Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Hoàn toàn tuyệt vọng rồi


trước sau

Trong quá trình rơi xuống, Bạch tiền bối bắt đầu phá giải thủ pháp giam cầm trên người.

Một trăm thủ pháp giam cầm trên người hắn tập họp thành một đội quân, bứt dây ắt sẽ động rừng. Dù phá giải từ chỗ nào thì cũng khiến cho 99 thủ pháp giam cầm còn lại phản ứng tập thể.

Qúa trình bài trừ thủ pháp giam cầm thật sự rất khó nhằng, thủ pháp giam cầm cỡ này, nếu như chia ra cho những tu sĩ thất phẩm khác tự mình tiến hành phá giải thì e là phải hơn mười phút mới giải được. Chứ nói chi là một trăm thủ pháp giam cầm kết hợp thành quân, độ khó cũng tăng lên gấp chục lần.

Đồng thời tốc độ rơi xuống của Bạch Tôn Giả cũng ngày càng nhanh vì hiệu quả của mấy pháp thuật như tăng tốc, trọng lực...

Từ lúc trò chơi bắt đầu, Bạch Tôn Giả khó khăn lắm mới giải được giam cầm đầu tiên.

- Nếu cứ tiếp tục như vậy thì khó mà mở hết được một trăm thủ pháp giam cầm trước khi chạm đất. Cho nên phải tăng nhanh tốc độ giải cấm mới được.

Bạch Tôn Giả nghĩ thầm.

Lúc này Bạch Tôn Giả và vị lão học giả kia đều ở trong trạng thái đầu chúi xuống đất, điên cuồng rơi xuống. Nếu như cứ rơi theo tư thế này thì sẽ là mặt chạm đất đầu tiên.

Vậy nên Bạch Tôn Giả vừa nhanh chóng phá giải thủ pháp giam cầm trên người, vừa điểu chỉnh tư thế rơi xuống của mình.

Đúng lúc này, trên người vị lão học giả ở gần đó xoẹt một phát, nhóm lên một ngọn lửa hừng hực.

Bạch Tôn Giả không khỏi nhìn lão học giả kia một cái, lúc này lão học giả đã biến thành một quả cầu lửa. Lạ thế, không phải vì ma sát tốc độ cao nên bốc cháy đấy chứ? Nhưng tốc độ của họ còn chưa nhanh tới mức bốc cháy mà?

Mà cho dù là ma sát tốc độ cao đi chăng nữa thì tu sĩ thất phẩm cũng không thể dễ bốc cháy như vậy chứ.

- Bạch đạo hữu chớ lo, ta không sao hết, chẳng qua là trên người ta có một món bảo vật dễ bắt cháy, vì thực lực của ta bị giam cầm nên mất khống chế rồi bùng lên thế thôi. Nhưng ngọn lửa này sẽ không làm tổn thương tới ta đâu, ha ha ha ha.

Phía xa vang lên tiếng cười của lão học giả.

Bạch Tôn Giả:...

- Bạch đạo hữu, ta đã mở được một giam cầm rồi, ngươi thì sao?

lão học giả hỏi.

- Ta cũng thế.

Bạch Tôn Giả đáp lại.

Không chỉ trình độ về thủ pháp giam cầm của hai người ngang nhau mà ngay cả trình độ thủ pháp giải cấm cũng xêm xêm.

- Chậc, xem ra không dễ phân thắng bại rồi.

Lão học giả nói.

- Ha ha.

Bạch Tôn Giả mỉm cười, chợt nói:

- Đúng rồi, Như Hỏa đạo hữu. Ta bỗng dưng có một sáng kiến mới. Có lẽ nếu dùng thủ pháp giải cấm mới thì tốc độ sẽ nhanh hơn. Cứ thế đi vậy, tuyệt lắm, trò chơi trốn thoát giữa không trung này ta thắng chắc rồi!

Ừ, hiện tại Bạch Tôn Giả chính là đang nghiêm túc bốc phét thôi, chứ thủ pháp giải cấm nào dễ nghĩ ra như thế chứ?

Hắn chỉ mượn cơ hội tán dóc này để tạo áp lực tâm lý cho lão học giả mà thôi.

Dù sao thì cũng đã tán dóc rồi, tán thêm một câu nữa cũng được.

Có hiệu quả thì tốt, không hiệu quả cũng chẳng sao, chẳng qua cũng chỉ là nói mồm mà thôi.

- Ha ha ha, Bạch đạo hữu lại có cùng suy nghĩ với ta rồi chăng. Thật ra ta cũng vừa nghĩ ra một loại thủ pháp giải cấm, một trăm thủ pháp giam cầm của ngươi nhất định sẽ được ta phá giải trước khi cán mốc sáu vạn mét.

Lão học giả cười lớn đáp.

Lão học giả cũng đang nghiêm mặt ba xạo mà thôi.

Trong lúc nói chuyện, phù văn tăng tốc trên người lão học giả lại biến đổi, tiến vào trạng thái số hai, tốc độ đột nhiên tăng mạnh.

- A a a a.

Lão học giả không cam lòng kêu thảm vài tiếng, vượt qua Bạch Tôn Giả, nhanh chóng rơi thẳng xuống.

Bạch Tôn Giả nhếch mép.

Nhưng không đợi hắn kịp nói thêm câu nào thì phù văn tăng tốc với phù văn trọng lực trên người hắn cũng biến dị. Hai phù văn đều có chức năng chủ động hấp thu linh lực thiên địa, lúc này hấp thu đủ linh lực thì sẽ phát huy uy lực kinh người.

Tốc độ rơi xuống của Bạch Tôn Giả cũng tăng mạnh.

- Như Hỏa đạo hữu lại có cùng suy nghĩ như ta ư, có điều... Như vậy mới kích thích chứ.

Bạch Tôn Giả vô cùng vui sướng.

Tốc độ của hai vị tôn giả ngày càng nhanh, lao vèo vèo xuống lối vào cấm địa như hai quả thiên thạch.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Một bên khác, trước khu vực kiếm cổ vô hình.

Tước yêu Tiểu Thải ghé vào bên cạnh Tống Thư Hàng, thi thoảng vung vẫy vuốt nhỏ, miệng lặng lẽ tụng Địa Tạng Độ Hồn Kinh.

Cô đã nắm giữ cách siêu độ, nhưng hiện tại thiếu đối tượng siêu độ, đến giờ còn chưa được thực hành. Tiểu Thải là một đệ tử nghiêm túc, bây giờ mà rảnh là cô lại đi học phương pháp siêu độ, tăng cường độ thuần thục kỹ năng của mình, lo trước khỏi họa.

Diệp Tư bưng chén trà, nhấp từng ngụm nhỏ:

- Thư Hàng này, sao Bạch Tôn Giả còn chưa đến nhỉ?

Bạch Tôn Giả có được sức mạnh không gian, theo lý thuyết hẳn là vèo một phát xuất hiện ngay trước mặt bọn họ mới đúng chứ?

- À, Bạch tiền bối nói là đưa một vị đạo hữu tới. Có thể là không tiện dùng sức mạnh không gian trước mặt vị đạo hữu kia cho nên hai người đang ngự kiếm bay tới chăng?

Tống Thư Hàng đoán thầm.

Trong lúc nói chuyện, hắn lại lấy một gốc cỏ Đao Ý Thông Huyền ra từ vòng tay pháp khí của mình.

Nay hắn đã là cảnh giới tam phẩm thông hết bốn mạch, cách tam phẩm đại thành chờ độ kiếp chỉ còn một bước mà thôi.

Trước khi độ kiếp thì nên nắm giữ thêm một vài thủ đoạn, đến lúc đó coi như lo trước khỏi họa.

Đao ý chính là cách tốt nhất để tăng cường thực lực của bản thân.

Trong tay Tống Thư Hàng hiện giờ có một thùng cỏ Đao Ý Thông Huyền do Bạch Tôn Giả gửi cho hắn, bên trong có tận năm vạn gốc, Bạch Tôn Giả dùng hết năm vạn cỏ Đao Ý Thông Huyền này để đổi năm lấy một, lấy một vạn hạt sen Đao Ý Thông Huyền từ chỗ Tống Thư Hàng.

Thứ Bạch Tôn Giả tu là kiếm ý, cho dù dùng hạt sen Đao Ý Thông Huyền nhiều hơn cũng thế. Chẳng qua thứ Bạch Tôn Giả quan tâm không phải tác dụng của hạt sen Đao Ý Thông Huyền, đối với hắn mà nói, hạt sen ăn ngon là đủ rồi.

Tống Thư Hàng cầm cỏ Đao Ý Thông Huyền, hít sâu một hơi nuốt nó vào.

Gần đây hắn không kịp đi tìm Dược Sư tiền bối, chế dược vật dùng để nuốt cỏ Đao Ý Thông Huyền. Nếu như nuốt sống cỏ Đao Ý Thông Huyền thì chẳng khác nào nuốt sống một cây đao cứng vậy, thực là đau con mợ nó phê.

Chẳng qua trong lòng Tống Thư Hàng có một suy nghĩ nên muốn thử một lần.

Trước kia hắn nuốt cỏ Đao Ý Thông Huyền xong, cần phải nuốt nó xuống rồi thôi động dị năng Thiệt Trán Liên Hoa, biến nó thành hạt sen.

Nhưng nếu như không nuốt nó, chỉ ngậm trong miệng rồi lại thôi phát dị năng Thiệt Trán Liên Hoa thì có thể luyện ra được hạt sen Đao Ý Thông Huyền hay không?

Dị năng của hắn là Thiệt Trán Liên Hoa chứ không phải Hầu Hung Trán Liên Hoa, theo lý thuyết thì chỉ cần đầu lưỡi tiếp xúc với cỏ Đao Ý Thông Huyền là đủ rồi chứu nhỉ? Không cần phải nuốt vào đâu ha.

Sau khi suy tư, Tống Thư Hàng dè dặt ngậm cỏ Đao Ý Thông Huyền vào tỏng miệng nhưng không nuốt nó/

Sau đó, Tống Thư Hàng bắt đầu kích hoạt dị năng Thiệt Trán Liên Hoa của mình.

Có thể thành công hay không thì phải xem lần này!

Ngay khi Tống Thư Hàng định dùng dị năng Thiệt Trán Liên Hoa thì bên ngoài lại vang đến tiếng va chạm dữ dội.

Ầm ầm ầm ầm ~~

Đất rung núi chuyển, Tống Thư Hàng bị dọa sợ hết hồn.

Sau đó, cỏ Đao Ý Thông Huyền đang ngậm trong miệng bị nuốt trôi tuột xuống.

- Đậu xanh!!

Tống Thư Hàng khóc ròng.

Cảm giác đau đớn truyền tới từ chỗ cổ, như có một cây đao cứng rắn đâm thẳng vào yết hầu, đau muốn chết quách cho rồi.

Tống Thư Hàng giơ hai tay ôm lấy cổ mình, nước mắt lăn dài, đàn ông không phải là không biết khóc, chỉ là chưa tới lúc đau lòng mà thôi.

Tống Thư Hàng thật sự không hề đau lòng, nước mắt của hắn chẳng qua là do bản năng sinh lý của cơ thể mà thôi. Cũng như nếu bị người ta thụi cho một đấm vào mũi thì sẽ bất giác rớt nước mắt vậy. Ăn sống cỏ Đao Ý Thông Huyền cũng sẽ sinh ra hiệu quả y chang.Diệp Tư đứng dậy đi
tới bên cạnh Tống Thư Hàng, giơ tay đặt nhẹ lên cổ họng của hắn.

- Hô ~~

Dị năng Thiệt Trán Liên Hoa của Tống Thư Hàng được kích hoạt thành công. Bốn đóa hoa sen trắng muốt xuất hiện bên mép của hắn. Hương thơm nồng nàn lan tỏa, đó là mùi thơm của vô số món ngon, chỉ ngửi thấy thôi đã khiến người ta cảm thấy thòm thèm, bất giác rõ dãi. Ngay cả tu sĩ cũng không thể miễn dịch với đòn tấn công của mùi hương này, trừ ki dùng quy tức đại pháp hoặc năng lực như quy tức thuật để ngừng thở.

- Thơm quá.

Hai mắt của tước yêu Tiểu Thải đứng bên cạnh sáng rực lên:

- Sư phụ, ta có thể ăn những hoa sen này được không?

- Không thể.

Tống Thư Hàng cố mở miệng, nghiêm túc nói:

- Thật ra những đóa hoa sen này toàn là nước bọt của vi sư đấy.

Tước yêu Tiểu Thải:...

Diệp Tư:...

Trong ý niệm của Tống Thư Hàng dẫn đường, bốn đóa sen trắng muốt kia rụng hết cánh, để lại bốn hạt sen.

Trong nháy mắt khi hạt sen xuất hiện, gường như chúng sinh ra lực hấp dẫn với nhau, vèo vèo vèo nhập lại làm một, biến thành một hạt sen có thể tích khá lớn.

- Sư phụ, ta có thể ăn hạt sen này được không?

Tước yêu Tiểu Thải kềm lòng không đặt nên hỏi tiếp.

- Không thể... Không đúng, cũng không phải là không thể.

Tống Thư Hàng nói được một nửa thì bỗng đổi giọng.

Bởi vì hắn nhớ ra đạo hiệu của đại đệ tử nhà mình là Kim Cương Quân Tử Đao.

Nếu đã tên là Kim Cương Quân Tử Đao thì đao pháp nhất định phải ngon lành cành đào. Nếu muốn tu đao pháp thì đao ý chính là tiêu chuẩn của một đao pháp cường đại.

Vậy nên Tống Thư Hàng mới nói:

- Tiểu Thải, đợi khi nào đao pháp của ngươi có tiến bộ, cần ngưng tụ đao ý thì hạt sen đao ý Thông Huyền này sẽ không thiếu phần của ngươi đâu.

- Đao Pháp ư?

Tiểu Thải vỗ cánh của mình, sư phụ ngài đang giễu ta đấy à? Một tiểu yêu chưa tu tới cảnh giới ngũ phẩm, không thể huyễn hóa thành nhân hình như ta thì luyện đao pháp kiểu gì đây? Dùng móng cắp đao bay đi giết người à?

Nghĩ xem, cảnh tượng một tước yêu nho nhỏ cắp đại đao bay đi nó vặn vẹo lắm.

- Muốn hạt sen đao ý Thông Huyền này thì hãy nghiêm túc tu luyện đao pháp đi, ngươi cứ yên tâm, vi sư nhất định sẽ dốc lòng dạy hết đao pháp cho ngươi, tuyệt đối sẽ không giấu riêng.

Tống Thư Hàng nói xong thì nuốt luôn hạt sen đao ý Thông Huyền, sau đó lại nhìn về phía bên ngoài cấm địa.

Tiết tấu đất rung núi chuyển ầm ầm ban nãy khiến Tống Thư Hàng cảm thấy quen quen.

- Không phải là Bạch Tôn Giả đã tới đấy chứ?

Tống Thư Hàng nghĩ thầm. Bởi vì cảm giác từ cú rung chuyển ban nãy cực kỳ giống năng lực ngã sụp đất của Bạch tiền bối.

Không đúng, một tràng ầm ầm ầm đằng sau lại khá giống tiếng nổ mạnh.

Là trò do tên tu sĩ áo tím kia bày ra ư?

Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư thì hắn chợt phát hiện bên ngoài cấm địa, ngay chỗ của mình bắt đầu sụp lở!

Đậu xanh, động đất ư?

Mặt đất sụp lở ra từng phiến, kiếm cổ vô hình ở phía xa bay ra khỏi ổ, bay thẳng về phía cửa chính cấm địa.

- Nguy to.

Tống Thư Hàng hét lớn.

Tuy rằng không nhìn thấy kiếm cổ vô hình, nhưng lúc kiếm cổ vô hình di chuyển sẽ liên tục chém nát mọi thứ cản trở, có thể dựa vào đó để đoán ra hướng của chúng đi tới.

Hiện tại Tống Thư Hàng đang đứng ngay trước đường đi của chúng.

[Là thành một vị anh hùng không kiêng sợ điều gì, hay là quay đầu làm một kẻ trốn chạy thì phải xem giờ khắc này!]

Dở hơi, lúc này đương nhiên là phải chạy giữ mạng rồi.

Nếu lúc này mà làm anh hùng thì sống không quá ba giây là về chuồng rồi!

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Lối vào cấm địa.

Bạch Tôn Giả và lão học giả mình đầy bụi đất chui ra từ trong một cái hố khổng lồ.

- Chà, không ngờ vẫn thất bại.

Bạch Tôn Giả buồn bực nói.

- Chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu cho ta thêm chút thời gian thì ta sẽ thành công.

Lão học giả còn thảm hơn, ngọn lửa trên người hắn vẫn còn cháy bừng bừng. Hơn nữa trên người cũng có rất nhiều dấu vết bị nổ.

- Như Hỏa đạo hữu, ngươi còn bao nhiêu cái cấm chú thế?

Bạch Tôn Giả hỏi.

- Chỉ còn bảy cái thôi.

Lão học giả nói với vẻ không cam lòng, hơn nữa phút cuối hắn thật sự đã nghiên cứu ra một loại thủ pháp phá cấm mới, tốc độ giải cấm cứ gọi là mướt rượt, chỉ cần cho hắn chừng mười hơi thở nữa thôi thì có thể một hơi giải hết bảy cái cấm chế này.

- Ta còn sáu cái.

Bạch Tôn Giả đắc ý cười to.

lão học giả:...

Đó là vì tốc độ rơi của ngươi chậm hơn lão phu! Lão phu không ngờ trận pháp tăng tốc của ngươi lại điên cuồng như thế, tổng cộng bốn mươi nấc, nấc sau nhanh hơn nấc trước.

- Không nói cái này nữa, ván trốn thoát giữa không trung lần này cả hai người chúng ta đều thất bại. Lần sau tái chién nhé.

Bạch Tôn Giả cười lớn.

- À này Bạch đạo hữu, khi nãy lúc chúng ta rơi xuống có phải đã khiến thứ gì phát nổ không nhỉ?

Như Hỏa Tôn Giả lắc lắc tay của mình.

Vừa rồi hắn có cảm giác mình rơi trúng đống thuốc nổ nào đó nên bị nổ một chặp thì phải?

- Hình như đúng là có cái gì đó nổ. Nhưng trước đó ta chỉ để ý phá cấm thôi nên không rõ lắm.

Bạch Tôn Giả đáp.

Lúc này, trong bụi cỏ phía xa, có một con rối hình tròn nát bươm gian nan chui ra khỏi lòng đất.

Con rối hình tròn không có lực công kích gì cả, nó chỉ là khôi lỗi trinh sát thôi, bản thân nó khá chắc chắn, lại rành các loại bí pháp bỏ trốn.

- Xong rồi, tất cả đều toi hết rồi.

Con rối hình tròn ngơ ngác nhìn cái hố to khủng bố ở trước mặt, trong lòng nó lúc này cũng như cái hố đó vậy.

Hai vị tôn giả rơi xuống từ trên trời đáp thẳng vào khu gài bom mà tu sĩ áo tím chuẩn bị sẵn cho Tống Thư Hàng.

Ầm một phát, mặt đất bị nổ thành một cái hố to không thấy đáy, khiến cho con rối thích khách với đám con rối da người chuẩn bị mai phục Tống Thư Hàng ở gần đó cũng bị tiêu diệt sạch sẽ, nổ tanh bành xác pháo.

Sau đó, toàn bộ bom mà nó vất vả chôn xuống đã bị nổ tung hết.

Sau khi bom nổ lại khiến cho con rối đang đào đường dưới lòng đất bị nổ luôn.

Bây giờ chỉ còn sót lại có một mình con rối hình tròn không có chút lực công kích này.

Tu sĩ áo tím đã hoàn toàn tuyệt vọng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện