Đi trước Tống Thư Hàng chỉ có một bác trung
niên nom rất giống nhân viên công sở đang bước vội, tay trái cầm
cặp táp, tay phải đang mò vào túi rút điện thoại ra.
Trong lúc lấy di động, Tống Thư Hàng thấy một cục tiền giấy rơi khỏi
người bác trung niên, nhưng bác ấy không nhận ra mà cứ đi nhanh
về trước.
- Ôi bác ơi, đợi tí. - Tống Thư Hàng vội chạy
tới, nhặt cục tiền ấy lên. Cả thảy chừng hơn một trăm năm mươi
tệ, bị vo tròn lại.
Hắn là kẻ thích giúp đỡ người
khác, trong cái cuộc đời nhàm chán này, giúp đỡ người khác
từng là một trong những thú vui của Tống Thư Hàng.
Vậy
nên, dù đã tiếp xúc với thế giới tu sĩ vô cùng hấp dẫn, nhưng hắn vẫn không bỏ cái thói quen giúp đỡ người khác ấy.
Người đàn ông trung niên quay đầu lại, nhìn Tống Thư Hàng với vẻ nghi hoặc.
- Bác à, bác rơi tiền này! - Tống Thư Hàng giơ cục tiền lên, hô.
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng và cục tiền trong tay hắn với vẻ cảm kích.
Nhưng đột nhiên, như nghĩ tới điều gì, vẻ cảm kích chợt hóa thành hoảng sợ.
- Lừa đảo đúng không? - Người đàn ông trung niên lẩm bẩm, - Mình
mới đọc được trên mạng rằng: đi đường có người rơi tiền, hoặc
là bảo nhặt được tiền mình đánh rơi, đều là âm mưu. Thứ âm mưu này đừng hòng lừa được ông đây.
Nói rồi, ông bác liền vội vàng bước đi.
Sau khi thối thể, thính lực của Tống Thư Hàng nhạy hơn nhiều, nên
hắn có thể nghe rõ từng chữ mà người đàn ông trung niên kia
nói.
- Bác à, cháu không phải lừa đảo đâu, bác đánh rơi
tiền thật mà, bác sờ túi áo thử xem! - Tống Thư Hàng kêu lên.
Ai ngờ, sắc mặt của ông bác trung niên này còn tái hơn, ban đầu
còn chạy chậm, giờ thì tăng tốc chạy thục mạng mất tăm mất
tích. Thằng nhãi này, định lừa ông đây à, mày còn non lắm!
Tống Thư Hàng vẫy vẫy tiền, đứng sững giữa đường. Hắn cảm thấy chắc giờ trông mình ngốc lắm.
Một lúc lâu sau, hắn bình tĩnh cất tiền đi.
Nếu người ta không cần, mình nhặt lên rồi thì là đồ của mình nhỉ?
Mà cũng không phải...Lỡ như có người giận quá, quăng vợ đi, mấy
gã độc thân nhặt được, cũng đâu nói rằng nhặt được rồi thì
là đồ của tôi chứ nhỉ?
Bảy giờ ba mươi phút.
Tiết học đầu tiên của buổi sáng bắt đầu.
Tống Thư Hàng chẳng thể tập trung vào việc học.
Hắn dựng cuốn sách giáo khoa dày cộp lên để che tầm nhìn của
giáo viên, rồi dùng di động, đi vào phần thư mục của nhóm Cửu
Châu số 1, tìm cái tài liệu “Nghiên cứu sơ bộ về bước đầu ứng dụng tinh thần lực - Túy Nguyệt cư sĩ”.
Lên đại học, các giáo viên sẽ không để ý chuyện sinh viên đang nghiêm túc nghe giảng hay lén nghịch di dộng.
Nhưng không được học cái thằng ngốc Thổ Ba kia, lên mạng trong giờ
học, like ảnh và status của mấy giảng viên. Trong lúc dạy, các
giảng viên thi thoảng lại đăng status hay ảnh để giải tỏa áp
lực dạy dỗ, sinh viên vào like làm gì?
Muốn bảo rằng, thầy cô đi dạy thì không dạy nghiêm túc đi, đăng status làm gì à?
Làm cái chuyện ngu như thế, dù giảng viên có bác ái thế nào cũng phải nổi trận lôi đình.
- Quả như lời Dược Sư tiền bối nói, đều là mấy bí quyết nhỏ
rất dễ học. - Tống Thư Hàng đọc xong bản báo cáo nghiên cứu
của Túy Nguyệt cư sĩ xong, thì nghĩ thầm như vậy.
Hay là, nhân lúc này, thử dùng tinh thần lực để vận dụng mấy bí quyết ấy xem?
Tống Thư Hàng là người đã nghĩ thì làm.
Tinh thần lực của tu sĩ chủ yếu dùng để khống chế, và dẫn dắt
linh lực ở ngoài cơ thể và năng lượng ở trong cơ thể cho mình
sử dụng. Nhưng tinh thần lực là một bảo tàng lớn, nếu chỉ
dùng để dẫn đường và khống chế năng lượng cơ thể thì quá
lãng phí.
Các đại môn phái đều có bí pháp riêng trong
việc khai phá và ứng dụng tinh thần lực. Có một vài bí pháp, khi sử dụng thì vô cùng quỷ dị, lực sát thương còn mạnh hơn
một số pháp thuật và vũ kỹ. Khi năng lượng trong cơ thể đã
cạn kiệt, nhưng tinh thần lực vẫn còn, thì tinh thần bí pháp
có thể trở thành đòn quyết định thắng bại.
Bản hướng
dẫn cách ứng dụng tinh thần lực của Túy Nguyệt cư si chủ yếu
là hướng dẫn cách ưu hóa ba bí quyết nhỏ trong việc sử dụng
tinh thần lực ở ngưỡng nhập môn.
Trong đó, có cách mở
rộng toàn diện tinh thần lực, hoặc mở rộng có định hướng để
có được khả năng “trinh sát”.
Lại có cách khiến tinh thần lực luôn vờn một lớp quanh người, để duy trì tính “cảnh
giác”, bên cạnh đó còn có thể che giấu sự tồn tại của bản
thân.
Truy-ện được bi--ên tậ-p tại iread.vnĐương nhiên, để duy trì tinh thần lực quanh cơ thể không phải chuyện
dễ dàng, đặc biệt là khi ngủ say, vậy nên, để có thể thuần
thục bí quyết ấy, cần phải rèn luyện thật nhiều.
Cuối
cùng, là cách để tỏa tất cả lượng tinh thần lực mình có để
tạo áp lực cho đối phương, hình thành sự uy hiếp. Phương pháp
này chỉ bắt nạt được kẻ yếu, còn khi gặp phải người có tinh
thần lực mạnh hơn mình, thì uy hiếp ấy chẳng khác gì trò
cười. Khi đó, kẻ địch chỉ thấy uy áp kia như luồng khí nhẹ
phảng qua, chẳng hề có chút áp lực nào.
Trinh sát, cảnh
giác, áp lực, đây là ba tiểu bí quyết ưu hóa được Túy Nguyệt
cư sĩ nghiên cứu, dù là những tu sĩ mới tu luyện được tinh
thần lực như Cơ Bản, cũng có thể sử dụng.
Hơn nữa, bước
khởi đầu để thực hành ba tiểu bí quyết này cũng vô cùng đơn
giản. Giống như một người sau khi học được cách dùng
máy tính, thì lại học thêm cách chơi game trên máy tính vậy, thực thoải
mái.
- Nhân lúc đang rảnh thì thử xem. - Đọc xong tài liệu, Tống Thư Hàng có chút rục rịch.
Dù sao thì ngoại trừ áp lực, trinh sát và cảnh giác đều không
gây ảnh hưởng đến người khác. Thi triển lúc đi học cũng không
có vấn đề gì.
Đã muốn thì phải làm ngay, Tống Thư Hàng
lặng lẽ dùng “Chân ngã minh tưởng kinh”. Bản thân chân chính trong
đầu khoanh chân ngồi, ngưng tụ tinh thần của hắn thành một
luồng tinh thần lực trong trẻo.
Tiếp đến, Tống Thư Hàng dựa theo tiểu bí quyết mà Túy Nguyệt cư sĩ nêu ra để mở rộng tinh thần lực của mình.
Lần đầu tiên dùng “trinh sát”, Tống Thư Hàng không thể tập trung
tinh thần lực vào một điểm nào đó, chỉ có thể mặc cho nó
tỏa ra bốn phương tám hướng, tỏa đến cực hạn thì thôi.
Khi Tống Thư Hàng dốc hết sức để lan tỏa tinh thần lực, tinh thần lực của hắn có thể lan ra trong phạm vi tỏa tròn bất quy tắc
có bán kính năm mét.
Hắn nhắm mắt lại, tất cả những sự vật nằm trong vòng năm mét đều phản ánh rõ ràng trong đầu hắn.
Nhưng chỉ cảm nhận được những đồ vật có thể tích lớn, chí ít
cũng phải được như cuốn sách giác khoa. Còn những sinh vật nhỏ như kiến hay gián thì hiện tại, hắn vẫn chưa thể thấy được.
Hơn nữa, những bóng người mà hắn cảm nhận được vô cùng mơ hồ,
giống như dùng loại máy ảnh rẻ tiền chỉ có ba trăm tệ để
chụp vậy, mặt mũi nhòe nhoẹt, rất khó nhận ra ai với ai.
- Chẳng nhẽ là bởi tinh thần lực của mình còn yếu quá? - Tống Thư Hàng nghĩ thầm, có lẽ đợi đến khi tinh thần lực của hắn
mạnh hơn giờ gấp trăm, thập chí gấp ngàn lần, thì phương pháp
“tinh thần trinh sát” mới có thể hiện rõ gương mặt của từng
người.
Thậm chí, khi tinh thần lực trở nên mạnh mẽ, thì khéo còn nhìn xuyên thấu được ấy nhỉ?
Trong lúc hắn đang suy tư, các bạn học nằm trong bán kính năm mét
quanh Tống Thư Hàng đột nhiên cùng rùng mình một cái.
- Trời lạnh hả? Sao lại bỗng dưng cảm nhận được hơi lạnh và ác ý thế này?
- Tao thì thấy như có người dùng ánh nhìn tà ác nhìn chằm chằm vào mình?
- Tao thì thấy như mình bị lột sạch ấy.
- Tao cũng thấy thế, tởm chết mất. - một bạn học nữ lặng lẽ
siết chặt quần áo của mình, trong lòng vô cùng khó chịu.
Khóe miệng Tống Thư Hàng thoáng giật giật, hắn nhanh chóng rút “tinh thần trinh sát” về.
Biết dùng máy tính rồi thì học chơi game chẳng phải chuyện khó,
nhưng để thành cao thủ thì cần rất nhiều thời gian và công
sức. Giống như Tống Thư Hàng lúc này vậy, học cách dùng tiểu
bí quyết không khó, nhưng muốn thuần thục cũng chẳng phải
chuyện dễ dàng.
Sau khi rút tinh thần lực về, Tống Thư
Hàng cảm thấy mình thoáng uể oải, hôm qua tinh thần lực của
hắn mới ngưng tụ được, còn rất yếu, dồn hết sức để dùng
“tinh thần trinh sát” thì cũng chẳng dùng được bao lâu.
Sau khi nghỉ ngơi, thấy tinh thần lực đã khôi phục, Tống Thư Hàng lại thử bí quyết “cảnh giác”.
Bí quyết này còn dễ vận dụng hơn cả trinh sát, sau khi tinh thần
lực được chuyển hóa thành lớp màng bọc quanh thân thể, Tống
Thư Hàng cảm nhận rõ cái trạng thái thần kỳ đang vây lấy
mình.
Dù là cơn gió nhẹ trườn từ cửa sổ vào mơn trớn,
hay là hơi ấm truyền tới từ người bạn cùng bàn, hoặc luồng
khí rung lên theo từng lời nói của người bên cạnh, bất cứ
những thứ mà tiếp xúc với hắn, dù là gió, thanh âm, hay nhiệt độ đều có thể bị hắn phát hiện.
Nhưng cái trạng thái
“cảnh giác” này chỉ duy trì chưa đến mười giây, Tống Thư Hàng
vừa thoáng run rẩy, nó đã vụt biến mất.