cố chủ bình thường.
Tôi và ngài ấy ăn cơm, chẳng qua chỉ là muốn cho tôi làm người phát ngôn cho công ty ngài ấy."
Lập tức, trong di động lại truyền đến một tiếng cười lạnh.
Nghe âm thanh cười lạnh ấy, dường như có cảm giác quen thuộc.
Mà gương mặt Thẩm Mạnh Bách biến sắc.
Ông ta nghe ra được, đây chính là giọng nói của ông.
"Phát ngôn của Thẩm thị đều là những siêu mẫu quốc tế, sao có thể để cho tiểu minh tinh tuyến mười tám như cô đảm nhận.
Rốt cuộc Thẩm Mục Thâm đã cho cô bao nhiêu tiền."
Nghe được câu nói hoàn chỉnh của người đàn ông.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Thẩm Mạnh Bách.
Trong ánh mắt có nghị kỵ, có xem náo nhiệt, nhưng cũng có ánh mắt lạnh lùng của bà Thẩm.
"Thẩm tiên sinh nói cho tôi một trăm vạn phí phát ngôn.
Sao ngài ấy có thể không cho tôi làm người phát ngôn được."
"A, nó cho cô một trăm vạn, cô liền giúp nó che giấu.
Nếu cô có thể đứng trước mặt truyền thông nói cô là tình nhân của nó, tôi cho cô ba trăm vạn."
Thẩm lão gia sau khi nghe được câu nói, sắc mặt liền trầm xuống.
"Ba, không phải là con." Thẩm Mạnh Bách khó có khi không che giấu được kích động.
Muốn cướp lại di động, Thẩm lão gia trừng mắt tức giận, "Anh dám!"
Trong di động tiếp tục truyền ra được ghi âm.
"Tiên sinh, tôi thật sự không rõ, đến cùng ngài và Thẩm tiên sinh có thù oán gì không tiếc dùng nhiều tiền như vậy để vu oan cho Thẩm tiên sinh.
Tôi nói thẳng cho ngài biết, tôi còn không tính là bạn bè của Thẩm tiên sinh, sao có thể là tình nhân của ngài ấy."
"Năm trăm vạn."
Âm thanh trong ghi âm nháy mắt lâm vào trầm mặc.
"Cô không thừa nhận cũng không sao, trên tay tôi có bằng chứng vô cùng xác thực.
Đến lúc đó cô đến một phân tiền cũng đừng nghĩ đến.
Tôi cho cô hai ngày để suy nghĩ."
Cuối cùng đoạn ghi âm cũng hết.
Không khí ngưng trọng đến cực điểm.
Thẩm lão gia nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Lúc mở mắt lần nữa, nhìn về phía Thẩm lão phu nhân, "Mang thuốc an thần đến đây cho tôi."
Thẩm lão phu nhân nhìn về phía Thẩm Mạnh Bách và Thẩm Mục Thâm.
Sau đó đứng lên, đi lên lầu lấy thuốc an thần.
Trong phòng khách không một ai nói chuyện, đồng thời im lặng.
Thẩm lão phu nhân lấy thuốc an thần, Thẩm lão gia uống một ngụm nước sau đó nuốt vào.
Một lần nữa hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Thẩm Mạnh Bách.
"Đều nói hổ dữ không ăn thịt hổ con.
Tôi cũng không trông cậy gì vào anh có thể yêu thương con trai của mình.
Anh ở bên ngoài nuôi dưỡng đứa con thân sinh của anh, Mục Thâm không phải con anh à? Anh ngay cả súc sinh cũng không bằng."
Ánh mắt Thẩm Mạnh Bách có điểm mơ hồ, lập tức nói, "Ba, hiện tại Thẩm Mục Thâm đang có cạnh tranh đấu thầu bên ngoài, lại muốn bao nuôi tình nhân.
Nếu sau khi trúng thầu tuôn ra loại chuyện này, chẳng phải sẽ liên lụy toàn bộ Thẩm thị sao?!"
"Phi! Cho nên anh liền bán con trai anh ra ngoài! Cũng không tự nhìn lại xem bản mặt của anh có dạng gì, còn dám có tư cách nói con của anh."
Nhìn trò hay một hồi, Thẩm Mục Thâm cười nhạo