Kinh thành phồn hoa như mộng, cũng tuyệt sắc như mẫu đơn.
Hoa Chi Phá không thể không cảm thán sự khổng lồ và uy nghiêm của kinh thành. Kìa tường thành cao ngất trong mây, kìa thị vệ tuần tra qua lại, còn cả người người ăn mặc xa hoa phú quý, không hổ là dưới chân thiên tử, phòng bị nghiêm ngặt, kẻ có tiền cực nhiều.
Hoa Chi Phá có cảm giác như người nhà quê lên thành phố, đương nhiên ở mặt ngoài nàng không hiển lộ ra cái gì, nàng còn cần mặt mũi, nàng cũng không hy vọng Niệm Khanh khinh bỉ chính mình.
Bất quá sau khi nhìn thấy chỗ Niệm Khanh mang nàng đi vào thì nàng hoàn toàn như bị sét đánh.
- Phủ công chúa? - Hoa Chi Phá trừng lớn mắt, tay run run chỉ lên bảng hiệu trên đầu, rồi lại chỉ Niệm Khanh - Ngươi thật sự là công chúa?
Niệm Khanh nhìn bộ dạng giật mình kinh hãi của Hoa Chi Phá thì quyết định tiếp tục diễn xiếc:
- Không phải, ta chỉ là quản gia nơi này thôi - Vỗ vỗ bả vai Hoa Chi Phá - Yên tâm, đại công chúa rất tín nhiệm ta, không sao.
Niệm Khanh, xin ngươi có thể đừng dùng cái loại ánh mắt nhìn đứa ngốc mà nhìn ta hay không! Hoa Chi Phá cứng khóe miệng, nàng muốn nhìn thấy công chúa của Thiên Minh Quốc, kết quả lại đến phủ công chúa thật, cũng không biết nếu nàng nghĩ đến hoàng hậu thì có thể ở thời điểm nào đó hoàng hậu cũng chạy ra dọa nàng nhảy dựng hay không?
- Đúng vậy, tiểu thư thế nhưng là đại công chúa ...- Tiểu Trúc kích động nói, không ngờ bị Niệm Khanh lạnh lùng trừng mắt một cái thì lập tức sửa miệng - Người đại công chúa thân thiết nhất! - Các nàng đã thân thiết đến mức tuy hai mà một.
Người thân thiết nhất? Nghe thế thì Hoa Chi Phá theo bản năng lại nhìn Niệm Khanh, minh diễm đoan trang, sáng như xuân hoa, rọi sáng bức người, nói là nghiêng nước nghiêng thành cũng không đủ. Chứ không phải đại công chúa có tâm tư gì đó không tốt?
Fuck! Trước có "thiếu chủ" không biết nam hay nữ, sau có đại công chúa nhìn trộm, Niệm Khanh này có vẻ cũng hơi quá nổi tiếng.
- Phải không? Ha ha, ha ha - Hoa Chi Phá miễn cưỡng cười cười, thì ra tình địch khỉ gió của mình lại nhiều như vậy! ...tình địch? Phải là tranh kim chủ của mình lại nhiều như vậy mới đúng, đáng ghét ghê!
Hoa Chi Phá đi theo Niệm Khanh và Tiểu Trúc tiến vào phủ công chúa, tuy rằng bố trí hoa lệ, có núi có nước, phong cảnh dạt dào, nhưng không có tâm trạng xem thì lại cảm giác như hành tẩu trên đường cỏ mọc tràn lan.
-Tiểu Trúc, ngươi mang nàng đi nghỉ ngơi trước đi - Niệm Khanh quay đầu nhìn về phía Hoa Chi Phá giải thích - Ta còn có một số việc phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi để Tiểu Trúc mang ngươi đi nghỉ tạm, ngồi xe ngựa thời gian dài như vậy chắc ngươi cũng mệt mỏi.
- Được - Hoa Chi Phá cũng không dây dưa nhiều, cuộc sống không quen thuộc, hơn nữa nàng cũng không hy vọng cho Niệm Khanh một ấn tượng ngang ngạch không nói lí lẽ.
Giỏi nắm bắt ý của người khác mới là bản chất của anh.
Hơn nữa thật sự là quá mệt mỏi!
Gian tình cái gì chứ, nếu thật sự có thì ta ngăn cản mới là lạ!
Hoa Chi Phá nằm ở trên giường, nghĩ một số chuyện, muốn ngủ lại không tài nào ngủ được. Hoa Chi Phá nhấc người lên, lẩm bẩm nói:
- Sao ta lại cảm thấy có chỗ nào không đúng vậy! Cái loại khí chất, phân cảm giác thần bí của Niệm Khanh, thật là thứ một quản gia phủ công chúa nên có sao? Không đúng, biểu cảm của nha hoàn, gia đinh, thị vệ rõ ràng là có vấn đề, vì sao lại dùng loại ánh mắt quái dị nhìn ta vậy? - Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào đây?
Hay là...Niệm Khanh mới là công chúa? Nhớ tới lời lần trước Niệm Khanh hỏi chính mình,"nếu ta nói với ngươi rằng ta là công chúa thì ngươi định thế nào", chẳng lẽ Niệm Khanh thật sự là công chúa?
Thế nàng nói mình là quản gia làm gì chứ?
Vì... gạt ta?
Hoa Chi Phá mất bình tĩnh, chẳng trách lại cảm thấy có chỗ không đúng, cả nửa ngày bị Niệm Khanh đùa giỡn xung quanh! Bất quá, vì xác minh suy đoán của mình thì nên đi ra ngoài chứng thực một chút mới được.
Hoàng Phủ Hạnh là tiểu công chúa của Thiên Minh Quốc, được sủng ái yêu chiều,