Sau khi lên lầu, còn chưa vào cửa thì Tống Thư Hàng đã nghe thấy tiếng quát mắng tức giận của Mẹ Tống.
Triệu Nhã Nhã cười hì hì, giơ tay gõ cửa.
Người tới gõ cửa là Arthur.
- Rốt cuộc các cậu cũng về rồi. - Arthur nheo mắt cười, lặng lẽ giơ tay chỉ chỉ về phía phòng khách.
Trong phòng khách lúc này.
Ba người, Ba Tống, lão Lữ, Lữ Thiên Hữu ngồi co ro trên ghế.
Mẹ Tống thì đứng, nhìn xuống: - Ông nói mấy ông đi, đã bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn dám lái xe lúc uống say hả? Chán sống hết rồi à?
Bla bla bla… Mẹ Tống bắn liên thanh như súng máy.
- Cháu mời dì uống trà. - Tiểu Mạch Tuệ đứng bên cạnh còn tinh ý rót ly nước đưa lên, để cho Mẹ Tống nhuận họng.
Cái cô nàng này đúng là sợ thiên hạ không loạn mà.
Mẹ Tống đang mắng khô miệng, sau khi nhận ly nước thì uống cạn sạch,
lập tức hồi máu căng tràn sức chiến đấu, lại càm ràm ba người kia tiếp.
Sau khi Ba Tống đang ngồi trên ghế nhìn thấy Tống Thư Hàng bước vào
cửa xong thì lập tức nháy mắt ra dấu với hắn, ý bảo Tống Thư Hàng mau
cứu bồ - hôm nay xem như ông mất hết mặt mũi luôn.
Nhưng đành vậy, bọn họ đuối lý mà. Say rượu đi lái máy kéo, còn gây tai nạn, đúng là tội không thể tha.
Cho nên dù có hai người bạn tốt của Triệu Nhã Nhã ở đây thì Mẹ Tống
cũng không tha cho bọn họ, từ khi bọn họ quay về thì đã bị bà càm ràm
tới tận bây giờ. Xem sức chiến đấu của Mẹ Tống bây giờ thì ít nhất vẫn
có thể chiến tiêp một giờ nữa.
Triệu Nhã Nhã quay đầu lại, đúng lúc nhìn Tiểu Mạch Tuệ đang bưng trà rót nước, khóe miệng co giật - cái cô nàng này đúng thật là hết thuốc
chữa mà! Cô kéo Arthur qua bên kia của phòng khách, cô định kéo Tiểu
Mạch Tuệ qua một bên trước, miễn cho cậu ta lại bày trò.
Đợi sau khi Triệu Nhã Nhã và Arthur đi khỏi thì Tống Thư Hàng vào nhà, bỏ cọng hành tinh vào cái tủ nhỏ ở cửa.
Bộ dạng của hành tinh bây giờ trông khá giống cọng hành, nếu để bậy
bạ… lỡ như bị Mẹ Tống nhặt lấy mang xuống bếp nấu ăn thì làm sao bây
giờ?
- Ngoan ngoãn ở yên đấy cho ta, chớ có mà lộn xộn, bằng không thì bảo phù trong tay ta sẽ không tha cho ngươi đâu. - Tống Thư Hàng cuối cùng
còn uy hiếp thêm một câu, giơ tờ kiếm phù cuối cùng trong tay của mình
ra.
Thông Nương cảm giác được kiếm khí đáng sợ trên kiếm phù, dáng hành mảnh khảnh lại bị dọa sợ run cầm cập.
Sau khi cất hành tinh xong thì Tống Thư Hàng bước ngay vào phòng khách.
- Mẹ, con về rồi đây. - Tống Thư Hàng cười tươi roi rói, sau đó lại
nói với Mẹ Tống: - Mẹ à, trong nhà vẫn còn khách kìa. Mẹ đón khách của
chị Nhã Nhã trước đi, bây giờ chắc ba cũng biết sai rồi, đợi khách đi
hết rồi mình lại nói tiếp cũng được mà.
Tiểu Mạch Tuệ cười hì hì, phẩy tay nói: - Không sao đâu, mọi người không cần phải để ý đến bọn cháu cũng được.
Ba Tống ho hai tiếng: - Khụ khụ, mẹ nó à, đừng có để khách chờ như
thế. Việc hôm nay là do tôi và lão Lữ uống say nên làm bậy, không nghĩ
gì nhiều, chúng tôi đều biết sai cả rồi!
- Đúng đó, em dâu à. Lỗi lầm đều là do tôi cả, lúc đấy tôi nhất thời
ngứa tay nên mới thế, đều là tại tôi hết! - lão Lữ lập tức hùa theo,
nhận lỗi vô cùng thành khẩn.
- Cháu cũng sai, cháu không cản được ba cháu. Cháu cũng có lỗi! - Lữ Thiên Hữu giữ nguyên đội hình.
Mẹ Tống trừng mắt nhìn ba người kia một cái, cuối cùng, nhờ có Tống
Thư Hàng khuyên ngăn mãi mới chịu tạm ba cho ba người kia một lần.
- Nhã Nhã, dì đi pha trà cho mấy đứa, mấy đứa ngồi chờ một lúc nhé. - Mẹ Tống nói.
….
Đợi Mẹ Tống đi rồi, Ba Tống mới thở phào một hơi.
Lão Lữ mở miệng nói: - Thư Hàng này, bác xin lỗi về chiếc xe kéo của cháu. Thứ đó… bây giờ có sao không?
Xe kéo 150km đấy, lỡ như bị hỏng hóc gì thì ông biết kiếm đâu ra một
chiếc đền lại cho Thư Hàng đây? Thứ này có tiền cũng không có mà mua
đâu.
- Tuy là có chút vấn đề, nhưng cháu có thể tự mình giải quyết được,
bác Lữ đừng lo lắng. - Tống Thư Hàng cười khan một tiếng - máy kéo bị
hắn làm nổ mất tiêu rồi.
Lão Lữ nghe nói thế thì cũng thầm thở phào một hơi. Nhưng trong lòng
lại nghĩ, mấy hôm nữa phải tìm cơ hội xin lỗi Tống Thư Hàng đàng hoàng
mới được. Ông là người thật thà, là do ông làm lật xe kéo của Tống Thư
Hàng, ông phải đền bù lại mới được.
Nhưng đền kiểu gì thì phải đợi ông về nhà chuẩn bị kỹ mới được.
- lão Lữ ông đừng nghĩ nhiều quá, Thiên Hữu này, ba người chúng ta
vào trong thư phòng tâm sự đi, để chỗ lại cho mấy đứa trẻ. - Ba Tống nói xong thì kéo lão Lữ và Lữ Thiên Hữu đi vào trong thư phòng.
Lữ Thiên Hữu khóc không ra nước mắt - cháu chỉ lớn hơn Thư Hàng có
hai tuổi thôi có được không, đừng thấy cháu to con thế thôi, chứ cháu
cũng là người trẻ tuổi mà!
…
Tống Thư Hàng ngồi lại hàn huyên với mấy người Triệu Nhã Nhã một lúc, thấy Mẹ Tống đang bắt đầu nấu nước nóng thì Tống Thư Hàng mới nhớ tới
linh mạch bích trà.
- Chị Nhã Nhã, mọi người chờ một lát, em đi lấy thứ tốt cho mọi người. - Tống Thư Hàng cười nói.
- Là thứ em nói khi nãy đấy à? - Triệu Nhã Nhã cười hỏi.
- Đúng đấy. - Tống Thư Hàng đáp.
Thật ra thì lấy linh mạch bích trà là một chuyện, quan trọng hơn là
hắn muốn về phòng xem tình trạng của Bạch Tôn Giả bây giờ thế nào rồi.
Lại thêm lúc nãy Triệu Nhã Nhã xách cái vali của hắn về thì để nó ở ngay cửa phòng.
Trong vali còn để một triệu tiền mặt, còn thêm đan dược, bảo đao Bá Toái, hồn châu và linh mạch bích trà nữa.
Nếu như lúc Mẹ Tống đi ngang qua vô tình đụng ngã vali, nhìn thấy
nhiều tiền mặt lẫn cây đao như thế thì chắc sẽ nghĩ ngay tới Vân Vụ đạo
trưởng mặt mày máu me, tới lúc ấy có trời mới biết bà có nghĩ bậy hay
không.
Vậy nên, Thư Hàng nhân cơ hội xách vali vào trong phòng.
Truyện được .dịch trực ti.ếp tại i.R.EADTrong phòng, Bạch Tôn Giả vẫn nằm ở trên giường, vẫn còn đang trong trạng
thái bế quan, may mà lần này bên cạnh hắn không xuất hiện huyễn tượng
kia nữa.
Thư Hàng thở phào nhẹ nhỏm.
Hắn lấy hồn châu trong vali ra để ở cạnh tâm khiếu trước.
Linh quỷ chui ra từ trong tâm khiếu, nuốt chửng hồn châu, sau đó thỏa mãn chui về tâm khiếu lại. Hôm nay, vì giúp Tống Thư Hàng trùng kích
cảnh giới tị khiếu mà linh quỷ đã tiêu hao rất lớn.
Tiếp theo, Tống Thư Hàng lấy bích mạch linh trà với bảo đao Bá Toái ra.
Linh mạch linh trà này phải lấy ra một phần chia cho mấy người Triệu
Nhã Nhã, còn bảo đao Bá Toái
này đem ra là để phòng ngừa bất trắc có thể xảy ra.
Thanh đao này là bảo vật trấn tông của Nguyể Đao Tông, có thể chém
được cơ thể của tu sĩ tứ phẩm. Có đao này rồi, cho dù hành tinh có đột
nhiên giở trò thì hắn cũng có thể dựa vào thanh đao sắc bén này, chặt
hành tinh ra làm hai.
- Cứ đem ra phòng khách treo trước đi vậy, nói nó là hàng trưng bày cũng được. - Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ.
Vậy nên, hắn nhét vali xuống gầm giường trước.
Sau đó, một tay cầm bảo đao Bá Toái, tay kia thì cầm hợp kinh mạch bích trà nhỏ, đi ra khỏi phòng.
…..
Lúc đi ra khỏi phòng thì đụng phải Mẹ Tống đang đi tới.
- Thư Hàng, tối nay bảo Triệu Nhã Nhã với bạn của nó ở lại ăn cơm
nhé. Dù sao hôm nay mẹ cũng chuẩn bị nhiều đồ ăn lắm, tối nay làm một
bữa ngon cho mọi người ăn. - Mẹ Tống mở miệng nói.
- Được ạ, không thành vấn đề. - Tống Thư Hàng nói.
- Còn nữa, con đi xuống khu bán đồ làm bếp ở bên kia đường mua cho mẹ một con dao chặt xương nhé, sáng nay mẹ đặc biệt mua một cục xương to.
Nhưng lúc trưa nấu cơm tự nhiên con dao nhà mình lại bị hư mất rồi. - Mẹ Tống nói xong, đột nhiên nhìn thấy bảo đao Bá Toái trong tay Tống Thư
Hàng.
- Cây đao này ở đâu ra đấy? - Mẹ Tống hỏi.
- Bạn con tặng, đồ treo trang trí ấy mà. - Tống Thư Hàng đáp.
- Đồ trang trí mà sao lại khai phong thế? - Mẹ Tống nghi hoặc: - Để mẹ xem xem.
- Hơi nặng một chút, mẹ cẩn thận nhé. - Tống Thư Hàng đành phải dâng bảo đao Bá Toái của mình lên.
Mẹ Tống cầm lấy: - Đúng là nặng thật…. nhưng cảm giác nó cũng bền chắc lắm.
Có thể không bền chắc được à? Nó có thể chém được cả thân thể của tu
sĩ tứ phẩm, phá phòng lợi hại lám. Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
- Treo nó trong phòng khách đi, nhưng cây đao này từng khai phong
rồi, treo cẩn thận một chút, đừng có để nó rơi xuống làm người ta bị
thương. - Mẹ Tống tra bảo đao Bá Toái vào vỏ, rồi lại nói tiếp: - Treo
đao xong rồi thì con mau đi mua một con dao chặt xương nhé, con có tiền ở đó không?
- Mẹ yên tâm đi, con vẫn còn tiền đây! - Tống Thư Hàng cười hì hì, cầm lấy đao đi ra phòng khách.
….
Trong phòng khách, Triệu Nhã Nhã đang lặng lẽ nói chuyện với hai
người bạn của mình, thi thoảng lại cười lên giòn giã như tiếng chuông
bạc.
Sau khi thấy Tống Thư Hàng bước tới thì Triệu Nhã Nhã tò mò nhìn bảo
đao trong tay Tống Thư Hàng: - Tống Thư Hàng, thứ mà em nói không phải
là cái này đấy chứ?
- Không phải đâu, đây là đồ trang trí mà bạn em tặng, em treo nó lên
phòng khách xong cái đã. - Tống Thư Hàng nói xong thì lắc lắc cái hộp
nhỏ trong tay nói: - Đây mới thật sự là thứ tốt mà em định đưa cho mọi
người đây.
Sau khi treo bảo đao Bá Toái lên xong, Tống Thư Hàng rót cho mỗi
người Triệu Nhã Nhã một ly nước sôi, sau đó lại bỏ thêm hai lá linh mạch bích trà vào trong ly nước sôi.
- Đây là đồ tốt gì thế? Lá trà à? - Triệu Nhã Nhã tò mò nên quay lại hỏi.
Sau đó vẻ mặt của cô cũng giống hệt như bạn cùng phòng của Tống Thư
Hàng ngày đó, dở khóc dở cười: - Thư Hàng, em keo kiệt thế cơ à? Dù trà
của em có là đại hồng bào hàng hiếm thì cũng không cần phải đếm từng lá
để pha như thế chứ?
- Hắc hắc, tạm thời đừng nói gì cả. Chị uống thử là biết ngay! - vẻ
mặt của Tống Thư Hàng rất bình tĩnh, đẩy ly trà tới trước mặt ba người
bọn họ.
Cũng giống hệt như bạn cùng phòng của Tống Thư Hàng khi đó, ba người
Triệu Nhã Nhã bán tin bán nghi, sau đó bừng ly trà lên thổi vài hơi, rồi lại dè dặt nhấp thử một hớp.
Sau đó, mắt của ba người sáng lên.
Rõ ràng rất ít trà, nhưng sau khi vào miệng lại có một cổ khí tức mát lạnh rất đỗi quỷ dị trôi từ cổ xuống bụng. Trong ngày hè nóng bức thế
này, cảm giác như thể toàn thân mình được thanh lọc từ trong ra ngoài,
mát lạnh sảng khoái.
Hơn nữa, hương trà quanh quẩn mãi trong miệng không tan….
- Rõ ràng chỉ có hai lá trà thôi. - Tiểu Mạch Tuệ líu lưỡi, cô đã
uống qua không biết bao nhiêu loại trà quý, nhưng không có thứ nào được
như loại trà trong tay cả: - Nếu như bỏ thêm chút nữa thì có phải sẽ
càng ngon hơn nữa không?
- Không được bỏ nhiều đâu. - Tống Thư Hàng giải thích: - Mặc dù lá
trà này rất tốt, nhưng mỗi ly tối đa chỉ có thể bỏ một lá thôi. Nếu bỏ
nhiều hơn sẽ hại thân. Mỗi ngày chỉ được một ly, không thể uống nhiều
được đâu.
Sau đó, Thư Hàng giao cái hộp lá trà nhỏ cho Triệu Nhã Nhã: - Lá trà
này cũng là người khác tặng em, bên trong cái hộp này có ba túi nhỏ,
tặng cho mọi người đấy.
Đây là để cảm ơn hôm nay ba người họ đã giúp đỡ.
Cái hộp nhỏ này cứ để ba người bọn họ chia nhau trước, ngày mai hắn lại tặng thêm một phần cho Triệu Nhã Nhã sau.
Dù sao thì số lượng linh mạch bích trà trong tay hắn cũng chỉ có bấy
nhiêu thôi, tặng người ta cũng phải tính toán chi li mới được.
….
Sau đó, Tống Thư Hàng lại nói với Triệu Nhã Nhã vài lời rồi đi xuống tiệm bán đồ làm bếp mua dao chặt xương.
Trước khi ra ngoài, hắn vẫn không quên cầm theo cọng hành lá trên
ngăn tủ kia theo - hắn cũng không dám để cọng hành tinh này lại trong
nhà.