Tuyết Chi Lạc trở về cũng không được coi trọng nhiều hơn, dù sao thì ở trong mắt đám cầm thú, nếu Du Lăng xuất mã thì tất nhiên là tuyệt đối thành công. Lo lắng cái khỉ gì, cần sao?
Cho nên, Nguyệt Chi Loạn vẫn như trước miệng ba hoa lừa Ly Tuyệt,Phong Chi Lâu vẫn mặt dày mày dạn quấn quít lấy Vị Triều.
Cũng chỉ có Hoa Chi Phá còn tham vọng lật đổ chủ nghĩa nhân đạo, đương nhiên, khi nhìn thấy Du Lăng và Tuyết Chi Lạc ái muội tình thâm kia thì thật tự nhiên công thành lui thân (thành công rồi rút lui).
Không ngờ một chuyến mà Lạc nhi đã luân hãm. Điều này bảo ta làm sao chịu nổi! - Hoa Chi Phá thương tâm - Cuộc đời, thật sự không thôi thổn thức! Con đường về sau chỉ có mình cô đơn một người. Bi kịch!
Nhớ năm nào tứ cầm thú nâng cốc vui vẻ, không chuyện ác nào không làm, mà giờ đây ba người đã lưu lạc thành thê nô, có xu thế biến đổi thành tiểu thụ, chỉ còn một mình mình bồi hồi trên đường nhân sinh, vô cùng thương tâm.
Đương nhiên cái này cũng không phải quan trọng nhất. Quan trọng là nàng chắc cũng sẽ không thành một viên 'thê nô' trong đó phải không? Chỉ cần nhớ tới một mặt ngôn hành khác của tam chích, Hoa Chi Phá sợ một trận, không cần! Anh chết cũng không chịu! Tuyệt đối, tuyệt đối không nên động tâm!
Tuy rằng Niệm Khanh thật sự không tồi, nhưng mà...Ta thật sự không nghĩ tới chuyện trở thành bách hợp! Nhưng mà hình như nàng đã bước nửa bước trên con đường này rồi. Bởi vì ba chữ Hoa Chi Phá này đã ngày ngày dây dưa cùng cái tên Niệm Khanh.
Tuy rằng đối với mình mà nói, đây chỉ là một trò chơi, chỉ là bây giờ trò chơi này đã không còn thuần túy. Hoa Chi Phá cảm thấy cuộc đời của nàng đã phát triển trên con đường bi kịch, lúc ấy nếu không phải chính nàng đề nghị đi ăn vạ thì Lâu đệ, Lạc nhi, Loạn Loạn sẽ đi lên con đường này sao?
Không phải là bảo con đường này không tốt, cũng không phải là con đường này không đúng, chỉ là Hoa Chi Phá cho tới giờ cũng không ngờ có một ngày chính mình sẽ trở thành một trong số thiểu số. Lệch khỏi quỹ đạo của số đông, luôn bị nghi ngờ.
Trước khi xuyên không, Hoa Chi Phá ở trong tình cảm coi như là một tờ giấy trắng, chưa yêu ai, cũng không có ai yêu nàng, tối thiểu là chính nàng không biết có người thầm mến nàng.
Hơn nữa, làm cầm thú, điều nên biết hay không nên biết các nàng tự nhiên là biết không ít. Đối với bách hợp, đam mĩ cũng không phải không hiểu, thậm chí cũng có xem qua một ít. Cũng bởi vì như thế nên Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn mới có thể rất nhanh chóng chấp nhận tình yêu của các nàng.
Chỉ là...Hoa Chi Phá vẫn cảm thấy trong lòng có một tia mâu thuẫn. Không phải là Niệm Khanh không tốt, cũng không phải là chuyện Niệm Khanh là nữ nhân. Mà là đối với tình yêu, nàng thế nào cũng không tin tưởng.
Huống hồ khí tràng của Niệm Khanh luôn đè nặng lên mình, chống lại Niệm Khanh luôn cảm thấy đầu mình không đủ dùng, cơ trí trí tuệ đều thành mây bay. Loại cảm giác này thật sự không thế nào tốt đẹp nổi!
Cũng bởi vì như thế, ở trong trò chơi tứ cầm thú xứng tứ hoa khôi này, Hoa Chi Phá vẫn tin chắc rằng nó chỉ là một trò chơi mà thôi.
Hoa Chi Phá bất đắc dĩ lắc đầu, bỏ đi, loại chuyện này coi như là trời định đi! Nếu không các nàng làm sao xuyên qua ngàn năm mà gặp gỡ tứ đại hoa khôi đây? Một khi đã như vậy, nàng còn rối rắm cái gì? Thích ứng trong mọi tình cảnh là được.
Nghĩ thông suốt này hết thảy, Hoa Chi Phá cảm thấy thả lỏng. Quả nhiên là chính mình quá chấp nhất.
Được rồi, để ta đi nhìn chút Niệm Khanh cô nương hoa lệ cao quý, thuận tiện nghe nàng đánh đàn một chút, ôi, gần đây chất lượng giấc ngủ không tốt - Hoa Chi Phá vận động thắt lưng, ngáp một cái đi về phía tiểu viện của Niệm Khanh.
Những ngày làm tiểu bạch kiểm kỳ thật cũng thật nhàm chán. Đặc biệt là cái 'tiểu bạch kiểm' chỉ có danh đầu.
Nói về quan hệ của mình và Niệm Khanh...bằng hữu? Hình như hơi ái muội. Tình nhân? Còn chưa tới mức này. Tỷ muội? Cũng không thân đến thế. Dù sao thì quan hệ chính là là lạ.
Nhớ tới lần trước khi đi tìm Loạn nhi, Niệm Khanh kia chỉ trả lời tốt ở bề ngoài, còn hành động khiến nàng rối rắm vô cùng, vì sao lại cảm thấy Niệm Khanh đang đùa giỡn nàng vậy?
Hoa Chi Phá thở dài một tiếng, đi vào cửa