Mãi đến khi Thư Khinh Thiển thanh âm lo lắng truyền sang, Nguyệt di mới như từ trong mộng tỉnh lại, vội vã hỏi: "Thiển Nhi, người vừa rồi là ai? Hắn tên là gì? Con để hắn nói chuyện cùng ta."
Nam nhân tiếng nói run rẩy lập tức truyền tới: "Tiểu Thường Nhi, muội là Tiểu Thường Nhi có phải không? Muội còn sống, muội còn sống!" Lưu Niên cuối cùng đã kêu khóc thành tiếng.
Nguyệt Thường ngã quỳ trên mặt đất nghẹn ngào, "Ân, ân, muội là Tiểu Thường Nhi! Tiểu sư huynh, tiểu sư huynh, tiểu sư huynh..."
Thư Khinh Thiển nhìn Lưu Niên ôm Ngọc truyền tin khóc rống, lại nghe được bên kia Nguyệt Thường không ngừng gọi tiểu sư huynh, tiếng kêu khóc tràn ngập bi thương cùng quyến luyến. Thư Khinh Thiển chưa từng thấy Nguyệt Thường khóc, huống chi là khóc đến tan nát cõi lòng như vậy.
Trong lòng nàng chua xót cũng không cách nào kìm nén, che miệng khóc lệ rơi đầy mặt. Nguyệt di có bao nhiêu khổ, nàng vẫn luôn biết. Tông môn bị diệt, biến mất khỏi Tu Chân Giới, hết thảy sư huynh đệ đều bị giết. Người thật vất vả trở về từ cõi chết, tìm về tông môn, lại chỉ thấy cảnh vật tàn tạ, khắp nơi thi hài chất đầy. Loại đau khổ này ai có thể chịu nổi, Nguyệt Thường đã kìm nén mấy chục năm qua, bây giờ cuối cùng xem như có thể phát tiết ra rồi!
Mặc Quân thở dài, vỗ nhẹ lưng của Thư Khinh Thiển, sau đó trực tiếp ôm nàng thuấn di về phía sau. Thư Khinh Thiển liền khóc đều quên rồi, khóc thút thít nói: "Nàng làm gì thế, nơi này là người khác tông môn!"
"Không nên quấy rầy bọn họ, để bọn họ hảo hảo tâm sự."
Thư Khinh Thiển gật gật đầu, nhìn quanh bốn phía, may là Phù Đồ Môn đệ tử đều tản đi, hiện nay không ai, nhỏ giọng nói: "Nàng nhắc ta liền được, làm gì ôm ta, mau thả ta xuống.."
"Nàng khóc thảm như vậy, ta không đành lòng." Mặc Quân nhìn nàng nói đến rất nghiêm túc, bất quá cũng liền theo lời, thả nàng xuống.
Thư Khinh Thiển có chút lúng túng, lại nhìn Lưu Niên vẫn ở kia khổ sở khóc rống, ánh mắt của nàng lại bắt đầu chua xót, khẽ rũ đầu xuống.
Mặc Quân nâng mặt nàng lên, nhìn nguyên bản khóe mắt hồng hồng lại bắt đầu dâng lên sương mù, trầm thấp nói: "Ngoan, không khóc, nàng nếu lại khóc, ta liền ngay tại đây hôn nàng."
Thư Khinh Thiển cả kinh, vội vã ngừng khóc, nhưng là sương mù trong mắt đã tích tụ thành vài giọt óng ánh, dọc theo gò má hạ xuống.
Mặc Quân lông mày khẽ hất, nhẹ nâng cằm nàng lên, tay trái ôm chặt hông của nàng, hơi nghiêng mặt sang bên, mềm nhẹ hôn lên môi nàng. Bờ môi lành lạnh, mềm mại mà thơm ngát. Mặc Quân ngậm lấy môi Thư Khinh Thiển, đầu lưỡi liếm nhẹ, chậm rãi miêu tả nàng môi hình.
Thư Khinh Thiển có chút đẩy Mặc Quân ra, nhưng cuối cùng lại bị Mặc Quân câu đến thần hồn điên đảo, theo bản năng càng dán sát đến, bờ môi khẽ mở, chuẩn bị đón nàng ấy tiến vào. Chỉ là Mặc Quân đột nhiên lui trở lại, để trong lòng Thư Khinh Thiển mạc danh mất mát, đợi nhìn đến Mặc Quân đôi mắt choáng ý cười, nàng mới phản ứng kịp chuyện gì xảy ra.
Thư Khinh Thiển vội vã xoay người chạy trối chết, hướng về phòng Hạ Tâm Nghiên chạy đi, trong lòng thẳng tự trách mình sắc mê tâm khiếu, suýt nữa đã mất hết mặt mũi trước đại điện rồi.
Mặc Quân nhìn nàng đảo mắt liền không thấy bóng dáng, trên mặt ý cười càng thịnh. Mà bên kia Lưu Niên cũng đã ngừng khóc, tâm tình khá lên không ít. Cùng Nguyệt Thường trùng phùng nhượng hắn sắc mặt đều tràn đầy sinh khí.
Mặc Quân tỏ ý muốn thay hắn chuẩn mạch, Lưu Niên có chút kinh ngạc, ngay sau đó hiểu rõ tâm ý của nàng, liền im lặng không quấy rầy, để nàng đưa vào một đạo linh khí tra xét.
Mặc Quân hơi nhíu mày, Lưu Niên nội thương rất nghiêm trọng, kinh mạch toàn thân không một nơi hoàn hảo, tổn hại tận căn nguyên. "Ngươi không thể động linh lực, bằng không kinh mạch sẽ đứt đoạn, tu vi liền phế bỏ."
"Ta biết, nhưng đệ tử Phù Đồ Môn suốt năm mươi năm qua cảnh giới không thể nào đột phá, ta cũng không còn cách nào."
"Phù Đồ Môn vị trí Huyễn Mộc Lĩnh, linh mạch dồi dào, tuy nhiên có đồ vật đang cùng các ngươi tranh cướp linh khí, ngươi hẳn phải biết, vì sao không cho đệ tử đi ra ngoài tu luyện?" Mặc Quân triệt hồi linh lực, nhìn hắn.
"Những người muốn đi đều đã đi rồi, còn lại đều là đệ tử tâm huyết, từ nhỏ lớn lên ở Phù Đồ Môn, luôn nghĩ liều mạng bảo vệ nơi này. Ở thành Thanh Vân, Phù Đồ Môn không tìm được nơi tu luyện, còn thường xuyên bị chèn ép, ra ngoài lại không bỏ xuống được tông môn, kết quả bọn họ chỉ có thể quanh quẩn nơi đây tìm cách sinh tồn." Lưu Niên hai mắt đỏ bừng, hắn thương tiếc cho nhóm đệ tử này, nguyên bản bằng thiên phú của bọn họ, cũng có thể tiến vào một đại tông môn khác, có được một tương lai tốt hơn, nhưng hiện tại chỉ có thể nhịn nhục sống tạm bợ!
"Lẽ nào ngươi mặc kệ bọn họ tiếp tục sống như vậy?"
"Không, trước đây là ta quá mức cổ hủ, ta không muốn Phù Đồ Môn biến mất ở thành Thanh Vân, nhưng qua cuộc chiến lần trước, ta chợt phát hiện, đám người kia muốn không phải mảnh tông môn này, mà là danh tiếng của Phù Đồ Môn. Vì lẽ đó ta