Biểu cảm của người đó đờ đẫn trong chốc lát. Một lúc sau, hắn mới rít lên từ kẽ răng: “Long, Nhật, Thiên!”
Cảnh Nhạc: “Các ngươi biết hắn là ai không?”
Lương Viễn & Thi Niên & Dư Tiểu Bảo: “…”
Đôi mắt Long Nhật Thiên toát lên vẻ hung ác, ẩn giấu giông bão: “Bớt nói mấy lời thừa thãi đi! Hôm đó ngươi khiến ta nhục nhã như vậy, hôm nay ta phải đòi lại tất cả!”
“Ủa ủa ủa? Có phải ta nghe nhầm không? Long Nhật Thiên! Ngươi đắc tội Long Nhật Thiên?!” Lam Phượng như phát điên, hoảng sợ nói: “Chẳng, chẳng lẽ ngươi mới là vai phản diện pháo hôi trong truyền thuyết?!”
Cảnh Nhạc: “…”
Hắn đã sớm đoán được cái tên “Long Nhật Thiên” đặc biệt như nào với Kỉ Kỉ rồi, trong lòng hắn không hề dao động, chỉ lạnh nhạt đáp: “Giờ ngươi cải tà quy chính vẫn còn kịp.”
Lam Phượng sửng sốt: “Ta… Ta không hối hận, cũng không buông tay đâu! Hứ! Ta đã nhắc nhở ngươi rồi, đừng có tạo ra mấy cái Flag chẳng may mắn kia nữa! Ngươi ngươi ngươi, tức chết ta mà!”
Phờ lác gì cơ? Cảnh Nhạc cũng lười hỏi Lam Phượng.
Đương nhiên hắn nhớ Long Nhật Thiên, chỉ là thấy đối phương không có thiện ý nên cố tình chọc giận thôi.
Long Nhật Thiên trừng mắt nhìn Cảnh Sơn, nói với thanh niên mặc đồ xanh bên cạnh: “Ca, chính là hắn.”
Người kia hơi ngẩng đầu, Cảnh Nhạc thấy gã có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu. Một nhà mà có tới hai thân truyền… cũng giỏi đấy, nhưng sao não bị úng nước hết thế này?
Cảnh Nhạc vô cùng đau lòng.
Long Nhật Thiên: “Không phải ngươi lợi hại lắm à? Ca ca ta đã đi rèn luyện trở về rồi, ca muốn thi đấu luận bàn với ngươi.”
Thi Niên trượng nghĩa nói: “Hàn Vân tông cấm đồng môn thi đấu cá nhân, ngươi muốn bị đuổi khỏi tông môn à?”
“Thi đấu cá nhân?” Long Nhật Thiên cười to: “Chỉ là đồng môn luận bàn với nhau thôi. Nghe nói Cảnh sư đệ có kiếm thuật cao siêu, ca ca ta ngưỡng mộ đã lâu nên muốn tới thỉnh giáo không được à? Hơn nữa còn chưa vào sơn môn, chỗ này vẫn được tính là ở ngoài tông môn đấy.”
Dư Tiểu Bảo: “Ngươi, ngươi già mồm át lẽ phải! Ngươi không sợ Vu Thần chân nhân trách tội sao?”
Long Nhật Thiên: “Liên quan gì tới các ngươi? Hôm nay ta chỉ tìm Cảnh Sơn, những người không liên quan thì mau cút đi, nếu không…”
Hắn lạnh lùng cười: “Kiếm của ca ca ta không có mắt đâu!”
Long Nhật Thiên đã đi nghe ngóng về Vu Thần chân nhân rồi, từ khi về tông môn ông lập tức bế quan tu luyện, trước đó không hề cho gọi Cảnh Sơn, cũng không hề dặn dò người bên cạnh chiếu cố hắn, có thể thấy là quan hệ giữa hai người không thân thiết lắm. Hơn nữa nơi này không có ai khác, hắn chỉ muốn khiến Cảnh Sơn chịu khổ một phen. Chút việc nhỏ này mà đám tép riu này cũng dám cáo trạng? Vậy thì chúng phải gặp được Vu Thần chân nhân trước đã.
Lương Viễn vẫn luôn im lặng từ đầu, chợt nói: “A Niên, Tiểu Bảo, chúng ta đi trước.”
Hai người kia nhìn nhau, hơi do dự. Đối thủ chính là Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, bọn họ ở lại chẳng những không giúp được gì, thậm chí có thể bị giận chó đánh mèo. Hơn nữa, Long Nhật Thiên có lẽ cũng không dám quá đáng… đâu nhỉ?
Hai người đồng thời nhìn về phía Cảnh Nhạc, khi đối mặt với hắn thì chột dạ nhìn chỗ khác.
“À ừm, bọn ta về tông môn tìm sư huynh đến.” Dư Tiểu Bảo nhìn chằm chằm xuống đất, giống cứ như dưới đó có vật báu gì vậy.
Lương Viễn mặt lạnh tanh nhìn Cảnh Nhạc, vỗ lưng Dư Tiểu Bảo: “Đi.”
Bóng lưng mấy người xa dần, Long Nhật Thiên châm chọc: “Cả phái bình dân quả nhiên là đồ hèn nhát, một đám sâu bọ.”
Ca ca của hắn cũng bật cười, tiếng cười tràn đầy sự khinh bỉ.
“Lộn như bàn!” Lam Phượng túm chặt búi tóc của Cảnh Nhạc, nó tức giận nói: “Cảnh Cảnh, ngươi đợi Kỉ Kỉ đi kéo bọn họ trở lại!”
Thế là nó nhanh chóng vỗ cánh bay đi.
Cảnh Nhạc: “…”
Ngươi đã nói không hối hận, không buông tay mà?
Long Nhật Thiên: “Ha ha ha, cảm giác bị huynh đệ bỏ rơi thế nào?”
Cảnh Nhạc không trả lời mà nhìn phía sau Long Nhật Thiên, chợt bật cười, cười rất vui vẻ.
Long Nhật Thiên sửng sốt, sao hắn lại thấy tên tiểu tử có khuôn mặt bình thường này đột nhiên trở nên xinh đẹp thế nhỉ? Hắn vô thức quay đầu thì thấy đám sâu bọ lúc nãy, có một con đã quay lại.
Thi Niên đi theo Lương Viễn một đoạn, tâm sự nặng nề, bước chân càng lúc càng khó khăn. Sự hổ thẹn cắn nuốt hắn, sự xấu hổ thấm sâu vào hắn. Thi Niên chợt dừng bước, hít sâu một hơi rồi quay trở lại.
Giây phút đó, hắn thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Sau Thi Niên đến lượt Dư Tiểu Bảo. Cánh tay trắng trẻo, mập mạp của hắn kéo tay áo Lương Viễn rồi cúi đầu cắn môi không nói gì. Dư Tiểu Bảo nhìn biểu cảm của Lương Viễn, thầm nghĩ có lẽ sẽ hắn không đồng ý đâu. Nhưng Dư Tiểu Bảo cảm nhận rõ ràng bước chân của Lương sư huynh càng ngày càng chậm, rõ ràng không dùng lực.
“Hừ.”
Dư Tiểu Bảo thấy tay mình bị nắm chặt, một tay khác của Lương Viễn đặt trên đầu hắn, xoay người đổi hướng. Sau đó, bọn họ đứng vững bên cạnh Cảnh Nhạc.
Long Nhật Thiên: “Ái chà, định biểu diễn màn huynh đệ tình thâm đấy hở?”
Ca ca Long Nhật Thiên cũng hơi bất ngờ nhưng không thèm để tâm, ngạo mạn nói: “Một con sâu hay bốn con sâu cũng chẳng khác gì mấy.”
Cảnh Nhạc nói với đám bạn cùng phòng: “Các ngươi lui về phía sau đi.”
Dư Tiểu Bảo: “Nhưng mà…”
“Tin ta, ta giải quyết được.” Cảnh Nhạc chân thành nói: “Cảm ơn.”
Lương Viễn bực bội quay đầu sang chỗ khác: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, chỉ là ta không thể nhìn nổi ngươi không biết tự lượng sức thôi.”
Long Nhật Thiên: “Đừng nhiều lời, muốn lên thì lên hết đi!”
Cảnh Nhạc không để ý đến Long Nhật Thiên mà đi tới trước mặt ca ca hắn: “Xin hỏi quý tính đại danh của sư huynh?”
“Long Nhật Địa.”
Cảnh Nhạc: “…”
“Ngươi toi rồi, ngươi đắc tội cả Nhật Thiên, Nhật Địa rồi!”
Dù Lam Phượng vẫn trốn nhưng nó không đi xa, đã rơi vào tình huống thế này nó vẫn không chịu buông tha cho Cảnh Nhạc: “Từ từ đã, vì sao đệ đệ là Nhật Thiên mà ca ca lại là Nhật Địa? Đáng lẽ phải ngược lại chứ?”
“…”
Cảnh Nhạc ổn định lại tinh thần, nói: “Long sư huynh, ta thấy ấn đường ngươi biến thành màu đen, hôm nay ngươi sẽ gặp xui xẻo đó.”
Long Nhật Địa chế nhạo: “Chỉ dựa vào ngươi?”
Gã chợt cảnh giác, cơ thể tránh đi theo bản năng. Nhưng gã vừa nhảy nửa chừng lên không trung đã nghe thấy tiếng kiếm lanh lảnh, ngay sau đó một sức mạnh khủng khiếp như sóng lớn đánh vào núi ập lên người gã, đập tới nỗi khiến gã có cảm giác như xương cốt đang nứt ra!
Long Nhật Địa ngã phịch xuống từ giữa không trung, lấy gã làm trung tâm xung quanh đã biến thành một cái hố sâu hình tròn.
Từ đầu tới cuối, mọi người đều ngơ ngác. Bọn họ chỉ thấy tấm bia đá làm mốc giới đứng sừng sững nơi ra vào kết giới của Hàn Vân tông suốt vạn năm nay, không biết vì sao bỗng nhiên sống lại. Bề mặt bia
đá có những viên sỏi nhỏ đang tuôn ra, cứ như chảy hết phong trần của vạn năm. Ba chữ “Hàn Vân tông” mà Cảnh Nguyên đạo tổ khắc lên chợt tỏa ra làn sáng rực rỡ, bắn một đạo kiếm khí đâm thẳng vào Long Nhật Địa!
Ảo giác?
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều không tin vào mắt của mình, ngoại trừ Cảnh Nhạc. Vừa rồi hắn đã thả thần thức kích phát kiếm trận trên bia đá, bia đá có ẩn chứa dấu vết thần thức của hắn, tất nhiên hắn có thể khống chế dễ dàng. Mỗi một bông hoa cọng cỏ, mỗi một nhành cây chiếc lá, chỉ cần hắn muốn lúc nào cũng có thể tùy ý khống chế. Bởi vì hắn đã sáng tạo ra tất cả những thứ này, hắn là thần của nơi đây!
Cảnh Nhạc giả vờ kinh ngạc như những người khác, đi tới ngồi xổm xuống cạnh hố, tiếc nuối nói: “Quẻ của ta luôn rất chuẩn, sao ngươi lại không tin ta chứ?”
Long Nhật Địa bụi đất đầy mặt: “…”
Lúc này, chợt nghe một tiếng gầm lên: “Là ai dám to gan đến Hàn Vân tông vung…”
Cảnh Nhạc ngẩng đầu, thấy hai vị chấp sự cầm lệnh bài xuất hiện. Vốn bọn họ rất hùng hổ nhưng khi nhìn thấy hố to trên mặt đất, tất cả mọi công tác chuẩn bị đều bay biến hết. Đám chấp sự nghi hoặc không thôi, nhìn hố lại nhìn đám người, bọn họ không thể tin được cái hố này là do mấy đệ tử Luyện Khí kỳ trước mặt tạo ra.
Cảnh Nhạc đứng lên nói: “Bẩm chấp sự, Long sư huynh trong hố vốn định cùng chúng ta luận bàn, nhưng chẳng biết tại sao bia đá chợt phát ra kiếm khí bắn về phía hắn, nhưng may là không làm hắn bị thương, chỉ làm nổ một cái hố trên mặt đất.”
Chấp sự: “Thật sao?!”
Những người khác nhất thời tỉnh táo lại, ngẫm thấy lời của Cảnh Sơn cũng khá hợp lý. Dù họ cũng nghi ngờ Cảnh Sơn nhưng ngay lập tức cảm thấy suy nghĩ của mình thật vớ vẩn. Một đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất sao có thể điều khiển bia đá làm mốc giới kia?
Vì thế ngay cả Long Nhật Địa cũng không phản bác.
Nghe vậy nhóm chấp sự càng thêm mờ mịt, nhưng một năm nay tông môn đã xảy ra rất nhiều chuyện lạ, bọn họ cũng đã có kinh nghiệm. Mà kiếm khí sao lại không đả thương người? Có lẽ là do cảm nhận được người trong hố là đệ tử Hàn Vân tông chăng? Hai người muốn về tông bẩm báo nhưng không định tha cho nhóm đệ tử gây chuyện thị phi.
Luận bàn? Hừ! Ai chẳng biết bọn họ đang làm trò tư đấu. Hơn nữa hai chấp sự đều thuộc phái thế gia, có thể làm khó đệ tử phái thân truyền và phái bình dân, chuyện hay ho như vậy sao không làm?
Chấp sự: “Các ngươi tùy tiện phá hủy hoa cỏ ngoài sơn môn, trừ bổng lộc nửa năm, lát nữa tự tới Giới Luật Đường chịu phạt!”
Cảnh Nhạc: “…” Hàn Vân tông đã trở nên tùy tiện như thế này rồi sao?
Dù đám người có thấy oan ức thế nào thì cũng đành phải ngoan ngoãn nghe lệnh. Hai huynh đệ Nhật Thiên, Nhật Địa cầm đầu gây chuyện tức đến suýt phun máu.
Sau khi chấp sự rời đi, Cảnh Nhạc thương xót nhìn Long Nhật Địa, yếu ớt nói: “Chỉ trách ta học nghệ chưa tinh, không tính ra ngươi là tên sao chổi, bản thân ngươi xui xẻo thì cũng thôi đi, còn liên lụy đến bọn ta!”
Long Nhật Địa đau đớn toàn thân: “…”
Rốt cuộc vì sao hôm nay gã lại tới đây???
Trăng lên đầu ngọn liễu, đám người Cảnh Nhạc cuối cùng cũng lết về phòng. Cả bọn ngồi trên giường của mình nhìn nhau không nói gì, trừ Cảnh Nhạc, mấy người kia vẫn chưa ổn định lại tinh thần.
Hồi lâu, Dư Tiểu Bảo buồn rầu: “Làm sao đây? Nửa năm bổng lộc bay mất rồi. Nếu chỉ phạt linh thạch thì cũng thôi đi, ngay cả linh dược cũng bị cắt, việc tu luyện của ta phải làm sao bây giờ?”
Thi Niên và Dư Tiểu Bảo đều lộ ra vẻ lo lắng.
Cảnh Nhạc: “Dùng đan dược không tốt đâu, không có thì không có thôi.”
Lương Viễn: “Hừ, ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ. Thiên phú ngươi cao như vậy đương nhiên không cần dùng đan dược, nhưng nếu bọn ta không có sự trợ giúp của đan dược thì tốc độ tu luyện sẽ cực kỳ chậm.”
Cảnh Nhạc kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ các ngươi không biết sao? Trước yêu kiếp, các đại tông đại phái không cho phép đệ tử dùng đan dược, dù là cực phẩm đan dược thì cũng sẽ lưu lại đan độc trong cơ thể. Nếu đan độc tích lại quá nhiều thì sự trở ngại đối với tu vi sẽ càng lớn, hơn nữa rất khó để loại bỏ, hậu họa khôn cùng.”
Dư Tiểu Bảo vỗ đùi cái bẹp: “Hèn chi lần nào người ta cướp đồ ngươi, ngươi cũng đưa dứt khoát như vậy! Lúc đầu ta còn cho rằng ngươi vừa hèn vừa ngu nữa!”
Cảnh Nhạc: “…”
Thi Niên: “Những thứ ngươi vừa nói ta cũng biết đôi chút, nhưng mọi người đều dùng đan dược, ngay cả các chân nhân cũng tu luyện như vậy. Nếu bọn ta không dùng thì sao có thể đuổi kịp người khác?”
Thấy Lương Viễn và Dư Tiểu Bảo đều rất tán thành lời nói của Thi Niên, Cảnh Nhạc đành cáo mượn oai hùm: “Tổ sư đã từng nói, tu đạo phải tu tâm, muốn theo đuổi đại đạo thì tâm chí tất phải kiên định. Ý của câu là dùng người khác để nhìn lại bản thân mình, không phải có ý muốn ganh đua với người khác, mà điều quan trọng là nhìn thấu bản thân. Thứ chúng ta tu là ta, là bản ngã, trừ ta ra tất cả đều là hư vô.”
“Ta tu đạo của ta, không cần phải so sánh với bất kỳ ai, cũng không cần ai đánh giá!”