Hai người các ngươi đừng tiếp tục liếc mắt đưa tình nữa, ta còn chưa nói xong...
---------------
Nữ nhân trước mắt, dáng người cao gầy yểu điệu, một thân bạch sắc cẩm bào, vạt áo thêu chỉ bạc, thắt lưng buộc một đai ngọc, bên trên đeo một miếng ngọc tinh xảo, cực kì thanh thoát đẹp mắt. Da mặt trong sáng như tuyết, nõn nà như bạch ngọc. Mũi cao thẳng, khuôn mặt tinh xảo như được điêu khắc bằng dao, không nhiều một phần không thiếu một phần.
Tóc dài đến eo, đen nhánh mượt mà, dùng một sợi dây màu bạc buộc ở phía sau. Bụi đất ở phía sau lưng do màn tranh đấu vừa rồi tung bay mịt mù, tựa hồ cũng không dám khinh nhờn nàng, cảnh tượng hỗn độn lộn xộn cũng không che được ánh sáng của nàng. Đôi mắt cực kì thâm thúy giờ phút này đang nhàn nhạt nhìn Thư Khinh Thiển, mang chút tâm tình không rõ. Tay giấu phía sau lưng nắm thật chặt, thậm chí có một chút run, tựa như đang cật lực kềm nén điều gì, nhưng không bị ai phát hiện.
Trên đời sao lại có một người đẹp mắt như vậy, tựa hồ tất cả vẻ đẹp trên thế gian đều dành hết cho nàng, Thư Khinh Thiển nghĩ trong đầu.
Người kia chứng kiến bộ dạng ngây ngốc của Thư Khinh Thiển, dao động vừa nãy rất nhanh bình ổn, thậm chí hơi cong khóe miệng, trong mắt cũng hiện lên chút ý cười. Trong nháy mắt phảng phất như băng tuyết trên đỉnh Tuyết Liên tan ra, lại như ánh dương xuyên qua màng sương mang theo một vệt nắng vàng óng ánh làm cho người ta không dời mắt nổi. Thư Khinh Thiển mơ hồ cảm thấy như đang mơ, nhớ mang máng trong mộng từng có người như thế làm nàng say mê.
"Đừng ngồi ngốc trên mặt đất nữa." Mặc Quân nhẹ nhàng nói, đưa tay đem Thư Khinh Thiển kéo lên. Âm thanh kia như một dòng suối ngầm, mát lạnh trong trẻo, xuyên thấu qua tầng sương mù kéo hồn phách Thư Khinh Thiển trở lại. Nàng cảm thấy mặt nóng hổi, vô cùng quẫn bách, chính mình rõ ràng lại vì nhìn một nữ nhân đến ngây người.
Kỳ thật ngây người đâu chỉ Thư Khinh Thiển. Đôi mắt đào của Hạ Tâm Nghiên trừng lớn , miệng hả to có thể nhét cả một cái trứng gà.
Bất quá Thư Khinh Thiển là si ngốc, còn nàng là kinh ngạc đến ngây người.
Vốn là nhìn thấy nữ nhân kia khí thách như thế cứu Thư Khinh Thiển thì cảm kích không được, mà khi thấy rõ nàng mặt thì, nàng liền cảm thấy nàng gặp quỷ rồi.
Tử yêu nghiệt kia khi nào thì lợi hại như vậy, hơn nữa còn đi cứu người. Còn mặc bạch y giả đoan trang thoát tục, nàng không phải đều là một thân hồng y so với mình còn tà mị lộ liễu hơn sao?
Mặc Quân không để ý tới các nàng nữa, xoay người bước đi, dáng người phiêu dật thoát tục, thoáng cái bước đến trước mặt quái vật kia.
"Ngươi quả nhiên vẫn là ngu xuẩn mất khôn, hôm nay không thể để ngươi sống nữa!" Thanh âm của nàng rất lạnh, giống như sương mù.
Quái vật mới nãy còn khí thế mãnh liệt bây giờ sợ tới mức nằm co ro lại, tiếng kêu trong miệng càng thê thảm, đôi mắt của tiểu hài tử chảy ra hai dòng lệ đỏ như máu.
Hạ Tâm Nghiên ở một bên lẩm bẩm thì thầm "Ngươi hiện tại biết khóc rồi sao? Vừa rồi làm sao lớn lối như vậy, đánh ta suýt chút nữa không khóc được. Hơn nữa ngươi khóc xấu như vậy, tử yêu nghiệt kia làm sao buông tha ngươi?"
Mặc Quân ở một bên nghe rõ từng lời, ánh mắt lạnh như băng chênh chếch lườm nàng một cái, lạnh đến Hạ Tâm Nghiên rụt cổ, vội vàng im miệng.
Mặc Quân nhìn nó, mím chặt môi mỏng, sau một lúc lâu phát ra một tiếng than thở: "Niệm tình ngươi không thương đến tính mạng người, ta tha cho ngươi một lần. Bất quá ngươi giao một tia hồn phách ra đây, lập hồn thề vĩnh viễn không bao giờ hại người."
"Khoan đã, ngươi thật sự thả nó? Ai biết nó từ nay về sau có tiếp tục hại người không?" Hạ Tâm Nghiên cau mày nói.
Thư Khinh Thiển cũng có chút nghi hoặc, khó hiểu nhìn Mặc Quân.
"Chỉ cần nó giao ra hồn phách, lập hồn thề, ta giữ hồn thề của nó, nó nhất định phải nghe lệnh của ta, bằng không thần hồn câu diệt." Nàng nhàn nhạt giải thích.
Hạ Tâm Nghiên nghe xong cũng không nhiều lời, chỉ là có chút hiếu kỳ hồn thề nàng nói tới là cái thứ gì.
Mặc Quân đứng trước mặt quái vật kia, nhìn nó phân ra một tia hồn phách. Một đạo hồng sắc tàn ảnh chậm rãi bay ra.
Thư Khinh Thiển nhìn Mặc Quân duỗi ra bàn tay trắng nõn, chuẩn bị bắt lấy tia hồn phách kia. Chợt phát giác được quái vật kia có chút khác thường, vội vàng hô to "Chú ý!" Tim quả thực muốn nhảy ra ngoài!
Mặc Quân phản ứng nhanh đến dọa người, né tránh yêu đan quái vật kia nhổ ra oanh kích, một trường kiếm màu xanh lam bổ về phía đầu của nó, trực tiếp chém lìa đầu nó. Kiếm vẩy một cái đem nó chém nát bấy, quái vật kia từ đó hồn về Tây Thiên.
Hạ Tâm Nghiên nhìn đến trong lòng phát lạnh, chiêu kiếm này giống như chém vào trên đầu nàng. Đây rõ ràng không phải vũ khí của tử yêu nghiệt Phượng Vũ Ly kia, nhưng tại sao có thể có người giống nhau như đúc. Hơn nữa tuy rằng linh lực của nữ nhân này là thuộc tính thủy, nhưng nàng rõ ràng có thể cảm giác được trên người nàng có một luồng khí thuộc tính hỏa bị áp chế, rất là giống của Phượng Vũ Ly.
Nhưng mà nếu như một người đã có Thủy linh căn, lại còn có thêm Hỏa linh căn thì tuyệt đối đã sớm bạo thể mà chết rồi, làm sao lại có một thân tu vi khủng bố như thế. Tuy rằng rất kỳ quái không nhìn ra cảnh giới của nàng, nhưng bằng vài chiêu vừa rồi cũng có thể biết nàng khẳng định đến Xuất Khiếu kỳ rồi, nói không chừng lợi hại hơn.
Thư Khinh Thiển thấy nàng không có việc gì, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Quân nhìn xem yêu đan trong tay, trên mặt có chút ít bất đắc dĩ cùng cô đơn.
Thư Khinh Thiển phát giác được tâm tình của nàng, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng nhìn yêu đan trên tay, nhẹ giọng nói: "Ngươi vốn không muốn giết nó không phải sao? Đã cho nó cơ hội, chỉ là do nó không biết quý trọng. Bất luận là người, yêu hay cỏ cây đều phải có quyết định và khả năng chịu trách nhiệm của riêng mình, không phải sao? Ngươi không phụ lòng nó, là nó phụ lòng ngươi."
"Nàng là đang an ủi ta sao?" Mặc Quân bình tĩnh nhìn đôi mắt nâu nhạt của Thư Khinh Thiển, trên mặt lại không có chút rung động nào.
Thư Khinh Thiển bị nàng nhìn có chút xấu hổ, vốn trên mặt tái nhợt nổi lên một tầng đỏ ửng, tay phải nắm lại, ngón cái cùng ngón trỏ không ngừng ma sát, nhìn có chút đặc biệt đáng yêu.
"Kỳ thật cũng không có gì, ta đã sớm liệu đến, chỉ là nó gần như là liên hệ duy nhất của ta với quá khứ..." Thanh âm của nàng càng ngày càng thấp, nghe có chút thở than.
"Thương thế của nàng thế nào rồi?" Mặc Quân nhìn thấy động tác vô thức của Thư Khinh Thiển, ánh mắt hơi hạ xuống, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, nhíu mày hỏi.
"A? Không có. . . Không có gì đáng ngại." Thư Khinh Thiển còn đang chìm trong dư âm lời nói của Mặc Quân, không nghĩ tới nàng liền chuyển đề tài nhanh như vậy, nhất thời không kịp phản ứng. Lắp bắp trả lời xong, lúc này mới nhớ tới mình còn chưa biết tên của người ta, cũng chưa nói lời cảm tạ.
Vì thế lại vội vàng nói: "Cám ơn ngươi đã cứu ta cùng bằng hữu của ta, ta tên là Thư Khinh Thiển, vị kia là bạn tốt của ta Hạ Tâm Nghiên, còn hai vị kia, người cao nhất gọi là Hạ Hành, người còn lại là Hạ Viêm. Không biết nên xưng hô với ngươi như thế nào?" Vừa nói vừa chỉ vào ba người Hạ Tâm Nghiên, giới thiệu từng người.
"Không cần cám ơn. Gọi ta Mặc Quân là được." Nàng nhàn nhạt trả lời, lễ độ gật đầu với Hạ Tâm Nghiên các nàng. Ha Viêm cùng Hạ Hành vội vàng đáp lễ nói lời cảm tạ, Hạ Tâm Nghiên ngược lại không có phản ứng.
"Mặc trong 'thư mặc', Quân trong 'ngọc quân'. Tên rất đẹp." Không biết có phải ảo giác của Thư Khinh Thiển không, lúc nói ra hai chữ Mặc Quân này, Mặc Quân tựa hồ cố ý nhìn nàng một cái.
Chẳng biết tại sao, trong đầu Thư Khinh Thiển trong nháy mắt hiện lên hai chữ "Mặc Quân" đó. Thậm chí không có chút do dự nào, nàng cảm thấy chắc chắn là hai chữ này, dù không có lý do chắc chắn.
Mặc Quân không nói nữa, trực tiếp kéo tay của Thư Khinh Thiển, Thư Khinh Thiển có chút xử lý không kịp, phản ứng đầu tiên chính là rụt tay lại.
"Đừng nhúc nhích!" Mặc Quân khẽ nói. Mặc kệ Thư Khinh Thiển có phản ứng gì, tự mình đưa linh lực vào trong cơ thể nàng, cẩn thận giúp nàng điều trị phế phủ bị thương cùng kinh mạch.
Tay của Thư Khinh Thiển bị nàng nắm trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy da thịt của nàng trắng mịn phi thường, rất là mềm mại, còn có chút lạnh lẽo, quả thực ứng với từ băng cơ ngọc cốt. Nhìn nàng hơi thấp đầu, nghiêm túc chữa thương cho mình, chỉ cảm thấy tim đột nhiên hẫng mấy nhịp, mặt lại có chút phiếm hồng.
Hạ Tâm Nghiên thật sự chịu không được bầu không khí giữa hai người, hơn nữa còn có nghi hoặc trong lòng. Đi vòng quanh Mặc Quân không ngừng đánh giá, đôi mắt hoa đào đầy vẻ thăm dò cùng khó hiểu.
Mặc Quân rất là bình tĩnh thu tay lại, cũng không để ý tới ánh mắt của Hạ Tâm Nghiên.
Thư Khinh Thiển cảm giác tay bị Mặc Quân buông ra, trong nội tâm mơ hồ có chút thất lạc, liền chứng kiến Hạ Tâm Nghiên vẻ mặt cổ quái nhìn Mặc Quân.
"Tâm Nghiên, ngươi làm gì nhìn người ta như vậy?"
"Thư Thư, ngươi chớ xía vào. Ta hiện tại đầy đầu vấn đề, cần vị Mặc Quân cô nương này giải đáp!" Hạ Tâm Nghiên khoát khoát tay với Thư Khinh Thiển, sắc bén nhìn Mặc Quân.
"Ngươi gọi nàng là 'thúc thúc'?" Mặc Quân nhíu mày, ngữ khí rất là ý vị sâu xa. (1) (Hai từ đó phát âm gần giống nhau)
Thư Khinh Thiển: ". . ."
Rốt cuộc đã biết vì sao lúc trước cảm thấy quái dị!
"Cái gì 'Thúc thúc', rõ ràng là 'Thư thư', ngươi nghe không rõ sao? !" Hạ Tâm Nghiên nghe Mặc Quân nói, tức giận không nhẹ, đỏ mặt cả giận nói.
"Có khác nhau sao?" Mặc Quân không để ý chút nào Hạ Tâm Nghiên đang nổi giận, mặt không hề cảm xúc nhạt nói.
Hạ Tâm Nghiên: "..."
Thư Khinh Thiển nén cười nghẹn vô cùng vất vả. Thầm nghĩ, thật đúng là không có khác nhau, bất quá nàng cũng không dám châm thêm dầu vô lửa.
Nàng kéo tay áo Mặc Quân, nói khẽ: "Mặc Quân, ngươi đừng tiếp tục khi dễ nàng nữa."
"Có sao? Khi dễ nàng không phải Khinh Thiển sao?" Mặc Quân nghiêm túc nói, trong mắt còn mang theo một chút vô tội.
Thư Khinh Thiển