Quan điểm của Quách Trúc Sấu là: “Thúc thúc lão nhân gia không biết đã phá được bao nhiêu vụ án lớn nhỏ, vì thế mà cũng có không biết bao nhiêu kẻ vô pháp vô thiên muốn sát hại người, nhưng xem cái chết lục phủ ngũ tạng bị thiêu đốt giống như lửa cháy ra từ bên trong của thúc thúc, thì rất có khả năng là người đã bị trúng độc”.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết cũng có suy đoán như vậy.
Thế nên Thiết Thủ bèn hỏi: “Thúc phụ của đệ bình thường có quan hệ đặc biệt tối với ai không?”.
Quách Trúc Sấu mà một thanh niên mập mạp, ngồi ủ rũ ở đó, dường như di động đối với y là một chuyện cực kỳ khó khăn vậy. Y nghe Thiết Thủ hỏi vậy mới thoáng động dung đôi chút, rồi đáp: “Ý huynh muốn nói?”.
“Thúc phụ của đệ đã trúng độc mà chết, vậy thì rất có khả năng là xảy ra chuyện trong lúc ăn uống, nhưng với sự tinh minh lão luyện của Nhất Trận Phong Quách Thương Hùng, tuyệt đối ông ấy sẽ không ăn những thứ khả nghi, trừ phi...”.
“Trừ phi người hạ độc thúc thúc là người mà ông ấy không đề phòng”.
“Đúng vậy”.
“Mật hữu của thúc thúc có những ai thì đệ cũng không được rõ lắm, nhưng hầu hết bộ khoái sai dịch trong nha huyện đều có rất hòa hợp với người”.
Quách Trúc Sấu trầm tư một lúc rồi nói tiếp: “Phủ đô đầu Trương Đại Thụ là tri giao lâu năm của thúc thúc, có thể ông ấy biết được nhiều hơn cũng nên”.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết đang định bước ra cửa, nhưng thấy căn nhà nhỏ rách nát, tường đã tróc hết quá nửa, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn rầu, thầm thở dài một tiếng. Lãnh Huyết chợt hỏi: “Cái chết của lệnh thúc, có thể nói là hy sinh vì nhiệm vụ, không biết...”.
Quách Trúc Sấu lập tức đáp: “Cũng nhờ thông phán Tạ đại nhân trình báo thỉnh nguyện, nên Ngô tri châu đã tăng thêm tiền tử tuất, phát cho ba mươi lăm lạng bạc”.
“Ba mươi lăm lạng bạc?” Hai quả tim đầy nhiệt huyết của Thiết Thủ và Lãnh Huyết như thắt lại, tính mạng của một hảo hán ba bốn mươi năm nay đã phá được không biết bao nhiêu án tình lớn nhỏ, tận tâm tận lực hết mình vì nhiệm vụ, sau khi chết chỉ được phát có ba mươi lăm lạng bạc tiền tử tuất, tính ra một năm chưa được đến một lạng bạc, nhưng xem ra thì dường như Quách Trúc Sấu, người duy nhất được hưởng số tiền “ủy lạo” này đã rất thỏa mãn rồi vậy.
Xem ra hảo hán khi đã mất mạng đích thực là không đáng tiền.
Xem ra nếu không có thông phán Tạ Tự Cư nổi tiếng hiền đức trong vùng đứng lên nói lời thỉnh nguyện, chỉ sợ cả ba mươi lăm lạng bạc đó quan nha cũng không có nữa.
Nghĩ tới đây, Thiết Thủ và Lãnh Huyết ngoại trừ lấy hết tiền bạc trong người đưa cho Quách Trúc Sấu, hi vọng y có thể lo liệu tang sự cho phong quang một chút, sau này sống tử thế đường hoàng ra, trong lòng cũng chỉ biết cười khổ một tiếng.
Vạn nhất hai người có xảy ra chuyện, không biết sẽ đáng bao nhiêu lạng bạc, bao nhiêu văn tiền?
2.
Trương Đại Thụ là một người hào sảng, tiếng như chuông đồng, mặt đầy vết rỗ chằng chịt. Vừa mới nhắc đến chuyện của Quách Thương Hùng, y đã vỗ bàn nói: “Con bà nhà nó, mấy ngày nay, tìm phía đông không có tin tức, tìm phía Tây chẳng có kết quả, ai nấy đều đã dần dần quên đi chuyện này. Lũ rùa con ấy, bây giờ đều đã bỏ đó không làm nữa rồi! Con bà nhà chúng nó chứ, lẽ nào ân tình của Quách bộ đầu đối với huynh đệ bao nhiêu năm nay có thể dễ dàng sổ toẹt như vậy sao? Con bà nó! Người khác không quản, Trương Đại Thụ này quyết phải tra cho đến cùng mới thôi!”.
Thiết Thủ nói: “Trương đại ca nghĩ khí ngất trời, Thiết mỗ vô cùng khâm phục. Chúng ta cũng vì điều tra vụ án của Quách bộ đầu mà tới đây... không biết Trương đại ca có thể cho Thiết mỗ biết thường ngày Quách bộ đầu thường dùng cơm với ai không?”.
Trương Đại Thụ thoáng ngây người, há miệng chỉ tay vào mũi mình đáp: “Ta!”.
Thiết Thủ lại hỏi: “Vậy ngày hôm ấy, Quách bộ đầu có ở cùng với Trương đại ca không?”.
Trương Đại Thụ lắc đầu: “Không. Đêm trước hôm ấy, y lưu lại trong nha môn xem tư liệu, nói là phải tra cho rõ một nghi án nên ta không có đợi, cùng với bằng hữu đi đến Trương gia lão điếm uống rượu luôn”.
Thiết Thủ hỏi tiếp: “Kể từ sau đó thì không còn gặp y nữa?”.
Trương Đại Thụ lại lắc đầu: “Có”.
Thiết Thủ ngạc nhiên: “Ồ?”.
Trương Đại Thụ nói: “Khi ta gặp lại Quách đầu nhi... y... y đã là một tử thi rồi”.
Thiết Thủ biết Trương Đại Thụ là người thô lỗ chính trực, bèn hỏi tiếp: “Vậy thường ngày Quách đầu nhi có thường dùng cơm với người nào khác nữa không?”.
“Thiết huynh muốn điều tra xem ai là người hạ độc Quách đầu nhi phải không?”.
Lúc này thì Trương Đại Thụ đột nhiên trở nên cực kỳ tinh minh: “Không có tác dụng đâu, Quách đầu nhi thân tại công môn, nhưng thường hay ăn ăn uống uống với rất nhiều hạng người khác nhau. Có điều lần nào trước khi ăn y cũng lén dùng một cây ngân châm giấu trong lòng bàn tay thử độc trước. Con bà nó, ta còn thường khuyên y không cần lúc nào cũng nơm nớp lo sợ như vậy nữa, thật không ngờ cẩn thận đến thế rồi mà vẫn bị người ta hạ độc!”.
Lãnh Huyết chợt hỏi: “Vậy sau khi Quách đầu nhi chết, ai là người thay vào vị trí của y?”.
Trương Đại Thụ lại chỉ tay vào mũi mình nói: “Ta”.
Kế đó liền lộ ra thần tình khó xử: “Đáng lẽ vị trí này phải do điệt nhi Quách Thu Phong của y thay thế, nhưng đáng tiếc là họa vô đơn chí, điệt nhi của y cũng... dựa vào bản lĩnh của ta, e rằng còn chưa đủ”.
Thiết Thủ vỗ vai y an ủi: “Người ăn cơm công môn chúng ta chỉ cần đặt chữ nghĩa lên hàng đầu, lấy pháp lý làm tâm niệm, quyết tâm phò chính diệt tà là được rồi. Các huynh đệ chịu phục, tự nhiên có thể lên làm đầu lĩnh. Huynh cũng không cần quá lo lắng làm gì”.
Tới đây chàng lại hỏi tiếp: “Trước khi Quách bộ đầu chết, đang điều tra vụ án nào vậy?”.
Trương Đại Thụ đáp: “Ở đây có chia theo từng loại một, những vụ án mà mọi người tiếp nhận đều không giống nhau. Nhưng nghe Quách đầu nhi nói thì những vụ án mà y tiếp nhận ta cũng từng điều tra rồi. Dường như là không ra loại gì hết...”.
Thiết Thủ lập tức nói: “Vậy phiền Trương đại ca dẫn chúng ta đi xem án kiện đó được không?”.
“Án kiện?”.
Trương Đại Thụ lắc lắc đầu: “Không có”.
Thiết Thủ ngạc nhiên: “Tại sao không có?”.
Trương Đại Thụ đáp: “Người ta lấy đi hết rồi”.
Thiết Thủ vội hỏi: “Ai đã lấy đi?”.
“Tạ đại nhân”.
Trương Đại Thụ nói: “Từ sau khi Tạ đại nhân tiếp nhận vụ án này, Du đại nhân đã đem tất cả hồ sơ án kiện mang hết đến chỗ ông ấy”.
Tạ đại nhân chính là thông phán Tạ Tự Cư, là người mà Tri châu sự Ngô Thiết Dực phái đến điều tra vụ án này, nổi tiếng liêm khiết chính trực. Du Trấn Lan là Tri phủ đại nhân, cũng là thượng ty trực tiếp của Quách Thương Hùng, Quách Thu Phong, Trương Đại Thụ và Quách Trúc Sấu. Chức vụ của y tuy không thấp hơn Tạ Tự Cư, nhưng họ Tạ là người được Ngô Thiết Dực đại nhân đặc biệt phái tới để điều tra vụ án Quách Thương Hùng, nên chuyện này để cho y làm chủ cũng hết sức bình thường.
Thiết Thủ nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi tiếp: “Trong ký ức của huynh, những vụ án mà Quách bộ đầu tiếp nhận có gì đặc biệt không?”.
“Đặc biệt?”.
Trương Đại Thụ gãi gãi đầu: “Con bà nó... đặc biệt? Có... có... có một vụ cướp của giết người... một vụ nhi tử giết phụ thân... hắc, còn một vụ tú bà lừa thiếu nữ, còn có dâm sát, liên hoàn dâm sát án... còn nữa...phỉ đồ sát nhân cũng có nữa”.
Thiết Thủ thấy y lắp ba lắp bắp, gãi đầu gãi tai, rõ ràng là không nhớ rõ, bèn nói :
“Những vụ án này đều có vẻ rất bình thường, nhưng cũng rất có thể liên quan đến cái chết của Quách bộ đầu... làm phiền Trương đại ca dẫn chúng ta đi gặp Tạ đại nhân một chuyến vậy”.
Trương Đại Thụ cười ngượng ngập: “Được, hai vị cứ hỏi hạng vũ phu như ta đâu chắc cũng chẳng được điều gì, đi hỏi Tạ đại nhân là tốt nhất đó. Ông ta có học vấn, lời nói cũng lưu loát như văn chương vậy... để ta dẫn hai vị đi”.
“Không được đi!”.
Chỉ nghe một người cười lớn nói: “Ai mà không uống rượu với ta đã đòi đi, là đã coi thường Tri phủ đại nhân này rồi đó!”.
Thiết Thủ quay đầu lại cười cười đáp: “Ai biết trong rượu thịt của ngài có hạ độc hay không?”.
“Hạ rồi!”.
Người kia cười hào sảng, không chút câu nệ nói: “Ta đã hạ độc từ lâu rồi. Lần này nhất định phải bắt hai người cung khai chuyện giấu diếm và coi thường huynh đệ ra cho bằng hết”.
Thiết Thủ xua xua tay nói: “Ngô đại