Tuyết Chi Lạc căm giận bất bình bước đi nặng nề hướng về phòng.
Du Lăng đáng chết, Du Lăng thối tha, con mẹ nó đem anh thành cái gì? Chẳng những xem ta trống trơn mà còn sờ soạng, đảo mắt cư nhiên lại không nhận người? Ta muốn thành thân cùng Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi không cứu ta đi ra ngoài cũng thôi đi, cư nhiên còn đưa lên hạ lễ? Ngươi sao không chết đi!
Tuyết Chi Lạc rối rắm, nghĩ đến nàng một thế hệ thánh AV, đại sư lý luận, tuy rằng chưa từng chân chính thực tiễn qua, nhưng điều nên biết không nên biết, mọi thứ nàng tinh thông, thế nào lại bị Du Lăng ăn như vậy đây? Chuyện này quả thực hổ thẹn với danh hào thánh của nàng!
Chẳng lẽ ở cổ đại, không có võ công gì đó thì liền bi kịch như thế sao?
Nhớ tới tình cảnh hai người ở trên tháp lần trước, Tuyết Chi Lạc có xúc động nhiệt huyết dâng trào, tuy rằng là chính mình cởi sạch bách, nhưng phong tình của Du Lăng... ai nha, thật tà ác! Quả nhiên Du Lăng chính là một yêu nữ! Mị thái ngàn vạn, làm cho chị tâm dương khó nhịn!
- Du Lăng đáng chết, yêu nữ đáng chết nhà ngươi, đừng để ta gặp ngươi, nếu không ta nhất định đem ngươi hiếp xong giết, giết rồi hiếp, hiếp hiếp giết giết, giết giết hiếp hiếp, không ăn ngươi, ba chữ Tuyết Chi Lạc ta viết đảo lại! - Đem oán niệm ngập đầy hóa hết thành phẫn nộ, chân phải sống chết đạp lên hoa cỏ - Ta cho ngươi sáng lạn như vậy hả, đi tìm chết!
Tuyết Chi Lạc cuối cùng hiểu được vì sao có cả đoàn người đi tìm chết, vì hiện tại nàng có cảm giác làm đội trưởng đoàn đó.
Du Lăng buồn cười nhìn tiểu bằng hữu Tuyết Chi Lạc đang cố gắng phá hư màu xanh dưới tàng cây, thiếu chút nữa cười ra tiếng, thì ra Tuyết Chi Lạc cũng có một mặt đáng yêu như vậy. Vốn nàng còn lo lắng ngày mai có cướp dâu hay không, hiện tại xem ra cướp dâu gì đó quả nhiên là một chuyện rất thú vị!
Nhìn Tuyết Chi Lạc tinh thần sáng láng như thế, bao nhiêu mệt mỏi mấy ngày gần đây giống như đã tan thành mây khói trong lơ đãng, lo lắng và bàng hoàng suốt chưa từng có kia lúc nhìn thấy người kia cũng đã biến mất vô tung trong nháy mắt.
Thì ra cảm giác thiếu một người bên người...là cô độc như vậy.
Cái người luôn làm bộ đứng đắn kia, trong bất tri bất giác đã làm cho chính mình thay đổi.
Nhìn Tuyết Chi Lạc nghiến răng nghiến lợi quở trách chính mình, nghe nàng hận không thể ăn sống chính mình, khẩu khí nói xong hai chữ 'hiếp' 'giết', Du Lăng đột nhiên có cảm giác không thể cười khổ.
"Yêu nữ"? Nàng giống sao? Rõ ràng nàng là người thuần khiết như vậy!
Còn nữa, chỉ bằng tên Tuyết Chi Lạc kiếm cũng không nắm xong này, cưỡng gian cái gì, khó khăn có vẻ thật sự hơi lớn.
- Lạc Chi Tuyết? Tên này không thể hiện ra cảm giác cầm thú! -Du Lăng ở trên cây thầm nói. Tuyết Nhi? Thật ác tâm. Nàng thật sự không kêu ra miệng được.
Tuyết Chi Lạc bị âm thanh này làm hoảng sợ, chung quanh tối đen một mảnh, sao lại có tiếng nữ nhân? Tuy rằng giọng nói này thật quen tai, nhưng cũng có thể là đồ bẩn này nọ giả mạo. Được rồi, nàng thừa nhận kỳ thật là nàng bị màn biến thân quỷ dị của Tiểu Nguyệt Nguyệt dọa đến.
- La Chí Tường? - Tuyết Chi Lạc toát mồ hôi lông mao dựng thẳng, nhất định là nàng nghe lầm, sao có người biết Tiểu Trư (biệt danh của La Chí Tường) được!
Du Lăng chống cằm híp mắt nhìn chằm chằm Tuyết Chi Lạc, có điểm khó chịu:
- La Chí Tường? Nữ nhân? - Vài ngày nàng không ở, Tuyết Chi Lạc rốt cuộc đã tiếp xúc với bao nhiêu người? Trước có Tiểu Nguyệt Nguyệt, sau có La Chí Tường? Người này từ khi nào thì có nữ nhân duyên như vậy?
Tuyết Chi Lạc ho khan ôm ngực, thiếu chút nữa phun ra nước miếng:
-Mắt nào của ngươi nhìn thấy La Chí Tường là nữ nhân! - Thần ơi, ngươi bảo Tiểu Trư làm sao chịu nổi! Tuy rằng chính mình không phải fan của hắn, nhưng cũng thích nghe hắn hát, cho nên vừa nghe đến "La Chí Tường là nữ nhân" thì thật sự sắp hộc máu.
- Nói như vậy, hắn là nam nhân! - Trên người Du Lăng tản mát