Có câu có áp lực mới có động lực, có tài nghệ mới khiến người nhớ mãi không quên.
Bắt đầu từ giờ khắc này, tứ đại cầm thú mới chính thức bị tài nghệ của tứ hoa khôi thuyết phục, chân chính biết rằng các nàng đều không phải chỉ là bình hoa.
Bốn người cũng không phải chưa từng thấy người giống vậy, trên kênh TV âm nhạc tuy rằng loại cổ khúc này ít hơn, nhưng có thể lên sóng thì không cái nào không phải là tác phẩm tinh túy, nhưng nếu đem so với tiết mục của tứ đại hoa khôi thì kém cỏi đến mức xem xong cũng không muốn xem lại.
Chẳng trách tứ đại hoa khôi đào hoa như vậy, không phải là không có lý do! Lớn lên xinh đẹp, có tài có mạo còn có tiền, nam nhân ở đây cũng không phải là đồ ngốc, ngoại trừ chuyện các nàng xuất thân từ thanh lâu thì cơ hồ không có tì vết.
Bản thân bốn cầm thú thì trái lại, không tiền không mạo không sắc, quả nhiên là trên trời dưới đất.
- Lão đại, ta tự ti... - Phong Chi Lâu lấy tay ôm ngực - Ta cảm thấy ta không có gì cả!
- Không phải là cảm thấy, mà là vốn đúng thế! - Nguyệt Chi Loạn sờ mái tóc ngắn của mình - Không ngờ thư pháp của Ly Tuyệt nhà ta lại tốt như vậy, xem ra nàng rất thích văn học! - Đáng tiếc mình không nghiên cứu văn học.
- Không ngờ Niệm Khanh lại có thể gảy cổ cầm! - Hoa Chi Phá vẫn luôn có tình yêu sâu đậm đối với cổ cầm, đáng tiếc nàng không có thiên phú âm nhạc lại càng thiếu thốn tế bào âm nhạc, nên mỗi lần thấy người khác gảy nàng chỉ có thể tiếc hận không thôi, lâu dần thành quen. Cũng bởi vì thế nên đối với người gảy cổ cầm, nàng luôn có một tình yêu đặc thù, sùng bái, kính nể, quý mến đều có.
- Điệu múa ánh lửa... - Tuyết Chi Lạc nhìn Du Lăng múa xong rất cảm khái nói, như thể mọi thứ: Nhiệt tình, hoạt bát, xinh đẹp... đều có trong đó.
- Haiz... cuộc đời...bi thảm! - Bốn người thở dài một hồi.
Màn biểu diễn kết thúc, bốn người đứng trên vũ đài rất ăn ý chậm rãi rời đi thì không ngờ xuất hiện một tiếng choang thật lớn như trên trời giáng xuống. Mảnh vụn đồ gốm rơi đầy trên đất, tiếp sau là một tiếng nói đầy khinh thường quanh quẩn ở trong gian nhà Thủy Tạ:
- Tứ đại hoa khôi? Trò cười! Hóa ra cũng chỉ vậy mà thôi.
Lời này vừa nói ra lập tức khiến tất cả người ngồi trong lâu bùng nổ. Cái gì? Tứ đại hoa khôi là trò cười? Vậy ngươi là cái gì! Sao lại có kẻ dám đến Điêu Lan Thủy Tạ Lâu quấy rối, chán sống rồi chăng?
Phong Chi Lâu, Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn cũng bị kinh động, các nàng còn đang cảm khái mị lực của tứ đại hoa khôi thì có kẻ dám ở lúc mấu chốt này đến quấy rối, ai? Là ai không có mắt như vậy!
Mọi người nhìn theo tiếng nói thì thấy trên lầu ba, một vị công tử dựa vào lan can, dáng vẻ thập phần thư sinh nhưng ánh mắt tràn đầy châm chọc và khinh thường:
- Tứ đại hoa khôi thanh danh vang xa khiến công tử ta không ngại xa xôi mà đến, không ngờ nghe danh không bằng gặp mặt, cư nhiên lại là mặt hàng như thế!
Những lời này so với câu vừa rồi còn muốn cay nghiệt hơn, rõ ràng là nhằm vào thanh danh của bốn người Niệm Khanh, Vị Triều, Du Lăng, Ly Tuyệt.
Trước mặt công chúng nói ra lời như thế là một phần mặt mũi cũng không kiêng nể, có thể tưởng tượng qua ngày hôm nay thì ngày mai toàn bộ Ô Tô đều sẽ truyền khắp chuyện này.
Mặt Niệm Khanh lập tức đen, Vị Triều cũng không còn lãnh đạm như vừa rồi, nhíu mi nhìn về phía nam tử ở lầu ba, Du Lăng khoay tay nhìn người kia đầy ẩn ý, nụ cười trên mặt càng phát ra yêu mị, chỉ có Ly Tuyệt ôn nhu là có vẻ mặt giận dữ hiếm thấy. Bốn người cũng không đáp trả mà trực tiếp lên lầu ba.
Trong lúc nhất thời, người người sôi trào, có trò hay! Tất cả đều ghé vào lan can, có kẻ trực tiếp chạy lên lầu ba.
- Chúng ta cũng đi xem! - Bốn cầm thú gật đầu lên lầu ba.
- Thiếu gia làm gì vậy? - Tỳ nữ đứng sau nam tử kia vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn thiếu gia nhà mình - Nếu thiếu gia cảm thấy không hay thì chúng ta đi là được, hiện tại làm lớn chuyện mà để cho vương gia biết được thì sẽ phiền toái.
Nam tử quay đầu, lúc đối mặt với thị nữ kia thì thần sắc nhu hòa đi rất nhiều:
- Phù Dung, ngươi biết ta ghét nhất là bị mạo danh lừa bịp! Dựa vào cái gì bốn người này lớn lên xấu xí như thế lại có thể thanh danh vang xa? Ta cảm thấy đem các nàng so với một ngón tay của tỳ nữ như ngươi cũng kém hơn!
Mặt Phù Dung đỏ lên, thẹn thùng nói:
- Thiếu gia...... - Quả nhiên trên đời này chỉ có thiếu gia có khả năng thưởng thức nét đẹp của nàng, ngoài