Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Hay Là Chúng Ta Đá Tam Lãng Ra Đi?​


trước sau

Phủ Chủ Thất Sinh Phù:

- Nghe thấy tiếng ca này, ta thấy như thân thể mình bị khoét rỗng… Cả đám thổ dân bên cạnh ta cũng đã sùi bọt mép hết rồi… Bỏ phiếu đi! Đạp Tạo Hóa Pháp Vương ra +1 Lệ Chi Tiên Tử:

- Tí thì chết, đáng giận, ban nãy ta đang ngự kiếm chạy tới địa khu Giang Nam, suýt thì ngã lộn cổ từ trên không xuống.. Bỏ phiếu đi! Đạp Tạo Hóa Pháp Vương ra +1 Cổ Hồ Quan Chân Quân:

- Ta cũng thế, tí nữa thì đã đâm vào một đỉnh núi rồi. Bỏ phiếu đi! Đạp Tạo Hóa Pháp Vương ra +1 Tuyết Lang Động Chủ:

- Thực ra điều mà ta để ý là… Tạo Hóa Pháp Vương đã bắt đầu livestream chưa? Nếu hắn bắt đầu rồi thì… bên ngoài tận thế chưa? Có phải hai trăm vạn người đã nghe hắn hát rồi không?

Minh Nguyệt Kỉ Thì Hữu:

- Đáng sợ!

Lạc Trần Chân Quân:

- Yên tâm đi, nghe nói lần này đệ tử của Đấu Chiến Phật tông đã bố trí rất nhiều tầng phòng ngự, cam đoan sẽ không xảy ra tai nạn chết người. Thế nhưng… chỉ sợ là không tránh được phần lớn số người đó sẽ vào bệnh viện.

Cổ Hồ Quan Chân Quân:

- Thật bi thương cho Đấu Chiến Phật tông.

Bắc Hà Tán Nhân:

- Cũng không biết lúc trước ai đã đưa ra cái chủ ý chết dẫm là cho Tạo Hóa Pháp Vương lên mạng livestream nữa.

Giao Bá muốn đẻ một đội bóng nam:

- Cự tuyệt sử dụng vũ khí làm ô nhiễm âm thanh,, cự tuyệt sử dụng Tạo Hóa Pháp Vương, chúng ta muốn hòa bình! Tiên sư nó, ban nãy lúc ta mở di động thì tôm cá xung quanh chết như ngả rạ, lắm cua sò ốc hến thế này thì

ăn đến bao giờ cho hết? Có đạo hữu nào thích ăn hải sản không? Nhận tiện ta ship luôn cho?

- Có thì cho ta một ít. Lệ Chi Tiên Tử lại nói:

- Ta thấy xe cứu thương chạy ầm ầm ngoài đường kia kìa, chắc là có chuẩn bị từ sớm rồi, hiệu suất cứu hộ nhanh lắm. Đừng có đánh lái đề tài, mau đá Tạo Hóa Pháp Vương ra đi. Hay là Hoàng Sơn Chân Quân tiền bối à, cái phần mềm nói chuyện phiếm mà ngài đang nghiên cứu bao giờ thì được tung ra thị trường? Nhớ cài đặt công năng cấm người đặc biệt lên tiếng, đừng để cho Tạo Hóa Pháp Vương có cơ hội cất tiếng ở trong nhóm nữa.

Hoàng Sơn Chân Quân im lặng một lúc rồi thả ra ba chữ:

- Mệt tim quá!

Đến cái dấu ngắt câu cũng không có, đủ hiểu Hoàng Sơn Chân Quân đã mệt tim đến mức độ nào rồi.

Hoàng Sơn Chân Quân cảm thấy quản lý cái nhóm này mệt bã cả người ra, cứ vài ngày thì các đạo hữu trong nhóm lại bày chuyện cho hắn đắng hết lòng mề. Lần trước Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử còn đang bị cấm nói rồi giam vào phòng tối kia kìa, bây giờ Tạo Hóa Pháp Vương lại hát, muốn giải tán cái nhóm này luôn hay sao hả?

Mà nói chứ, nhóm Cửu Châu số 1 của hắn biến thành đại hội tìm chết như thế từ bao giờ đấy?

Cẩn thận ngẫm ra thì hình như tất cả bắt đầu từ lúc hắn thêm tên đàn ông nào đó vào.

Đương nhiên, “tên đàn ông nào đó” này không phải là Thư Hàng tiểu hữu. Từ lúc Thư Hàng tiểu hữu vào nhóm đến nay vẫn rất hiểu chuyện, chuyện meme Bạch tiền bối thì không thể trách hắn được, mà cùng lắm hắn cũng chỉ được tính là thiếu niên thôi.

Hoàng Sơn Chân Quân nhớ lại, hết thảy bắt đầu từ cái ngày hắn thêm một thằng cha tên là Cuồng Đao Tam Lãng vào nhóm. Sau đó, dường như phong cách của toàn bộ nhóm Cửu Châu số 1 đã thay đổi rồi.

Quả nhiên tìm chết là bệnh lây nhiễm sao? Đã thế lại còn lây nhiễm với cường độ cao nữa chứ.

Thế là Hoàng Sơn Chân Quân nghiêm túc nói trong nhóm rằng:

- Hay là chúng ta đa Cuồng Đao Tam Lãng ra đi?

Trong nhà Dược Sư.

Giang Tử Yên giơ di động lên, lắc lắc trước mặt Cuồng Đao Tam Lãng.

- Vì tại làm sao?

Cuồng Đao Tam Lãng gào lên:

- Ta đã nói gì dâu? Rõ ràng là Tạo Hóa Pháp Vương hát mà, sao ta lại phải gánh nồi cho hắn hả? Tử Yên cô nương,

gửi cho Hoàng Sơn đại ngốc một tin, bảo hắn là Cuồng Đao Tam Lãng ta cực kì không phục nhé!

Giang Tử Yên gật đầu rồi mau chóng nhắn tin vào nhóm:

Dược Sư:

- Tam Lãng đạo hữu nói: “gửi cho Hoàng Sơn đại ngốc một tin, bảo hắn là Cuồng Đao Tam Lãng ta cực kì không phục nhé!”. Ps: ta là Giang Tử Yên.

Hoàng Sơn Chân Quân:

- … Đắng lòng quá, đắng ngắt.

Dược Sư:

- Có phải Hoàng Sơn Chân Quân đang thấy đắng hết cả lòng không?

Hoàng Sơn Chân Quân:

- … Dược Sư:

- Để ta chữa đắng cho chân quân nhé.

Nói đoạn, Giang Tử Yên cười tà rồi chụp cho Cuồng Đao Tam Lãng một tấm ảnh, trong ảnh là Cuồng Đao Tam Lãng bị trói thành bánh chưng đang treo ngược lủng lẳng trên xà nhà. Để giúp Tam Lãng đẹp trai hơn mà Giang Tử Yên cô nương còn đeo cho hắn cái kính râm và tóc giả. Tóc giả là cái loại hai bím sừng hươu vểnh lên trời.

- Tử Yên cô nương, cô muốn làm gì? Cô đừng như vậy, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng mà, đừng làm tổn thương nhau có được không?

Cuồng Đao Tam Lãng sốt ruột.

Giang Tử Yên mỉm cười rồi vươn tay gửi tấm ảnh lên nhóm Cửu Châu số 1.

Hoàng Sơn Chân Quân:

- … Tuy rằng nhìn thấy Cuồng Đao Tam Lãng bị treo ngược thì hắn cảm thấy thư thái hết cả người.

Thế nhưng không hiểu sao lòng hắn lại càng đắng hơn.

Ngay cả Giang Tử Yên cũng bị Cuồng Đao Tam Lãng lây bệnh rồi sao? Cô ấy cũng đang có dấu hiệu bước lên đường tìm chết rồi đây này.

Quả nhiên, cái nhóm của nợ này cứ giải tán đi còn hơn.

… Khi Cao Mỗ Mỗ tỉnh dậy thì đã là 1h trưa rồi.

- Tôi bị làm sao vậy?

Cao Mỗ Mỗ day huyệt thái dương của mình rồi hỏi với vẻ nghi hoặc.

Bạn gái Nha Y của hắn vừa bưng đồ ăn bước vào, thấy hắn tỉnh lại, cô cười ngọt ngào.

Sau đó Tống Thư Hàng cũng vào theo:

- Lão Cao, mày tỉnh rồi à? Hôm qua mày thức đêm viết kịch bản với Thôn Vân đại sư, rồi lúc đang bàn việc tuyển diễn viên phụ với bọn tao thì lăn đùng ra ngủ, chắc là vì mệt quá đấy.00:00 / 03:13- Ồ? Thế à?

Cao Mỗ Mỗ day huyệt thái dương.

Nghe sai trái thế nhỉ? Hắn còn trẻ lắm mà? Ở cái tuổi này thì đừng nói là thức một đêm, thức hai ngày cũng không xi nhê nhé.

Hơn nữa… trong thời gian ở nhà Ngư Kiều Kiều, hắn đã ăn rất nhiều đồ ăn tăng cường thể lực và sinh lực, trên người mọc ra bao nhiêu là cơ, thân thể khỏe ơi là khỏe, hắn cảm thấy mình
phải chống đỡ được tới bốn năm đêm

ấy chứ. Thế mà không thức nổi một đêm á? Chẳng khoa học chút nào!

Cứ thấy trong chuyện này có gì đó sai sai.

Cao Mỗ Mỗ đẩy kính mắt, thấu kính lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào thằng bạn thân Tống Thư Hàng.

Thế nhưng những lời tiếp theo mà Tống Thư Hàng nói lại lập tức khiến hắn quẳng nghi hoặc của mình lên chín tầng mây.

Tống Thư Hàng:

- Cao Mỗ Mỗ, đoàn phim Jacob đã đến rồi, đạo diễn Jacob đang thảo luận kịch bản với Thôn Vân đại sư, các thành viên khác của đoàn phim cũng đã nghỉ ngơi xong và bắt đầu chuẩn bị bước đầu rồi. Nếu mày dậy rồi thì đi trao đổi với đạo diễn Jacob chút đi.

- Không thành vấn đề!

Cao Mỗ Mỗ cảm thấy cả người ngập tràn sức sống, bèn nhảy bật dậy.

Nhưng đúng lúc này thì Nha Y lại mỉm cười đưa đồ ăn lên, ánh mắt tràn trề kiên định.

Tống Thư Hàng cười ha hả:

- Lão Cao, ăn cơm trước đi rồi nói. Người là thép, cơm là sắt! Ăn xong thì đi tìm tao, tao đưa mày đi gặp đạo diễn Jacob.

Cao Mỗ Mỗ nhìn bạn gái mình rồi cười gượng mà nói:

- Được.

… Tống Thư Hàng rời phòng Cao Mỗ Mỗ rồi nhìn ra sân sau qua cửa sổ.

Ở nơi đó không ngừng có kiếm quang người thường không nhìn thấy hạ xuống.

Lệ Chi Tiên Tử, Cổ Hồ Quan Chân Quân, Tuyết Lang Động Chủ và các đạo hữu khác trong nhóm Cửu Châu số 1 đều đã tới nơi.

Bây giờ không biết Tạo Hóa Pháp Vương có thể đến được hay không? Chung quy vừa xong hắn còn gửi một tin nhắn thoại ghi âm bài hát dài tới 5 phút vào trong nhóm Cửu Châu số 1 cơ mà.

Nếu hắn tới đây thì có bị các đạo hữu trong nhóm đánh hội đồng không nhỉ?

Bên kia, trong phòng khách.

Đạo diễn Jacob và trợ lý của ông ta đang trao đổi kịch bản với Thôn Vân đại sư.

Một cấp dưới của Linh Điệp Tôn Giả đang đưa hợp đồng thuê đạo diễn và nhân viên đoàn phim, cùng với các thứ bảo hiểm linh tinh khác cho Bạch Tôn Giả.

Thấy Bạch Tôn Giả đến thì Bạch Tôn Giả vẫy tay với hắn.

- Bạch tiền bối, có việc gì thế?

Tống Thư Hàng hỏi.

Bạch Tôn Giả đưa hết giấy tờ hợp đồng cho Tống Thư Hàng rồi nói rất nghiêm túc:

- Chuyện này cứ giao cho Thư Hàng tiểu hữu xử lý là được.

- Vị này chính là Tống Thư Hàng tiên sinh đó sao? Đúng là tuổi trẻ tài cao.

Cấp dưới của Linh Điệp Tôn Giả vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ rồi bắt tay Tống Thư Hàng thật chặt.

Khi bắt tay, hắn lặng lẽ truyền âm nhập mật với Tống Thư Hàng:

- Tống tiên sinh, Linh Điệp đại nhân phái ta đến đây để giải quyết các việc vặt trong quá trình quay phim của ngươi. Đoàn phim cần cái gì, thiết bị gì, trong quá trình quay cần đánh tiếng gì với các thế lực ở địa phương thì đều giao cho ta xử lý là được. Tống tiên sinh và các vị chỉ cần an tâm quay pihm thôi!

- Thay ta cảm ơn Linh Điệp tiên sinh.

Tống Thư Hàng mỉm cười nói.

- Linh Điệp đại nhân chỉ có một yêu cầu, đó là hi vọng Tống tiên sinh có thể mau chóng quay xong bộ phim. Trong quá trình quay có cần thiết bị, tiền bạc hay người thì cứ việc gọi thoải mái.

Cấp dưới của Linh Điệp Tôn Giả tiếp tục truyền âm nhập mật.

Tống Thư Hàng nghi hoặc lắm, hắn cũng hỏi lại:

- Sao Linh Điệp tiền bối vội vàng thế?

- Nghe nói Linh Điệp đại nhân muốn đưa con gái vào rạp xem bộ phim do Tống tiên sinh tự mình quay, sau khi đại tiểu thư độ kiếp thành công. Bởi vì đại tiểu thư rất mong chờ vào bộ phim này. Mong Tống tiên sinh phải quay cho tốt nhé, chúng ta cũng mong lắm đấy!

Cấp dưới của Linh Điệp Tôn Giả đáp.

- Thì ra là thế.

Tống Thư Hàng gật đầu. Thì ra là sốt ruột vì con gái.

- Cứ yên tâm giao cho bọn ta đi, nhất định bọn ta sẽ quay xong bộ phim này trong thời gian ngắn nhất.

Tiếp theo chỉ cần chờ các diễn viên trong nhóm Cửu Châu số 1 đến đông đủ, sau đó dùng mấy chiếc tiên thuyền lớn đưa họ tới sơn trang nghỉ mát của Bạch Tôn Giả, là có thể quay cảnh đầu tiên rồi.

[Cao Thăng sư huynh treo nhân vật chính Lăng Dạ lên đánh] Mà hắn chính là cái tên Cao Thăng sư huynh kia.

Tống Thư Hàng cúi đầu nhìn danh sách bảo hiểm nhân thọ dài dằng dặc của đạo diễn và diễn viên trong tay mình.

Có phải mình cũng nên đi mua cái bảo hiểm không?

Tống Thư Hàng đang suy tư thì có một giọng nói vang lên:

- Ủa? Ân nhân? Sao ngươi lại ở đây?

Giọng nói này cứ như phát thanh viên.

Tống Thư Hàng quay đầu nhìn lại thì thấy một hòa thượng Tây quen thuộc đang cười với mình.

Hòa thượng Tây vẫn giữ đầu trọc bóng loáng với những chấm hương chỉnh tề, thế nhưng trên người hắn lại mặc đạo bào ngầu lòi, nhìn chẳng ra cái thể loại gì cả.

- Đại sư, là ngươi đó à?

Tống Thư Hàng mỉm cười:

- Sao lại đổi sang mặc đạo bào thế này?

- Không có cách nào khác, bởi vì sư môn của ta là Đạo môn mà.

Hòa thượng Tây cười phớ lớ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện