Quy tức thuật, là một pháp thuật rất dễ hiểu, nghe
tên là đoán ra được công dụng của nó rồi… đây là loại pháp thuật có thể
khiến cho tu sĩ giảm bớt số lần hít thở.
ở trong giới tu sĩ này, có rất nhiều loại công pháp để giảm bớt số lần
hít thở, số lần tim đập. Ngay cả quy tức thuật cũng chia ra làm hai loại quy tức thuật thời gian ngắn và quy tức công thời gian dài.
Đại sư huynh Lưu Nhất Kiếm kia của Vũ Nhu Tử bởi vì là một kẻ máu lười ăn
sâu vào xương, cũng vì lười hít thở quá, cho nên mới vất vả tu luyện quy tức công, bây giờ đã đạt tới cảnh giới một tháng chỉ cần hít thở hai ba lần.
Còn quy tức thuật thì dùng trong thời gian ngắn, dùng năng
lực của pháp thuật để thay thế chức năng hít thở, thực lực của tu sĩ
càng mạnh thì hiệu quả của pháp thuật này cũng càng mạnh.
Pháp
thuật này có tính thích ứng khá rộng, sau khi tu sĩ cấp thấp nắm giữ thì cũng có thể đi xuống mấy ơi thiếu dưỡng khí như dưới nước hay sâu trong lòng đất để thám hiểm.
Điều duy nhất khiến nó không hoàn mỹ chính là pháp thuật này tu sĩ chỉ có thể tự mình dùng, không thể dùng trên người khác!
Được rồi, mấy thứ này không quan trọng. Vấn đề quan trọng chính là…vì sao
Bạch Tôn Giả đột nhiên chọn dạy quy tức thuật cho hắn đúng lúc này? Tống Thư Hàng nghĩ mà sợ hết cả hồn!
Bạch tiền bối thì vẫn cứ bình tĩnh như cũ, thản nhiên nói: - Sao hả, có muốn học không?
- Tiền bối. - Tống Thư Hàng nhăn nhó: - Ngài có gì thì cứ nói thẳng ra đi, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?
Bạch Tôn Giả quay đầu qua chỗ khác, mỉm cười: - Ừ, nếu như không có gì bất
ngờ xảy ra thì chúng ta sẽ bay mãi bay mãi như thế, bay ra khỏi tầng khí quyển, bay vô vũ trụ luôn!
Sẽ bay ra khỏi tầng khí quyển…sau đó bay vô vũ trụ luôn…
Đúng là sợ cái gì thì có cái đó mà.
- Bạch tiền bối, không thể dừng phi kiếm lại được à? Với thực lực của
ngài thì khiến phi kiếm dừng lại chắc không thành vấn đề gì chứ? - Tống
Thư Hàng dè dặt hỏi lại.
Thật ra thì nếu như chỉ có mỗi mình Tống
Thư Hàng và Bạch Tôn Giả thôi thì có ra ngoài vũ trụ luôn hắn cũng chấp
nhận. Dù sao thì hắn cũng đã chuẩn bị xong đồ du hành vũ trụ rồi, cùng
lắm thì coi như tham gia hoạt động cảm giác mạnh ‘Bạch tiền bối mang
ngươi đi du lịch vòng quanh vũ trụ một ngày’ thôi.
Nhưng lúc này, ở cạnh họ vẫn còn Tiểu Lý nữa. Đồ du hành vũ trụ chỉ có mỗi một bộ mà
thôi, đợi đã…. Mẹ nó, vì thế nên Bạch tiền bối mới bảo mình học quy tức
thuật à?
Chẳng lẽ muốn ta cởi bộ đồ du hành vũ trụ đưa cho Tiểu Lý, sau đó để ta dùng quy tức thuật à? Tống Thư Hàng rưng rưng nước mắt!
- Ngươi đoán đúng rồi, cứ đưa đồ du hành cho Tiểu Lý đi. - Bạch Tôn Giả
biết thuật đọc tâm nên gương mặt vẫn giữ nụ cười tươi roi rói như cũ,
sau đó gió ngón cái lên, giải thích: - Nói thế nào nhỉ, lúc trước đua
phi kiếm với tên tiểu tử kia, bay nhanh quá nên bây giờ không dừng lại
được nữa rồi. Đương nhiên, với thực lực của ta thì cưỡng chế nó dừng lại cũng được thôi…. Nhưng khung máy bay trực thăng này không chịu nổi áp
lực mạnh như thế, có nguy cơ phát nổ đấy. Ta thì không sao hết, nhưng
ngươi và Tiểu Lý thì khó mà nói trước.
Khóe miệng của Tống Thư Hàng co giật, ta và Tiểu Lý thì khó nói… khó nói, tức là có nguy cơ ngủm củ tỏi chứ gì?
- Ta hiểu rồi, tiền bối. - Tống Thư Hàng nói: - Xin ngài dạy quy tức thuật cho ta!
Đồng thời, hắn cởi đồ du hành trên người mình ra, mặc vào cho Tiểu Lý đáng
thương. Lần này gặp tai bay vạ gió, lại liên lụy cả Tiểu Lý vào, khiến
hắn cảm thấy khá cắn rứt.
Hy vọng sau khi chuyện này kết thúc,
Bạch tiền bối dùng pháp thuật tẩy não xong thì có thể khiến hắn quên
được đoạn ký ức đáng sợ này, sau đó có thể tiếp tục sống vui vẻ hạnh
phúc như cũ.
- Không có chuyện gì đâu, có ta ở đây, có đi ra vũ
trụ cũng không có nguy hiểm gì đâu! Ta là linh tôn thất phẩm đấy nhé! -
Bạch tiền bối cam đoan.
Thật ra thì…. Bạch tiền bối đang nói dối thôi, ừ, đây là lời nói dối thiện ý.
Lấy thực lực của hắn, cho dù tốc độ của ‘phi kiếm dùng một lần bản máy bay
trực thăng’ này có nhanh hơn nữa thì hắn chỉ cần dùng một ý niệm thôi là có thể dừng nó lại ngay.
Hơn nữa, nhất định có thể dừng lại một cách nhẹ nhàng ổn định.
Chẳng qua Bạch Tôn Giả nhớ tới bộ đồ du hành vũ trụ trên người Tống Thư Hàng, cùng với đoạn đối thoại của mình với Tống Thư Hàng trước khi lên máy
bay.
Tống Thư Hàng thật sự rất mong muốn được ra ngoài vũ trụ một lần đúng không?
Hơn nữa, vì vô cùng ngưỡng mộ các phi hành gia, mà lúc lên máy bay hắn cũng nhịn không được mà mặc luôn bộ đồ du hành vũ trụ thế này, chắc là muốn
thử cảm giác của phi hành gia đây mà.
Tuy rằng không biết rốt cuộc Tống Thư Hàng đang sợ hãi điều gì, nhưng Bạch tiền bối tự thấy mình đã
được Tống Thư Hàng chăm sóc bấy lâu nay, bây giờ đã có cơ hội thì phải
thỏa mãn nguyện vọng này của hắn mới phải chứ?
Tuy rằng không thể
đi được xa quá, nhưng đi dạo một vòng quanh trái đất, tìm một viên thiên thạch to to một chút hoặc thứ gì đó làm nơi đặt chân, chụp tấm hình kỷ
niệm cũng được.
Bạch tiền bối là một người rất quan tâm hậu bối.
Có đôi khi cũng chăm sóc rất tỉ mỉ!
…
Có lẽ là vì cảm giác nguy cơ vì ‘sắp phải đối mặt với vũ trụ’ kích thích Tống Thư Hàng, cho nên hắn học quy tức thuật rất nhanh.
Quy tức thuật chỉ phức tạp hơn chưởng tâm lôi một chút thôi, nó cũng cần
dùng khí huyết chi lực, tạo thành một cái quy tức phù văn ở giữ lòng bàn tay.
Sau đó lại dùng tinh thần lực để kích hoạt sức mạnh ở bên
trong quy tức phù văn, hai tay có thể kết pháp ấn huyền quy, thế là đã
kích hoạt được pháp thuật, khiến mình tiến vào trạng thái quy tức.
Ngoài ra, quy tức phù văn chỉ dùng có sáu nét bút đơn giản mà thôi.
Tr.uyện đư.ợc dịch tại iREAD.vn..Nói như thế nào nhỉ…Cứ cảm giác như cách dùng của mấy loại pháp thuật mà
Bạch Tôn Giả dạy cho hắn cứ hao hao như nhau. Đều là tạo thành phù văn ở lòng bàn tay, lại dùng tinh thần lực để kích hoạt, hoặc là quát khẽ tên của pháp thuật một tiếng, hoặc là kết thủ ấn pháp thuật là có thể thi
triển ngay.
Mấy thứ này không phải là pháp thuật độc môn của ‘Bạch’ hệ do Bạch Tôn Giả cải tiến lại đấy chứ?
Có Bạch tiền bối tự mình chỉ đạo, Tống Thư Hàng thử kích hoạt quy tức thuật để mình tiến vào trạng thái quy tức.
Hai tay kết huyền quy ấn, kích hoạt pháp thuật!
Sau một khắc, hắn cảm giác như nhịp tim đập của mình trở nên chậm hơn, hô hấp…. đã ngừng!
Hô hấp vốn
là bản năng của con người, con người căn bản không cần phải cố
gắng khống chế làm gì, hô hấp cũng sẽ tiến hành như một bản năng. Nhưng
bây giờ hắn lại ngừng thở, thân thể lại không cảm thấy khó chịu hay khác lạ gì, quả thực cứ như bản thân mình trời sinh không cần phải hít thở
vậy.
Loại cảm giác này thật sự rất quỷ dị….cứ cảm thấy đây không phải quy tức thuật mà là quy thiên thuật ấy.
- Khá lắm, với thực lực của ngươi bây giờ thì dùng quy tức thuật có thể
kéo dài được chừng một canh giờ, cũng chính là hai tiếng đồng hồ. Chờ
sau khi pháp thuật của ngươi sắp mất hiệu quả thì ta sẽ nhắc ngươi bổ
sung thêm một quy tức thuật, như vậy thì vấn đề hít thở của ngươi ở
ngoài vũ trụ sẽ được giải quyết ngay. - Bạch tiền bối cười nói.
Nhưng chỉ giải quyết vấn đề hít thở thôi thì vẫn không đủ để sống sót trong vũ trụ.
Nếu như không có quần áo du hành vũ trụ thì ở trong hoàn cảnh chân không
ngoài vũ trụ, nhiệt độ tăng cao, phóng xạ từ mặt trời lẫn sao băng đều
có thể gây hại cho cơ thể con người.
Ví như ở trong hoàn cảnh chân không thì máu toàn thân sẽ biến thành thể khí, khiến cơ thể phình to
ra. Nếu như không mặc đồ du hành vũ trụ thì sẽ có nguy cơ ảnh hưởng đến
tính mạng.
Đối với Bạch Tôn Giả mà nói, mấy vấn đề này chẳng là gì hết. Đối với tu sĩ mà nói, chỉ cần là linh hoàng ngũ phẩm đã ngưng tụ
được kim đan, cường độ thân thể đều đủ để sống sót trong vũ trụ. Nếu như có thể giải quyết vấn đề hít thở một cách triệt để thì…. Linh hoàng ngũ phẩm cũng có thể an cư lạc nghiệp ở ngoài vũ trụ luôn cũng được.
Nhưng Tống Thư Hàng mới chỉ là một tu sĩ nhất phẩm, cường độ thân thể chỉ
mạnh hơn người thường có một chút thôi, không đủ để ngăn chặn mấy nhân
tố nguy hiểm ở trong vũ trụ.
- Ừ, nếu như không có đồ du hành vũ
trụ thì tiếp theo chúng ta phải làm chút phòng hộ cho ngươi mới được. -
Bạch Tôn Giả nói, sau đó lấy một quyển sổ tay nhỏ từ trong túi ra.
Nó là một quyển sổ nhỏ lớn cỡ lòng bàn tay. Sau đó, Bạch Tôn Giả mở cuốn sổ ra, vươn tay vẽ vẽ gì đó trên quyển sổ.
- Bạch tiền bối, ngươi đang làm gì thế? - Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch Tôn Giả trả lời: - Vẽ một lá bùa cho ngươi phòng ngự, không để ngươi
ngỏm khi bay vào trong vũ trụ ấy mà. Đáng tiếc, nếu như lần này mà ngươi chuẩn bị đủ hai bộ đồ du hành vũ trụ thì ngươi có thể trải nghiệm ‘cuộc sống của phi hành gia’ một cách trọn vẹn và chân thực nhất rồi.
- Ha ha ha ha. - Tống Thư Hàng cười khan một tiếng… thật ra ta không muốn trải nghiệm cuộc sống của phi hành gia chút nào.
Mà còn nữa, hóa ra có thể dùng sổ tay để vẽ bảo phù à?
Kể từ sau khi thấy Bạch tiền bối biến nhánh cây thành phi kiếm, bây giờ
ngài ấy lại thay đổi nhận thức của Tống Thư Hàng đối với bảo phù.
- Xong rồi đây! - Bạch Tôn Giả xé một tờ, gấp lại đưa cho Tống Thư Hàng: - Đặt ở trong túi đi, lát nữa lao ra khỏi tầng khí quyển của trái đất
xong thì nó có thể bảo vệ ngươi như khi mặc đồ du hành vũ trụ đấy.
Tuy rằng rất muốn khinh bỉ chuyện Bạch tiền bối dùng sổ tay vẽ bảo phù,
nhưng thứ này lại liên quan tới an toàn mạng sống của mình, Tống Thư
Hàng vẫn nhận lấy nó, sau đó nhét nó vào trong túi.
Trong lúc nói
chuyện, hình như ‘phi kiếm dùng một lần bản máy bay’ đã vượt qua hạn chế nào đó, trước mắt Tống Thư Hàng đột nhiên tối sầm lại.
Sau đó, một bầu trời sao sáng ngời xuất hiện trước mặt hắn.
Đã bay ra khỏi tầng khí quyển, tiến vào vũ trụ rồi à?
Mình còn chưa cảm nhận kỹ càng quá trình này nữa mà.
Nhưng….
- Đúng là đẹp thật đấy! - Tống Thư Hàng mở to hai mắt nhìn, cảm giác
không biết phải ngắm nơi nào mới đúng, mọi nơi đều rất đẹp, khiến người
ta hận không thể khắc sâu hình ảnh của nó vào trong đầu có của mình.
Bây giờ hắn vẫn còn ở trong vỏ của máy bay trực thăng, bên ngoài có một
tầng phòng ngự mà Bạch Tôn Giả đã dựng nên, nhân dịp bây giờ vẫn còn có
thể cảm thán thì phải nói cho đủ, đợi lát nữa rời khỏi vỏ ngoài của máy
bay này, tiến vào trong vũ trụ rồi thì không thể nào phát ra âm thanh
được.
- Đẹp lắm đúng không? Trước kia ta cũng rất thích bay ra
ngoài này ngắm cảnh…. Thật ra ta từng rất muốn tìm một hành tinh nào đó
trong vũ trụ làm chỗ bế quan tu luyện. Nhưng vì có rất nhiều vấn đề
không thể giải quyết được, nên chỉ có thể từ bỏ. - Bạch tiền bối cười
nói.
Cười rồi lại cười, sau đó…. Bạch tiền bối đột nhiên ngẩn người.
Vũ trụ có vô số tinh không bao la, dẫn tới một khoảng kí ức xưa cũ trong đầu hắn, khiến hắn lâm vào hồi ức.
Bạch tiền bối… thất thần.
Dù Bạch tiền bối thất thần thì ‘phi kiếm dùng một lần bản máy bay trực
thăng’ thì vẫn không ngừng, vẫn bay mãi không ngừng, bay như nhảy vọt
xuyên qua không gian vậy.
Lúc này… Tống Thư Hàng tinh mắt đột
nhiên phát hiện, ở phía trước ngay hướng mà họ đang đi tới có một thứ gì đó cực to đang từ từ bay tới.
- A, Bạch tiền bối, hình như phía
trước có cái gì đó! A, Bạch tiền bối mau quay đầu lại đi, sắp đụng rồi
kìa! - Tống Thư Hàng hét lớn.
Nhưng Bạch Tôn Giả vẫn không trả lời hắn.
Tống Thư Hàng nhìn về phía Bạch Tôn Giả! Mẹ ơi, Bạch tiền bối lại thất thần rồi!