Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Tiểu Thư Hàng Bị Đông Cứng


trước sau

Nếu chỉ xét trên phương diện lý luận thì kế hoạch đào tẩu của Thông Nương rất chính xác, thời cơ mà cô chọn cũng rất đúng. Xung quanh không có cao thủ giám sát, cô chỉ cần chú ý một chút, né đệ tử Sở gia cực kỳ dễ dàng, đặc biệt là trong tình huống hai đệ tử Sở gia đang cắm mặt vào xem cuộc đua xe kéo mê say thế này thì xác suất trốn chạy thành công lại tăng lên rất nhiều.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là Tống Thư Hàng không hề để lại ấn ký truy tung gì đó trên người cô.

Thông Nương dè dặt leo ra khỏi túi áo của Tống Thư Hàng, sau đó nhân dịp hai đệ tử Sở gia không chú ý tới, cô lặng lẽ lăn ra ngoài qua cửa sổ xe.

Trong một khắc khi thân thể của cô chạm tới mặt đất thì cô vô cùng kích động, trong lòng kêu la điên cuồng: ‘Ha ha ha ha, bà đây đã lấy lại được tự do rồi!’

Tiếp theo, chính là phải nhanh chóng chạy trốn mới được…. có quá nhiều tu sĩ tụ tập quanh đây, không an toàn chút nào. Dù sao thì bây giờ cô đang mọc trên Ngộ Đạo Thạch, Ngộ Đạo Thạch này chính là tool hack tu luyện trong mắt các tu sĩ.

Lỡ mà bất cẩn thì rất có thể cô lại rơi từ miệng hổ sang hang sói ấy chứ.

Thông Nương cẩn thận lăn xuống gầm xe, trên lá hành mọc ra hai con mắt, lấm la lấm lét dòm ngó tình hình xung quanh, tìm kiếm con đường thích hợp để chạy trốn.

- Phía trước có nhiều tu sĩ quá, không đi được, bên trái cũng không được, đằng sau là chỗ thi đấu, càng không thể đi qua đó, bên phái thì ít người hơn thật, hơn nữa lại còn có rất nhiều thứ che chắn, có thể đột phá từ bên phải!

Sau khi quan sát đường đi nước bước xong, Thông Nương lại cẩn thận nhìn lên trời, có rất nhiều tu sĩ đứng trên mây ở giữa không trung, hy vọng đừng có ai để ý tới động tĩnh bên này.

Ngay trong lúc tầm mắt của Thông Nương lặng lẽ ngó lên bầu trời thì cô lại bất chợt đối diện với một đôi mắt trong veo, cực kỳ thuần khiết.

Đôi mắt kia vô cùng trong trẻo, giống như của một đứa trẻ vừa mới chào đời, không mang theo chút tà ác nào.

Nhưng Thông Nương lại cảm giác toàn thân run lên, toàn bộ thân thể đều run lẩy bẩy.

Chỉ thấy ở phía trên gầm xe, có một thân ảnh ‘Tống Thư Hàng’ lớn cỡ bằng bàn tay.

Tống Thư Hàng lớn chừng bàn tay, đầu trọc lóc, trên người còn mặc một bộ Bích Ngọc cà sa.

Lúc này, tiểu Tống Thư Hàng kia đang nhìn Thông Nương với vẻ tò mò.

- Tại sao chứ!! - Thông Nương rít gào trong lòng, tại sao lại có một tiểu Tống Thư Hàng đứng ở trên mui xe chứ? Hơn nữa nhìn bộ dạng của hắn thì rõ ràng đã trông thấy toàn bộ hành động của mình từ đầu chí cuối rồi!

Tiểu Tống Thư Hàng này rốt cuộc là thứ gì đây? Chẳng lẽ Tống Thư Hàng đã biết được thuật phân thân đáng sợ nào đó rồi sao?

Đột nhiên, linh quang trong đầu Thông Nương lóe lên, cô nghĩ tới một thứ - linh quỷ!

Hình như trước đây không lâu, linh quỷ của Tống Thư Hàng đã hoàn thành đồng bộ với hắn rồi, lại còn sinh ra một chút biến dị nữa chứ.

Tiểu Tống Thư Hàng to cỡ lòng bàn tay này chính là con linh quỷ kia.

Nhưng linh quỷ không có mệnh lệnh của chủ nhân, bình thường đều nằm ở bên trong cơ thể chủ nhân, không chủ động đi ra cơ mà?

Tại sao con linh quỷ này lại xuất hiện ở đây chứ? Chẳng lẽ…. đây là mệnh lệnh của Tống Thư Hàng sao!

Chẳng lẽ từ khi bắt đầu Tống Thư Hàng đã đoán được cô sẽ nhân cơ hội bỏ trốn, cho nên phái linh quỷ giám thị cô?

Đáng chết, cái tên chết giẫm lắm mưu mô!

Trong lúc Thông Nương đang rối trí nghĩ ngợi thì linh quỷ của Tống Thư Hàng đã nhảy xuống khỏi mui xe, đứng ở trước mặt Thông Nương.

Quả thật linh quỷ chui ra là vì có mệnh lệnh của Tống Thư Hàng…. Nhưng không phải vì giám thị Thông Nương.

Trước kia, sau khi Tống Thư Hàng đang ở trong thân thể của Diệt Phượng công tử khiến máy kéo biến hình xong thì lập tức hiện ra một ý niệm - hắn muốn lợi dụng thị giác đồng bộ của linh quỷ, dùng hình thức thị giác thượng đế.

Khi đó linh quỷ nhận được mệnh lệnh này, nên mới chui ra khỏi thân thể của Tống Thư Hàng, bay lên trên mui xe.

Thực ra… nếu như linh quỷ không chui ra khỏi thân thể của Tống Thư Hàng thì lúc Thông Nương vừa chui ra khỏi túi áo cũng sẽ bị linh quỷ bắt lại thôi.

Linh quỷ và Tống Thư Hàng có ý niệm tương thông, hắn đương nhiên không thể để cho Thông Nương chạy thoát được.

….

Lúc này, linh quỷ đứng trước mặt Thông Nương, hai mắt của nó bắt đầu chuyển động.

Cuối cùng, nó nhìn về phía cái đầu hành trong tay của Thông Nương. Linh quỷ vươn tay ra không chút do dự, túm lấy đầu hành kia.

- Làm cái gì đó, ngươi làm gì đó hả! - Thông Nương thấp giọng la lên, đây là đầu hành của cô mà!

- Ha ha. - linh quỷ không nói lời nào, chỉ phát ra một tràng cười rất đỗi đắc ý. Sau đó, linh quỷ dùng sức kéo mạnh một cái, dễ dàng giật lấy đầu hành của Thông Nương.

Cảnh giới tu vi của linh quỷ lúc này cũng ngang ngửa với Tống Thư Hàng, cũng đã tấn thăng lên tới cảnh giới Chân Sư nhị phẩm. Nên cướp đồ từ trong tay kẻ có cảnh giới nhất phẩm như Thông Nương quả thực dễ như trở bàn tay.

Sau khi giằng lấy đầu hành kia, linh quỷ giơ nó lên nhìn một lúc.

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sợ hãi của Thông Nương, linh quỷ há miệng ăn luôn đoạn đầu hành kia.

- Hức ~ - Sau khi ăn đầu hành xong, linh quỷ còn nấc một tiếng nữa.

- Ăn mất rồi…. ngươi dám ăn mất đầu của ta. Đó là đầu của ta đấy, ngươi là đồ ác ma! - Thông Nương cắn răng tức giận, muốn nhào tới liều mạng với linh quỷ.

Nhưng không đợi Thông Nương kịp kêu lên thì linh quỷ đã gập ngón taylại, bắn nhẹ một cái lên người Thông Nương.

Chỉ bắn nhẹ một cái, một đạo chân khí yếu ớt bị đánh vào trong cơ thể của Thông Nương.

Thông Nương nhắm tịt mắt lại, hôn mê bất tỉnh. Hai tay, hai chân của cô rụt lại, thân thể lại biến thành một cọng hành tươi non mơn mởn mọc trên Ngộ Đạo thạch.

- Hức ~ - Linh quỷ lại nấc thêm cái nữa, xách Thông Nương và Ngộ Đạo Thạch lên, lặng lẽ quay lại trong xe, đặt Ngộ Đạo Thạch vào túi của Tống Thư Hàng lại lần nữa.

Truy-ện đư-ợc dịch trực tiếp tại iR-EAD-Toàn bộ quá trình vô cùng nhẹ nhàng lưu loát, không hề khiến cho bất kỳ ai chú ý tới. Kỹ nàng tiềm hành của linh quỷ cực kỳ cao, nếu như 10 level là max cấp thì hắn ít nhất cũng phải trên level 7.

Cho dù là bản thân của Tống Thư Hàng thì cũng không thể nào làm kín kẽ bí mật được như linh quỷ.

Bản lĩnh cỡ này chính là được truyền thừa một mảnh vỡ ký ức nhỏ có được lúc vị tán tu Lý Thiên Tố kia thân tử đạo tiêu, lúc ấy nó đã ở sâu trong ký ức của linh quỷ….

Lý Thiên Tố đã thân tử đạo tiêu. Nhưng một số ký ức vụn vặt của hắn thì lại
trở thành một phần bản năng của linh quỷ. Chẳng khác gì tăng thêm rất nhiều kỹ năng căn bản cho con linh quỷ này.

Sau khi nhét Thông Nương vào túi áo của Tống Thư Hàng lại, linh quỷ cũng không quay về tâm khiếu của Tống Thư Hàng ngay.

Nó tò mò lơ lửng trong xe, nhìn thân thể của Tống Thư Hàng nằm cách đó không xa, cùng với Tư Mã Giang đang nằm hôn mê và cái vali to tướng của Tư Mã Giang.

Linh quỷ có được trí lực rất tốt, đặc biệt là linh quỷ của Tống Thư Hàng đã được biến dị qua, trí lực lại hơn hẳn những linh quỷ trung giai bình thường khác.

Chỉ là sau khi trải qua quá trình biến dị thì linh quỷ giống như xóa acc luyện lại vậy, lúc này linh quỷ giống như một đứa trẻ, cần phải học tập rất nhiều kiến thức.

….

Linh quỷ và Tống Thư Hàng tâm linh tương thông, cho nên nó biết cái vali này là vali chuyển phát nhanh, là hàng chuyển phát nhanh của Tiểu Giang công ty chuyển phát nhanh Phong Thu.

Hàng chuyển phát nhanh toàn là đồ cá nhân, tự ý mở hàng của người ta ra là hành vi không tốt. Dưới tình huống bình thường, tính cách của linh quỷ cũng sẽ kế thừa tính cách của chủ nhân, chắc chắn sẽ không mở món hàng chuyển phát nhanh này ra.

Nhưng lúc này linh quỷ cảm giác bên trong chiếc vali này truyền tới một cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Phải hình dung loại cảm giác này như thế nào đây nhỉ?

Huyết mạch tương liên!

Đúng vậy, linh quỷ cảm giác được thứ nằm trong vali này có được sự cộng minh khó có thể miêu tả bằng lời với nó. Giống như đang kêu gọi nó.

Cho nên linh quỷ bất giác vươn tay ra, vói về phía cái vali chuyển phát nhanh kia.

Cái vali to tướng nhưng không thể cản được hình thái linh thể của linh quỷ. Thân thể của nó dễ dàng xuyên qua lớp vỏ ngoài vali, tiến vào bên trong.

Sau đó, linh quỷ trông thấy ở trong vali thế mà lại có một tảng băng vô cùng khổng lồ!

Bên ngoài khối băng có hơn trăm tầng phong ấn, phong ấn khối băng lại kín mít, đề phòng hàn khí của nó tiết ra ngoài. Cho nên, trong lúc mấy người Tư Mã Giang vận chuyển món hàng này mới không cảm ứng được hàn khí.

‘Chỉ là một khối băng thôi mà? Tại sao lại có huyết mạch tương liên với mình chứ?’ - Trong lòng linh quỷ cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Sau khi ngẫm nghĩ hồi lâu, linh quỷ mới dè dặt thử vươn tay về phía khối băng kia.

Kỳ lạ chính là hơn trăm tầng cấm chế bên ngoài lại không hề ngăn cản linh quỷ, tay của nó cứ thế xuyên qua tầng tầng cấm chế, chạm vào bản thể của khối băng.

Sau một khắc, một loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương phát ra từ trên thân của quan tài băng, truyền đến tay của linh quỷ.

Linh quỷ lại càng hoảng sợ hơn nữa, nó bất giác muốn kéo tay của mình lại.

Nhưng đã muộn mất rồi.

Chỉ trong nháy mắt, tầng băng kia đã lan ra cánh tay của linh quỷ, sau đó, linh quỷ đã bị đóng băng.

Bị dính liền với cái quan tài băng kia, đóng thành tảng băng.

Ngay cả linh quỷ mà cũng bị đóng băng, có thể thấy rõ cái quan tài băng này không phải là một khối băng bình thường.

….

Trên đường đua của cuộc thi máy kéo.

Phát ngôn viên Giang Sơn của nhật báo tu sĩ phát biểu với tình cảm dạt dào đầy mãnh liệt: [Đoàn trọng tài đã công bố hình phạt đối với Diệt Phượng công tử số 44 rồi đây! Bởi vì đây là lần đầu tiên Diệt Phượng công tử vi phạm, cho nên đoàn trọng tài chỉ phạt Diệt Phượng công tử phải hưởng thụ cái bẫy xoắn ốc thăng thiên tại chỗ một lần mà thôi, cũng bắt hắn phải giải trừ biến thân của chiếc xe! Xử phạt của đoàn trọng tài không hề nặng chút nào, phải mà là ta thì chắc là sẽ phạt Diệt Phượng công tử quay về điểm xuất phát mới đúng! Khụ khụ!]

[Được rồi, chúng ta có thể thấy Diệt Phượng công tử đã giải trừ biến thân ngầu lòi của chiếc xe kéo rồi….. A, Diệt Phượng công tử số 44 lại bay nữa rồi, hắn lại thành điểm nhấn trên đường đua nữa rồi…. để cho chúng ta được chiêm ngưỡng cảnh tượng xe kéo số 44 bay lên trời thêm lần nữa! Ta có dự cảm, đây không phải lần đầu tiên 44 bị xoắn ốc thăng thiên, và chắc chắn cũng không phải là lần cuối cùng!]

Tống Thư Hàng lại bị bay lên trời thêm lần nữa.

Hắn cảm giác cuộc đua máy kéo này rõ ràng là quay quay quay, không ngừng quay quay quay, quay quay quay đủ kiểu, quay tới mức hắn muốn nôn luôn rồi.

Bên tai truyền tới cái giọng oang oang của phát ngôn viên.

Nghe thấy thanh âm này, Tống Thư Hàng tiểu hữu cắn răng nói: - Ta nhớ rồi, cái tên phát ngôn viên này tên Giang Sơn, ta nhớ kỹ rồi ồi ồi ồi ồi! Không được, muốn nôn quá đi mất.

Vốn vất vả lắm mới vượt qua được mấy đạo hữu, nhưng bây giờ bọn họ lại vượt qua mặt hắn lại rồi.

- Cố gắng quay đi nhé Thư Hàng tiểu hữu.

- Sắp nổi tiếng rồi đấy Thư Hàng tiểu hữu ạ, bảo đảm Toàn Phong tiền bối sẽ hâm mộ ngươi lắm luôn!

- Oa ha ha, Tống tiểu hữu lại biến thành tiêu điểm đường đua rồi đấy phỏng. - chẳng biết từ lúc nào, Cuồng Đao Tam Lãng đã sửa xong chiếc xe kéo của hắn, brừm brừm brừm vượt qua bên cạnh Tống Thư Hàng, cười một tràng.

- Hắt xì ~ hắt xì ! - Tống Thư Hàng đang bị xoay tròn tự dưng hắt hơi vài cái thật mạnh, không biết tại sao, hắn đột nhiên cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ tận trong xương.

Lạnh quá, giống như bị ném tới giữ tầng băng ở nam cực vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện