Gió sông thổi vù vù, tựa như có người đang ở đầu sông đang gào thét gầm rú lên vậy. Không gian chìm trong đêm tối, không có lấy một ánh lửa, nước sông chảy cuồn cuộn không ngừng, thi thoảng vầng trăng mới hé ra khỏi làn mây chiếu xuống một chút ánh sáng nhàn nhạt, dòng sông như biến thành Phiêu Miểu Thủy, ngăn cách giữa âm gian và dương thế vậy.
Tập Mai Hồng không khỏi đứng sát lại gần Thiết Thủ và Lãnh Huyết, cúi đầu lí nhí nói: “Chúng ta... chúng ta trở về rồi mới nói tiếp được không?”.
Lãnh Huyết đưa mắt nhìn Thiết Thủ, Thiết Thủ khẽ gật đầu: “Được!”
Rồi lại nói: “Ngực phải của đệ bị thương...”.
Lãnh Huyết lắc lắc đầu: “Không ảnh hưởng gì nhiều”.
Thiết Thủ nói: “Lúc bọn chúng lợi dụng ánh lửa bùng lên lúc phun ra che giấu kiếm quang, tấn công liền hai kiếm... dường như đệ nên tránh đi sau đó bật ngược lại phản kích mới đúng”.
Lãnh Huyết gật gật đầu: “Đệ biết, nhưng đệ cũng biết mình không thể tránh, cũng không thể lui lại”.
Ánh mắt ôn hòa của Thiết Thủ thoáng ẩn hiện chút tiếu ý, gật đầu tỏ ý đã hiểu. Tập Mai Hồng không kềm chế được, chồm lên hỏi: “Có phải vì bảo vệ ta nên huynh mới bị thương đúng không? Ta không nên đến đây đúng không? Ta đã làm liên lụy hai người đúng không?...”.
Thanh âm của nàng đã bắt đầu nghẹn ngào.
“Không!”.
Lãnh Huyết nghiêm mặt nói: “Cô nương nhất định phải ghi nhớ nhật kỹ điều này. Chính là: chúng ta làm liên lụy cô nương, chứ không phải cô nương liên lụy chúng ta”.
“Thật không?”.
Tập Mai Hồng lập tức nín khóc, nhoẻn miệng cười để lộ ra hai chiếc răng thỏ hết sức đáng yêu.
“Dù là ai liên lụy ai cũng được, chúng ta đi thôi!”.
Thiết Thủ nói: “Địch nhân dường như không muốn cho Trương Đại Thụ đi gặp Tạ Tự Cư. Nếu chúng ta muốn biết chân tướng, trước tiên phải đi hỏi họ Tạ trước đã”.
2.
Tạ Tự Cư hiển nhiên cũng không biết gì hơn.
Tạ Tự Cư vì việc tra xét vụ án của Quách Thương Hùng nên đã tạm thời nghỉ tại Đô đốc phủ. Sau khi nghe Thiết Thủ và Lãnh Huyết kể lại mọi chuyện, y liền vuốt râu nói: “Tại hạ tới đây đã được bảy tám ngày, nhưng cũng không điều tra được gì. Trương Đại Thụ nói đi nói lại cũng chỉ là mấy chuyện không hề đặc biệt, đối với việc tra án không giúp đỡ được gì nhiều... thật may có hai vị đến đây, hi vọng các vị có thể cho hạ quan một vài chị thị”.
Thiết Thủ vội nói: “Không dám, không dám! Tạ đại nhân khách khí quá rồi! Chúng ta vốn chỉ là người đi ngang qua vùng này, chỉ là Quách Thu Phong vì giúp hai sư huynh đệ chúng ta phá một vụ án mà đã mất mạng, nên chúng ta tự nhiên phải thay y liễu kết vụ án ly kỳ về cái chết của thúc phụ y, chứ tuyệt đối không có ý ngang ngược nhúng tay vào chuyện của nha môn địa phương”.
Tạ Tự Cư nghiêm mặt nói: “Thiết huynh, Lãnh huynh, hai vị ngàn vạn lần không nên nghĩ rằng Tạ mỗ có gì không vừa ý với việc hai vị tham gia vào vụ án này... Tạ mỗ xưa nay đều rất tôn kính ngưỡng mộ hai vị... à không... phải là bốn vị mới đúng. Trước đây, Tạ mỗ cũng có thể coi là người trong võ lâm, đến giờ có lẽ cũng vẫn xứng với mấy chữ “người trong giang hồ”, có hai vị cùng hiệp trợ tra án, tại hạ vui mừng còn chẳng kịp nữa là. Nếu hai vị có gì sai khiến, xin cứ việc phân phó, nếu như còn khách khí như vậy, tức là hai vị đã coi thường Tạ mỗ này, không muốn kết giao với một kẻ...”.
Thiết Thủ vội ngắt lời: “Tạ đại nhân nói đi tận đâu mất rồi”.
Thì ra Tạ Tự Cư này năm xưa cũng đã từng hành tẩu giang hồ, có điều do y văn tài xuất chúng, năng lực xử lý các vụ việc lại cao, thế nên đã liên tục được thăng chức, từ một tá sứ nhỏ nhoi giờ đã làm tới thông phán. Y rất có nghĩa khí giang hồ, có lẽ cũng chính vì điểm này mà Ngô Thiết Dực mới phái y đến xử lý vụ hung án có liên can đến các võ lâm cao thủ này.
Lãnh Huyết lên tiếng: “Tự Cư huynh!”.
Tạ Tự Cư cả mừng nói; “Lãnh huynh!”.
Lãnh Huyết chậm rãi nói: “Hiện giờ chúng ta còn chưa rõ án tình, không thể nói tới hai chữ “giúp đỡ” này được. Giờ đến chỉ mong Tạ huynh có thể giúp chúng ta một việc trước”. Chàng ngưng lại giây lát rồi lại nói: “Mong đại nhân có thể mang những ký lục ghi chép các vụ án mà Quách bộ đầu tiếp nhận trước lúc lâm chung”.
Tạ Tự Cư nói: “Ba vị đi đường xa tớ đây, Tạ mỗ còn chưa kịp chuẩn bị rượu thịt tiếp đãi... có điều, ta biết tính khí của hai vị... nào nào, chúng ta cùng nghiên cứu thảo luận rồi tính chuyện ấy sau cũng được”.
3.
Trước lúc chết, trong tay Quách Thương Hùng tổng cộng có mười bốn vụ án chưa phá.
Trong mười bốn vụ án này, có tám vụ là những vụ bình thường và vô vị, không có gì đáng nghi, đều chỉ là những vụ phổ thông như là trộm cắp, đả thương người, uống rượu hành hung, cướp của giết người, thông gian...
Sáu vụ còn lại, có bốn vụ cũng không đáng khả nghi. Một là vụ án thổ phỉ đánh cướp, nhưng đám thổ phỉ này rõ ràng là đám người của Phổ Gia Tộc, hoàn toàn không liên quan tới chuyện này. Một vụ nữa là hai bang phái xích mích thù hằn gây chuyện đánh nhau, là ân oán của Vô Sư môn và Soa Y phái, cũng không có quan hệ gì đặc biệt. Hai vụ còn lại, một là vụ án ly kỳ ở Tập gia trang (vụ án này đã được Lãnh Huyết và Thiết Thủ phá giải), một là vụ án bát môn thảm họa (kỳ thực vụ án này và vụ án Tập gia trang là một, chi tiết xin xem lại bộ Toái Mộng Đao).
Hai vụ còn lại, một là chuyện tiêu ngân giá ba ngàn lượng của Tài Bá Vu Độc Hổ bị cướp sạch, người hộ tiêu tự nhiên cũng không còn ai sống sót, nhưng có người từng nhìn thấy trong khoảng thời gian vụ án diễn ra, đã có mười hai thanh y thanh niên, cưỡi ngựa mang theo vật nặng rời khỏi hiện trường.
Đọc tới hàng này, Thiết Thủ và Lãnh Huyết đều không hẹn mà gặp, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cùng lúc nghĩ tới một nhóm sát thủ có ngoại hiệu “Thập Nhị Đơn Y Kiếm”.
Còn một vụ án thập phần cổ quái nữa: Vùng Lưỡng Hà có một nơi gọi là Đại Văn Lý, người ở không nhiều, nhưng đã xảy ra một chuyện làm người nghe đều phải kinh hãi thất sắc. Muỗi ở đó có thể cắn chết người, nên những năm gần đây thôn dân ở đó đều đã lần lượt bỏ đi. Có một người ngoại địa đi qua Đại Văn Lý, không hiểu vì sao lúc trở về lại thần trí bất minh, cắn chết phụ thân mình, sau đó lại cắn chết cả thê tử. Nha môn sợ y làm hại đến người khác, liền vây bắt định giết y trừ họa, nào ngờ lại để y trốn thoát, đến giờ vẫn chưa biết đã trốn đi đâu.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết đọc qua vụ án này đều cảm thấy vô cùng hứng thú. Muỗi ở Đại Văn Lý rốt cuộc là chuyện như thế nào? Thanh niên nhân rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì? Y đã trốn đi đâu?
Thế nhưng vụ án này, thoạt nhìn thì cũng không liên quan gì đến việc Quách Thương Hùng bị giết cả.
Từ chuyện Quách Thương Hùng trước khi chết một mình tiếp nhận xử lý tới mười bốn vụ án, có thể thấy địa vị của y ở trong nha phủ thế nào, đồng thời cũng có thể hiểu y bận rộn đến nỗi ngày ngày phải ở lại đến tận khuya vẫn chưa thể về nhà... ngoài ra còn có thể nhận thấy nha phủ đang rất thiếu thốn nhân thủ.
Nếu như triều đình xa xỉ phung phí này chịu bỏ thêm một số ngân lượng để duy trì lễ nghĩa, luật pháp nhất định sẽ không để tình trạng này xảy ra. Từ tận sâu trong đáy lòng của Thiết Thủ và Lãnh Huyết không khỏi vang lên một tiếng thở dài não nuột.
“Những điểm khả nghi trong các vụ án này ta đều đã sai người hoặc đích thân tới tra xét rồi!”.
Tạ Tự Cư cười khổ nói với hai người, rõ ràng là y đã tốn không ít công sức vì vụ án này.
Thiết Thủ, Lãnh Huyết lại cẩn thận đọc lại toàn bộ hồ sơ một lượt nữa. Có một chuyện hết sức kỳ quái là trong đầu cả hai đều ngờ ngợ một điều gì đó, dường như đã phát hiện ra thứ gì, lại dường như là thiếu thiếu thứ gì, có điều hai người không thể nào phân biệt rõ đó là thứ gì.
“Tại hạ cũng đã điều tra chuyện Quách bộ đầu bị người ta hạ độc trong lúc ăn”. Tạ Tự Cư bổ sung: “Nhưng mà... con người Quách bộ đầu xưa nay cực kỳ cẩn thận, có thể nói là cẩn thận đến nỗi làm người ta phải giật mình...”.
Nói tới đây, y nhăn mặt cười khổ: “... cho dù là ăn cơm uống rượu với Du Trấn Lan đại nhân, y cũng dùng cây ngân châm giấu trong lòng bàn tay, thử qua không có độc rồi mới bắt đầu ăn uống”.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết nghe tới đây, trong lòng không khỏi bội phục Tạ Tự Cư tra án tinh tế thấu đáo, điều tra về cái chết của một người vô thân vô cố, vậy mà cả những người đồng nhiệm, thậm chí cả Tri phủ Du Trấn Lan cũng bị y hoài nghi, chỉ nội điểm này cũng đủ thấy họ Tạ này cẩn trọng, tỉ mỉ thế nào rồi.
Thiết Thủ cũng cười khổ đáp: “Cũng có nghĩa là dùng độc hại Quách bộ đầu là một chuyện không có khả năng?”.
Tạ Tự Cư nặng nề gật đầu.
Lãnh Huyết nói: “Nhưng căn cứ theo kết quả nghiệm thi, Quách bộ đầu đích thực là bị độc chết có đúng không?”.
Tạ Tự Cư cười khổ, rồi lại gật đầu.
Lãnh Huyết hỏi: “Tạ huynh đã kiểm tra rốt cuộc là thứ độc gì không?”.
Tạ Tự Cư thở dài: “Tại hạ thật sự chưa từng gặp phải thứ độc nào lợi hại như vậy. Độc vào đến dạ dày thì mới phát tác, khi phát tác lập tức làm dạ dày và phổi cháy khét lẹt, nhưng dược vật thì không lưu lại một chút dấu vết nào... thế nên cũng không biết được là loại độc dược gì”.
Thiết Thủ chợt hỏi: “Liệu có phải chúng ta đã đảo một vòng lớn hay không? Có khi Quách bộ đầu căn bản không bị hạ độc chết thì sao?”.
Tạ Tự Cư trố mắt ra: “Nếu không phải Quách bộ đầu trúng độc, vậy thì tại sao trên người y hoàn toàn không có vết thương nào?”.
Thiết Thủ nói: “Khó nói lắm, tỷ như đối phương dùng châm tẩm kịch độc đâm vào những nơi mà mắt thường khó phát hiện như là kẽ ngón móng tay hay khóe mắt, hoặc khoang miệng thì cũng có thể đưa chất độc vào trong cơ thể được”.
Tạ Tự Cư lập tức nói: “Nếu như dùng độc châm đưa chất độc vào cơ thể, phần thực đạo của Quách bộ đầu sẽ không bị thiêu đốt như vậy, mà những bộ phận khác lại hoàn toàn không hề có hiện tượng gì đặc biệt”.
Thiết Thủ nói: “Nếu đối phương dùng độc châm đâm vào cổ họng... đầu châm lại cực kỳ nhỏ bé thì sao? Nếu không chú ý, thì rất khó phát hiện được”.
Tạ Tự Cư quả quyết nói: “Tại hạ đã đích thân nghiệm thi ba lần, nhưng một lỗ châm nhỏ cũng không có”.
Lãnh Huyết đột nhiên hỏi: “Quách bộ đầu trước đây đã từng bị thương chưa?”.
Tạ Tự Cư ngẩn người: “Một bộ đầu nổi danh như vậy, không thể chưa từng bị thương được”.
Lãnh Huyết nói: “Vậy thì đúng rồi, tuy không có vết thương mới, nhưng chắc có vết thương cũ chứ?”.
Tạ Tự Cư gật đầu: “Có!”.
Lãnh Huyết nói: “Nếu như vết thương cũ đã thành sẹo, đối phương chỉ cần dùng châm đâm vào vết thương cũ đó thì sẽ rất khó bị phát hiện. Giả sử vết thương cũ này vừa hay lại ở thực đạo, dạ dày, cổ họng hoặc trong miệng thì sao...?”.
Tạ Tự Cư lập tức nhảy dựng lên: “Mau, mau gọi ngõ tác đến đây, chúng ta phải nghiệm thi...”.
4.
Người trên thế gian này, tuy rằng ít nhất có hơn một nửa đã từng nhìn thấy thi thể, nhưng tuyệt đại đa số là đều chưa từng nghiệm thi.
Nghiệm thi là gì?
Nếu ngươi bắt một con ếch rồi rạch bụng nó từ đầu tới chân, móc hết ngũ tạng lục phủ của nó ra ngoài để quan sát một lượt, thì sẽ có thể tưởng tượng được mùi vị khi mổ thân thể của một con người ra như thế nào?
Tạ Tự Cư, Thiết Thủ, Lãnh Huyết đều chăm chú nhìn ngõ