"Trong thiên hạ, có thể làm cho Mặc Quân nghiêng người bảo vệ, khuynh tình đối đãi, chỉ có một mình nàng."
Lời của Mặc Quân nhượng Nguyệt Thường bỗng nhiên chấn động, có chút kinh ngạc: "Ngươi... Các ngươi!"
Nhìn Mặc Quân gương mặt phi thường nghiêm túc, lại nghĩ đến lúc Thiển Nhi giới thiệu người này thì ngập ngừng, Nguyệt Thường làm sao sẽ không hiểu, khẽ thở dài nói:
"Không nghĩ tới ngươi sẽ thích Thiển Nhi. Thôi, đều là thiên ý. Có ngươi ở bên nàng, ta cũng yên tâm chút." Rồi đột nhiên nhớ tới cái gì, nàng lại bật cười, "Nếu Mạch Uyển biết chuyện này, không biết nàng sẽ phản ứng ra sao."
Thái độ của Nguyệt Thường để Mặc Quân hơi kinh ngạc, người này lại còn có một mặt như vậy! Nghe đối phương nhắc đến Mạch Uyển, nàng trên môi cũng không nhịn được câu lên một vệt cười.
"Chẳng trách Thiển Nhi sẽ thích ngươi." Nguyệt Thường nhìn tuyệt mỹ khuôn mặt tươi cười trước mắt, khẽ hít một tiếng: "Năm đó Mạch Uyển điều tra được một chuyện, có lẽ ngươi sẽ không tưởng tượng nổi sự thật này."
Sau một hồi lâu, Nguyệt Thường mới đem những chuyện năm đó nói rõ ràng, sắc mặt Mặc Quân vô cùng nghiêm nghị, "Năm đó đám người kia là Thiên Thánh Điện."
Nguyệt Thường gật gật đầu.
Lại là Thiên Thánh Điện, tựa hồ có hơi đúng dịp. Kẻ giật giây hãm hại Thẩm Mạch Uyển là người nơi đó, mà kẻ hại nàng cũng chính là bọn họ. Mặc Quân càng nghĩ càng cảm thấy sự tình vượt quá dự liệu của nàng.
"Hơn nữa còn có một điểm, ta vẫn luôn không dám xác định."
"Cái gì?"
"Lúc ta tìm được Thiển Nhi, nàng đã nằm ở đó ít nhất hai ngày, chiếu theo tình trạng của nàng, không thể gắng nổi hai ngày. Là có người bảo vệ thần hồn của nàng, cũng phong bế nàng bạo thể."
"Có người cố ý cứu Khinh Thiển, như vậy Thẩm Mạch Uyển..." Mặc Quân nhíu nhíu mày.
Thẩm Mạch Uyển còn sống? Trong lòng nàng có chút hỗn loạn, hít một hơi thật sâu, lên tiếng nói: "Ta giúp ngươi khai thông kinh mạch, loại bỏ tàn độc lửa địa ngục viêm dương trong cơ thể ngươi."
"Lửa địa ngục viêm dương, không phải Cửu Dương Ly Hỏa sao? Năm đó ta cứu Thiển Nhi, trên đường gặp phải kẻ thù, không cẩn thận bị trúng chưởng của đối phương."
Vừa nghe Mặc Quân nói, Nguyệt Thường liền nhớ lại năm đó. Nàng đã Phân Thần Kỳ, Cửu Dương Ly Hỏa tuy lợi hại cũng không khả năng khiến nàng trong vòng tám năm lùi về Xuất Khiếu.
"Lửa địa ngục là một trong bốn loại liệt hỏa mạnh nhất Tu Chân Giới, bởi vì sản sinh trong điều kiện cực kỳ hà khắc, lại quá thâm độc, rất khó tu luyện thành công, mấy ngàn năm chưa thấy qua ai luyện thành. Nó tương tự Cửu Dương Ly Hỏa, chỉ là trong ngọn lửa ẩn giấu một tia hắc ám, người chưa từng thấy đều sẽ phân biệt không được."
"Vậy ngọn lửa này..."
"Chỉ có cao thủ của Thiên Thánh Điện làm được."
Hai người nói xong đều rơi vào trầm mặc.
Thư Khinh Thiển chờ ở bên ngoài hồi lâu, thuốc tắm đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng Mặc Quân vẫn chưa để các nàng đi vào, không biết đến cùng xảy ra chuyện gì? Vừa nghĩ tới Mặc Quân cùng Nguyệt di nói đến chính là chuyện nàng khổ sở tìm kiếm bấy lâu nay, Thư Khinh Thiển liền có chút nôn nóng.
Rốt cuộc Mặc Quân từ trong nhà phất tay mở cửa, Thư Khinh Thiển vội vã cùng Hạ Tâm Nghiên đem đồ vật đưa vào. Mặc Quân lẳng lặng đứng ở bên giường, sắc mặt của Nguyệt Thường khá hơn nhiều.
Ánh mắt Thư Khinh Thiển không ngừng đảo qua hai người, muốn nói lại thôi, Mặc Quân vỗ về nàng: "Ta biết trong lòng nàng xoắn xuýt, chờ chuyện này xong, ta liền nói tất cả cho nàng, được không?"
Thư Khinh Thiển đột nhiên ngẩng đầu, "Nàng nguyện ý nói với ta sao?"
"Nàng như vậy tội nghiệp đáng thương, ta không đành lòng giấu nàng." Mặc Quân nheo nheo mắt.
Thư Khinh Thiển mặt lại không nhịn được đỏ, nói lầm bầm: "Ai tội nghiệp đáng thương?"
Nàng như vậy rất giống cô vợ nhỏ, Nguyệt Thường ở một bên nhìn nàng, trong lòng vui buồn đan xen, đứa nhỏ này ở bên cạnh mình luôn khôn ngoan hiểu chuyện, nào giống như vậy làm nũng tính trẻ con.
Trong mắt Mặc Quân dẫn theo chút ý cười, nhẹ giọng nói: "Nàng cùng Tâm Nghiên trước ra ngoài, băng tâm hàn khí dày đặc, ta nhất định phải giúp Nguyệt di trừ đi hàn khí, thời gian có chút lâu, các nàng trước tiên nghỉ ngơi, sau hai canh giờ lại đến."
"Hai canh giờ, nàng chịu nổi sao, ta giúp nàng được chứ?" Thư Khinh Thiển vừa nghe muốn canh giờ, băng tâm uy lực nàng cũng rõ ràng, không khỏi có chút lo lắng.
"Yêu nghiệt, bên trong cơ thể ngươi..."
"Không có chuyện gì, ta có chừng mực." Mặc Quân không nhượng Hạ Tâm Nghiên nói tiếp, nhưng Thư Khinh Thiển lại lập tức phản ứng đến. Trong thân thể Mặc Quân còn có hỏa linh căn, chính là đối nghịch cùng băng tâm, Thư Khinh Thiển càng là sợ hãi.
Mặc Quân biết nàng lo lắng, vỗ về nói: "Ta chỉ là hóa dụng băng tâm, huống hồ hỏa linh căn nhỏ bé kia không ép được ta, nàng yên tâm."
Thư Khinh Thiển suy nghĩ một chút tựa hồ có lý, lần thứ hai dặn dò: "Nàng không nên cậy mạnh, có việc gọi ta, ta cũng có thể giúp nàng."
Mặc Quân nghiêm túc gật đầu, để Thư Khinh Thiển các nàng ba người rời đi. Quay đầu lại nhượng Nguyệt Thường tiến vào trong thùng tắm, lấy ra băng tâm chuẩn bị xử lý.
Nguyệt Thường nhưng lại mở miệng hỏi: "Ngươi có phải đang giấu giếm cái gì?"
Mặc Quân khẽ lắc đầu, " Không quan trọng, chỉ cần ngươi khỏe lại, chuyện khác không cần để ý." Lập tức giơ tay cấp Nguyệt Thường rơi xuống cấm chế, "Ngươi chỉ cần yên tâm tiếp thu linh khí của ta, bất luận cảm giác làm sao khó chịu, cũng không nên chống cự."
Trong lòng Nguyệt Thường tuy gấp nhưng không có biện pháp gì, chỉ có thể kỳ vọng Mặc Quân sẽ không cần lấy tính mạng của mình đùa giỡn.
Mặc Quân đem băng tâm hàn khí dẫn vào trong cơ thể chính mình, từng chút hóa dụng, sau đó đưa vào kinh mạch của Nguyệt Thường, hàn khí vừa vào trong cơ thể Nguyệt Thường, nàng liền cảm thấy cả người lạnh thấu xương, cố nén phòng ngự kích động, miễn cưỡng chịu đựng, nàng rõ ràng cảm giác được lửa địa ngục trong kinh mạch bị băng tâm hàn khí dồn ép, chầm chậm lùi hướng về đan điền.
Băng tâm treo ở trên đầu Mặc Quân không ngừng hăng hái xoay tròn, hàn khí không ngừng tiến vào trong cơ thể nàng, Mặc Quân tay trái hư đặt ở đỉnh đầu Nguyệt Thường, tay phải đặt tại vị trí đan điền của nàng.
Nguyệt Thường cảm giác một đạo linh khí màu băng lam không ngừng từ đỉnh đầu nàng tụ hợp vào, vùng đan điền cực nóng đau đớn, một luồng hỏa diễm đỏ rực theo đó tuôn ra, tiến vào trong cơ thể Mặc Quân, Nguyệt Thường kinh hãi đến biến sắc, lập tức muốn phản kháng, Mặc Quân nhận ra được thấp giọng nói: "Trừ phi ngươi muốn nhìn hai chúng ta chết ngay bây giờ."
Nguyệt Thường nhìn Mặc Quân đầu đầy mồ hôi sắc mặt trắng bệch, nước mắt trút xuống, nếu như Mặc Quân có mệnh hệ gì, nàng làm sao đối mặt Thiển Nhi đây!
"Năm đó không thể cứu mẫu thân nàng, bây giờ làm sao có thể lại để nàng mất đi ngươi." Mặc Quân âm thanh có chút run, thấp giọng nói.
Nguyệt Thường không dám cử động nữa, nhắm mắt mặc cho nước mắt hòa vào trong nước, bắn lên điểm điểm bọt nước...
Thư Khinh Thiển ở bên ngoài vẫn luôn không ngừng đi tới đi lui, động tĩnh bên trong nàng nhìn không thấy, canh giờ đã sắp đến, Mặc Quân cùng Nguyệt di không biết thế nào rồi, trên mặt nàng ngấm ra dầy đặc mồ hôi, trong mắt sốt ruột hầu như muốn đem cửa phòng nhìn thấu.
Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi cũng căng thẳng không kém, tuy Mặc Quân nói không thành vấn đề, nhưng trong lòng làm sao đều không bỏ xuống được.
Văn Uẩn Nhi mở miệng trấn an: "Mặc tỷ tỷ rất lợi hại, tỷ ấy sẽ không đem tính mạng Nguyệt di ra đùa giỡn, cho nên nhất định không sao."
Thư Khinh Thiển cười khổ một tiếng: "Ta biết nàng ấy sẽ không để cho Nguyệt di có chuyện, nhưng ta sợ nàng ấy lại..." Lời chung quy không nói ra, Hạ Tâm Nghiên hai người lặng lẽ không nói gì.
Đột nhiên Mặc Quân mở cửa đi ra, Thư Khinh Thiển vội vã chạy đến cấp thiết kéo lấy tay của nàng, trên dưới đánh giá Mặc Quân, "Sắc mặt của nàng làm sao khó nhìn như vậy, nàng không sao chứ, Nguyệt di thế nào rồi?"
"Ta không có chuyện gì, chỉ là linh lực tiêu hao khá nhiều, nàng vào chăm sóc cho Nguyệt di một chút, ta trở về phòng điều tức liền được."
Mặc Quân ngữ khí rất tự nhiên, khóe miệng còn liễm