Thân mang hồng y Mặc Quân vẫn vô cùng thanh lãnh xuất trần, nhưng lại lộ ra vài tia quyến rũ, như một đoàn hỏa lạnh lẽo, để mấy người đều nhìn đến lóa mắt, kinh diễm phi thường.
Hạ Tâm Nghiên hơi kinh ngạc, thầm nghĩ quả nhiên là tướng do tâm sinh, tương tự một bộ túi da đồng dạng một bộ hồng y, Phượng Vũ Ly quyến rũ ngạo khí, vô cùng dễ thấy, mà Mặc Quân lại là quạng quẽ thoát tục, quý mà không ngạo, một mặt tựa như yêu tinh, một mặt tựa như tiên tử. Có điều nếu Hạ Tâm Nghiên biết được dáng vẻ thật sự của Mặc Quân khi ở bên Thư Khinh Thiển, nàng tuyệt đối sẽ không dùng 'tiên tử' đến hình dung, kia quả thực là quá xấu tính rồi.
"Làm sao học ta mặc vào hồng y, bất quá cũng khá tốt, hiện tại càng giống yêu nghiệt!" Hạ Tâm Nghiên cười nói.
Thư Khinh Thiển nhìn hai người đồng dạng hồng y nhưng khí chất lại tuyệt nhiên không giống, trong lòng không khỏi nói thầm, quả nhiên là đoạt ánh mắt người. Mặc Quân thanh lãnh đạm nhạt, Hạ Tâm Nghiên phong tình vạn chủng, tư thái dung mạo đều là thượng đẳng, thực sự đều là cấp độ yêu nghiệt.
Mấy người ở trong bóng tối xuyên qua, thông đạo dưới lòng đất tựa hồ cấu tạo hình vòng cung, từng tầng từng tầng đi về trung tâm, càng hướng về bên trong càng rõ ràng, cuối cùng chỉ cảm thấy một mảnh sáng sủa rộng rãi, trước mắt xuất hiện một toà tế đàn, chính giữa tế đàn là một cái ao nhỏ chứa đầy chất lỏng màu trắng bạc, bên trong hàn khí lạnh thấu xương, hơi nước bốc lên dập dờn.
Không giống với băng thất trống trải đơn giản trước đó, nơi này bốn phía kiến tạo nguy nga tráng lệ, khắp nơi tỏa ra ánh sáng lung linh. Vật trang trí ở giữa cư nhiên được chế tác từ bích thần thạch, tử cực ngọc, động linh thạch, Huyền Hỏa tinh. Phải biết những thứ này đều là nguyên liệu luyện khí trân bảo khó cầu.
Năm xưa từng xảy ra một trận chiến lớn giữa hai gia tộc, chỉ vì tranh cướp một khối Tử cực ngọc, lúc đó một vị trưởng lão Tư Mã gia từ bỏ xung kích Phân Thần kỳ, trực tiếp xuất quan mang theo thủ hạ đệ tử huyết chiến ba ngày ba đêm mới từ trong đống người chết đoạt lại khối Tử cực ngọc kia, lại không tiếc cùng gia chủ trở mặt, vì chính mình luyện chế một cái Thần Khí, khiến tu chân giới người đều nhìn đỏ mắt.
Chủ nhân nơi này cư nhiên đem vô số Tử cực ngọc dùng nạm vách tường, trình độ phá sản so Mặc Quân cũng không kém cạnh!
Liền Thư Khinh Thiển luôn luôn đối những vật này hờ hững cũng không nhịn được thán phục, những vật này nếu bị người nhìn thấy, khẳng định lại là một trận điên cuồng cướp giật, chuyện này thực sự để cho người đỏ mắt, đột nhiên nghĩ đến Mặc Quân mặc dù biết rất nhiều chuyện trên đời, nhưng lại đối kỳ trân dị bảo Tu Chân Giới một chút khái niệm đều không có, nếu không phải các nàng quen biết, nàng thực sự là không thể tin nổi. Vì vậy nàng đã một phen phổ cập cho nàng ấy biết trình độ quý giá của những vật kia, phòng ngừa Mặc Quân tiếp tục phá sản, cũng tránh sau này không cẩn thận để lộ, dẫn đến người khác nổi lên lòng tham.
Mặc Quân sắc mặt vẫn nhàn nhạt, nhưng trong lòng có hơi kinh ngạc, mảnh địa giới này cư nhiên chọc người như vậy! Lúc trước nàng xây dựng hành cung, vì thấy loại đá Trạc Yến nhìn đẹp mắt nên mới gia tăng đi vào, tuy nói khá quý giá nhưng cũng không đến mức này!
Hạ Tâm Nghiên đã sớm hai mắt tỏa sáng, nếu không phải sợ đụng tới cái gì không nên đụng, nàng đã sớm tiến lên đem chúng nó nại ra rồi, nàng tuy yêu thích bảo vật nhưng cũng sẽ không vì vậy rối loạn lý trí.
"Trước tiên đừng để ý đến những vật kia, nơi này luôn khiến ta cảm thấy rất nguy hiểm, so với trước còn khủng bố!" Thư Khinh Thiển cảm thấy hơi khác thường, lập tức kéo lại Hạ Tâm Nghiên.
"Ừ, rất cổ quái, nhưng lại không phát hiện được cái gì, tựa hồ chỉ có thứ chất lỏng trong ao kia là đáng ngờ, nhưng đến hiện tại cũng không có động tĩnh. Thần thức căn bản không dò ra được." Hạ Tâm Nghiên cẩn trọng nhìn quanh.
"Quá yên tĩnh rồi." Mặc Quân nhàn nhạt nói, chậm rãi đi dạo đến bên ngân trì, sâu kín nhìn chằm chằm vào bên trong.
"Đúng a, quá yên tĩnh, ngay cả linh lực xung quanh đều ngưng trệ bất động." Hạ Tâm Nghiên cả kinh nói.
Thư Khinh Thiển nhìn thấy Mặc Quân nửa ngồi nửa quỳ ở bên ngân trì, nhìn không ra một tia vẻ mặt, nhưng lại thật lâu không nhúc nhích, nàng liền có chút lo lắng đi tới.
"Nàng làm sao rồi, nhìn lâu như vậy, có phát hiện gì không?"
Mặc Quân nhìn nhìn nàng, khe khẽ lắc đầu: "Nàng chờ chút nữa cùng mấy người Tâm Nghiên về bên trong ngọc của ta đi."
"Cái gì? Nàng muốn một người ở chỗ này đối mặt Cửu Vĩ Hồ kia?!" Thư Khinh Thiển gấp giọng nói, âm thanh có chút cao.
"Yêu nghiệt, ngươi có phải là xem thường chúng ta không, hay là ngươi cảm thấy một mình ngươi có thể làm được? Nếu không ngươi bảo chúng ta tránh đi làm gì?" Hạ Tâm Nghiên nhíu nhíu mày.
"Không nhất định là Cửu Vĩ Hồ, lấy thực lực của ta, tuyệt sẽ không có việc gì, nhưng ta sợ các ngươi bị thương." Mặc Quân có chút bất đắc dĩ nói.
"Người tu chân ai không thụ cái thương, chỉ cần không thần hồn câu diệt, thì sẽ không chân chính tử vong, ta cảm giác mình sắp Kết Đan rồi, ta phải nhân cơ hội này tôi luyện mài giũa, ta đáp ứng phụ thân chuyến này phải Kết Đan!" Hạ Tâm Nghiên quả quyết nói, Thư Khinh Thiển ở một bên gật đầu phụ họa.
Mặc Quân cũng không có nhiều lời, gật đầu dặn các nàng cẩn thận, nhắc nhở các nàng chú ý ngân trì, xem như là thuận theo các nàng.
Đột nhiên cảm giác áp lực xung quanh vọt tăng lên, vô hình trung ép đến các nàng thở không nổi, giống như bị đá tảng đặt ở ngực, mấy người Hạ Tâm Nghiên tuy có bảo vật hộ thân, nhưng cũng cực kỳ khó chịu, chân cũng bắt đầu run lên. Mặt đất dưới chân cũng bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt, ngoại trừ Mặc Quân, tất cả đều không thể động đậy.
Mặc Quân sắc mặt lạnh lẽo, cấp tốc đánh ra một lồng ánh sáng đem Thư Khinh Thiển các nàng bảo hộ ở trong đó, mấy người lúc này mới thở hổn hển bình tĩnh lại.
"Hà tất giả thần lộng quỷ, đi ra!" Mặc Quân lạnh lùng nói, khí thế toàn bộ khai hỏa, bên người hàn khí cực thịnh.
"Không sai, ngươi có thể đứng vững trước uy áp của ta, dáng vẻ còn xinh đẹp như thế, thật khiến cho lòng ta thương tiếc, chỉ là quá hung dữ, ha ha..." Thanh âm truyền đến cực kỳ yêu mị câu nhân, toả ra một trận hương vị mê người, tiếng cười phi thường quỷ mị, thẳng khiến người ta toàn thân mềm nhũn.
Thư Khinh Thiển nghe thấy nữ nhân kia lời nói không đứng đắn, trong lòng vô cùng tức giận, hồ ly tinh chết tiệt, lại dám trêu ghẹo Mặc Quân!
"Ta nói, ngươi có thể hay không đừng cười buồn nôn như vậy, ngươi nhìn Mặc yêu nghiệt gương mặt lạnh như băng đều bị ngươi cười đến vặn vẹo, tự cho là câu người, kết quả khiến chúng ta nổi da gà đầy mình, ngươi thân làm một cái hồ ly tinh, thật sự là... Ai...!" Hạ Tâm Nghiên ghi hận nữ nhân kia vừa nãy phát uy áp hại nàng nghẹn cả tim, vì vậy đáp trả thẳng tay, lại phối hợp gương mặt vờ đau xót đáng tiếc, quả thực có thể khiến người ta tức chết.
Thư Khinh Thiển liếc nhìn sang, thầm nghĩ Hạ Tâm Nghiên con mắt nào thấy Mặc Quân sắc mặt vặn vẹo, rõ ràng trước sau vẫn là tấm mặt băng lãnh, tuy nhiên lời Hạ Tâm Nghiên cũng khiến nàng rất hả giận!
Rốt cuộc Mặc Quân nghe xong Hạ Tâm Nghiên nói, biểu hiện trên mặt cực kỳ phối hợp trong nháy mắt liền từ mặt than biến thành vặn vẹo, Thư Khinh Thiển nơi nào gặp qua Mặc Quân như vậy, con ngươi cả kinh đều sắp rơi ra ngoài! Cái này cũng chưa hết, Mặc Quân hơi hơi vặn vẹo tấm mặt băng, ngữ khí vẫn như cũ không thay đổi: "Tâm Nghiên, cám ơn ngươi có thể hiểu ta!" Tiếng nói vừa dứt, vẻ mặt lập tức lại trở về khối băng, lạnh lùng nhìn ngân trì không ngừng cuồn cuộn.
Chuyện này... Đây cũng thật biết phối hợp, bốn người sau lưng hiểu rõ tính cách Mặc Quân, nhìn thấy cảnh tượng này, đều là một bộ vẻ mặt giống như gặp quỷ.
Bên này Mặc Quân cùng Hạ Tâm Nghiên một xướng một họa, chủ nhân của thanh âm kia tức giận công tâm, gầm lên một tiếng "Các ngươi đi chết đi!" Âm