Đứa nhỏ sau khi ở phòng sinh quan sát, sau đó được hộ sĩ bế ra, đưa cho người nhà.
"Đứa nhỏ đáng yêu quá, mọi người nhìn xem cái mũi này có phải giống cha nó lắm không." Trong ánh mắt của bà Thẩm không che giấu được sự vui mừng.
Thẩm lão gia cũng tới gần, liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng, con xem cái lông mày này có phải giống y chang Mục Thâm hồi nhỏ không."
Hải Lan cũng tới gần nhìn xem, lúc nhìn thấy đứa nhỏ, nhất thời ngậm miệng lại, trầm mặc.
Cô vẫn nên lựa chọn im lặng coi náo nhiệt là được rồi.
Hộ sĩ đem đứa nhỏ ôm tới trước mặt Thẩm Mục Thâm.
Thẩm Mục Thâm nhìn về đứa nhỏ vừa được sinh ra, không chỉ có nhiều nếp nhăn, mà còn đỏ rực, ánh mắt cũng không mở.
Sau khi nhìn hồi lâu, khoé miệng Thẩm Mục Thâm giật giật, sau đó nhìn về phía mẹ của mình.
"Mẹ."
Bà Thẩm bị điểm danh, nhìn con trai của mình.
"Sao thế."
"Mẹ làm sao nhận ra được cái mũi này của nó giống con?" Cái mũi bằng phẳng, không giống anh, cũng không giống Tề Duyệt.
Bà Thẩm nhìn đứa con trai mình, lại nhìn cháu trai, vô cùng nghiêm túc nói, "Quả thật chính là một khuôn đúc ra."
Thẩm Mục Thâm: "..."
"Từ chỗ nào ông thấy cái lông mày này có điểm giống cháu chứ?" Tuy rằng có lông mày, nhưng thưa thớt chưa mọc hết.
Thẩm lão gia, "Liếc mặt một cái ông đã nhìn ra rồi."
Thẩm Mục Thâm: "..."
Thẩm Mục Thâm nghiêm túc cẩn thận nhìn từ cái trán đến ánh mắt của đứa nhỏ, cái miệng, cái cằm, anh nhìn thế nào cũng không thấy được di truyền nào từ anh và gen của Tề Duyệt.
Giương mắt nhìn về phía hộ sĩ, nhíu mày nói, "Mấy người xác định là không có ôm nhầm đứa nhỏ chứ?"
Những người còn lại:...
Dường như đã gặp qua rất nhiều tình huống như vậy, hộ sĩ trấn định nói, "Đương nhiên rồi, nếu ngài hoài nghi có thể giám định DNA.
Vừa sinh ra, đứa nhỏ nào cũng có bộ dáng nhiều nếp nhăn như vậy, ngài cũng không cần phải lo lắng, đến ngày thứ hai sẽ mờ đi rất nhiều nếp nhăn."
Bà Thẩm, Thẩm lão gia và Hải Lan đều sâu sắc cảm nhận được Thẩm Mục Thâm có bao nhiêu ghét bỏ với đứa nhỏ của mình.
Nói xong, hộ sĩ hỏi, "Ai muốn ôm trước không?"
Bà Thẩm, Thẩm lão gia và Hải Lan tha thiết nhìn đứa nhỏ.
Nhưng dường như tất cả mọi người đều có tâm linh tương thông, yên lặng tránh ra một vị trí để cho cha đứa nhỏ ôm trước.
Bà Thẩm nói, "Để cha đứa nhỏ ôm trước đi."
Thẩm Mục Thâm nhìn đứa nhỏ lặng im vài giây, thở dài một hơi, vươn tay.
"Được rồi, từ trong phòng sinh ôm ra chắc là con tôi rồi.
Tôi cũng chỉ có thể nhịn."
Mọi người xung quanh:...
Nếu không phải có nhiều người Thẩm gia như vậy, mang danh "nhà mẹ đẻ" Tề Duyệt – Hải Lan đây thật sự rất muốn mắng vào mặt anh một câu --- Anh nếu ghét bỏ đứa nhỏ thì có giỏi anh đừng có ôm nó nữa!
Chờ sau khi đứa nhỏ lớn lên, Hải Lan quyết định sẽ nói cho nó biết, lúc nó được sinh ra thì người cha "kính mến" nó có bao nhiêu ghét bỏ nó.
Đứa trẻ nho nhỏ, được ôm vào trong ngực, trong nháy mắt đó Thẩm Mục Thâm thân thể cứng ngắc.
Nhẹ nhàng không một chút lực, sợ sẽ tổn thương đến đứa bé.
Nhìn kỹ lại, dường như cảm thấy thuận mắt không ít.
- --
Sáng sớm, Hải Lan đã tự mình xin phép Lăng Việt.
Mới chỉ nói xin phép, cũng không nói ra lý do nghỉ, anh ta nói, "Thay tôi nói một tiếng chúc mừng tới Thẩm Mục Thâm."
Hải Lan sửng sốt, nhất thời cũng không có phản ứng lại, kinh ngạc hỏi, "Anh chúc mừng cái gì cơ?"
"Chúc mừng sinh quý tử."
"Chuyện này làm sao anh biết được?" Đêm qua cô còn cao hứng đến mức không đăng lên vòng bạn bè.
Thẩm lão gia và bà Thẩm cũng không có khả năng nói chuyện này ra bên ngoài.
Tề Duyệt càng không phải nói, Thẩm Mục Thâm đương nhiên sẽ không phát rồ nửa đêm đăng lên vòng bạn bè anh ta.
"Trong Wechat tôi có người đăng hình ảnh, cô nhìn là sẽ biết.
Tôi cũng chỉ phê chuẩn cho cô nghỉ phép nửa ngày, buổi chiều đúng giờ đi làm."
"Này, tôi hôm qua cả đêm không ngủ, anh cũng biết quan tâm đến nhân..."
Lời còn chưa nói dứt, di động liền truyền đến tiếng "Tút tút...".
Tên Lăng Việt chết tiệt.
Banner hàng hiệu giá tốt
Tắt điện thoại, Hải Lan mở Wechat lên, nhìn thấy hình ảnh Lăng Việt gửi ảnh cho cô, khoé miệng không nhịn được run rẩy.
Vòng bạn bè chết tiệt, Hải Lan không thể ngờ tới Lăng Việt cũng sẽ xem vòng bạn bè.
Nhưng đây không phải là trong điểm.
Trọng điểm chính là vòng bạn bè hiển thị một giờ năm mươi lăm sáng, nhân vật chính là Thẩm Mục Thâm đăng tải!??
Nội dung: Thâm Mộ Tề chào đời.
Hình ảnh: Đôi chân nhỏ nhỏ của đứa trẻ.
Hải Lan: "..."
Là phương thức cô mở điện thoại không đúng sao? Một phút đồng hồ trước cô còn cho rằng Thẩm Mục Thâm không đời nào khả năng đăng lên vòng bạn bè được.
Nhưng hiện tại xem ra anh ta chính là người đầu tiên.
Luôn cảm thấy anh ta đang khoe khoang với người khác là thế nào...
Mặc kề là dạng đàn ông gì, có phải khi dính vào nấm mồ tình yêu đều trở thành người phát cẩu lương chuyên nghiệp không? Có phải khi có con rồi, trở nên cuồng con không?
Hiện tại xem ra đúng là như vậy.
Đợi chút!
Thâm Mộ Tề?!
Hải Lan sững sờ trong giây lát, sao cô nhớ Tề Duyệt từng nói qua mới cô, Thẩm Mục Thâm nói rằng nếu con gái gọi là Thẩm Ý Giản, con trai tên là Thẩm Viễn Hằng mà? Thay đổi cũng nhanh đấy, lại còn Thâm Mộ Tề, sợ người khác không biết anh ta thích Tề Duyệt chắc!
Khoé miệng Hải Lan nhiễm lên ý cười, Thẩm phản diện, ừm, xem như thông qua khảo niệm của cô.
Chờ đến khi Tề Duyệt tỉnh lại, cô ấy sẽ đem bức ảnh này cho cô ấy xem.
Đêm hôm khuya khoắt Thẩm Mục Thâm đăng ảnh lên vòng bạn bè, cũng là lần đầu tiên đăng ảnh trên đó.
Có người sáng sớm đã nhìn thấy tin tức, hoài nghi có phải là mình hoa mắt hay không.
Còn bấm vào Wechat Thẩm Mục Thâm để nghiệm chứng, sau khi load lại y chang tên cũ, mới dám xác định tối qua có khả năng Thẩm Mục Thâm bớt chút thời gian đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Tề phu nhân, à không, nhất định chính là chân ái.
Tin tức Thẩm Mục Thâm ly hôn sớm đã truyền khắp giới thượng lưu này.
Không chỉ có thế, những người quen biết Thẩm Mục Thâm trong vòng tròn ấy còn biết rằng anh đang theo đuổi vợ cũ.
Tất cả mọi người đều châm chọc dưới đáy lòng, đây không phải là nhàn rỗi không có việc gì làm liền ly hôn sao?
Những tất cả mọi người đều ào ào chúc phúc.
Trời mới biết, đêm qua rạng sáng một giờ rưỡi, Tống thư ký còn nhận được điện thoại của cấp trên.
Mà điện thoại gọi tới dĩ nhiên là nửa đêm hỏi anh ta đăng ảnh trên Wechat thế nào.
Thiếu chút nữa Tống thư ký không nhịn được chửi tục một câu.
Tống thư ký dưới đáy lòng không nhịn được mắng ông chủ mình lạc hậu, cuộc sống nô dịch đã lâu, Tống thư ký đã quen thuộc với điều này, đem quá trình nói cho Phó tổng tiền nhiệm của anh ta.
Sau khi đem quá trình nói xong, Tống thư ký vẫn tò mò hỏi, "Phó tổng, vì sao ngài đột nhiên là muốn đăng lên vòng bạn bè vậy? Chẳng lẽ Tề tiểu thư đã đồng ý