ĐÊM THỨ SÁU
1. Bạn thời đại học của một netizen nọ là người Bắc Kinh, cậu ta có một người bạn cấp ba, mẹ của bạn cậu ta là nhân viên công tác tại viện bảo tàng Cố Cung. Mẹ cậu ta kể lại rằng một hôm nọ, lúc viện bảo tàng đóng cửa thôi tiếp khách, có một bác nhân viên cũng khá lớn tuổi đảm nhiệm việc đi tuần. Đi một hồi bỗng bác ấy thấy có một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám đứng trước một cái hồ, tóc trên đầu được búi gọn bởi một cây trâm. Bác ấy có hơi bực mình, sao giờ này vẫn còn có người ở đây? Thế là bác ấy tiến tới muốn hỏi cho ra nhẽ. Nhưng người phụ nữ đó lại cười với bác ấy rồi bỗng quay người đi thẳng "vào" bức tường sau lưng. Xin quý vị hãy chú ý, là bên trong tường chứ không phải là đi qua cánh cửa. Bác ấy sợ tới mức xoay người bỏ chạy tới chỗ đồng nghiệp sau đó kể lại chuyện mới rồi. Không ngờ chỉ mấy ngày sau, bác ấy lại về cõi tiên. Có lẽ khi thật sự đã sắp đi đến hồi kết của cuộc đời, dương khí thấp nên mới nhìn thấy được điều không nên thấy.
2. Đây là chuyện thật, quý vị không thể không tin! Năm nọ Cố Cung phải trùng tu nên lượng du khách vào thăm quan được kiểm soát rất chặt chẽ, người có thể vào được Cố Cung không nhiều. Tầm bảy giờ tối, lúc tôi tới khu vực điện Thái Hòa thì thấy ngoài cửa điện Thái Hòa đứng rất nhiều người, chừng bốn - năm chục người. Bởi khi ấy tôi đứng cách đó khá xa nên chỉ nhìn thấy những người đó mặc quần áo đậm màu, tôi vốn tưởng họ đều là nhân viên trùng tu nên cứ thong thả đi về phía họ. Chính mắt tôi trông thấy những người đó đều