Ngọn đèn duy nhất được đặt trên giá cao. Ánh nến khẽ bập bùng nhè nhẹ. Trong phòng, một lão một thiếu đang ngồi đối diện nhau đánh cờ. Một công một thủ, một thủ một công.
Hai người đánh cờ hết sức chuyên tâm. Bốn hàng lông mày hai trắng hai đen, cứ nhíu lại rồi giãn ra, giãn ra rồi nhíu lại. Vừa đánh cờ họ vừa nói chuyện, giọng nói hết sức nhỏ, hết sức thấp. Chỉ nghe vị lão nhân thở dài:
- Vô Tình, kỳ nghệ của con lại tinh tiến mầy phần rồi.
Người thanh niên điềm tĩnh mỉm cười nói:
- Nếu thế thúc không nương tay thì sau nữa tuần trà nữa, tiểu điệt bại là cái chắc.
Lão nhân mỉm cười nói:
- Vô Tình, con mới hơn hai mươi tuổi đầu, nhưng tâm tư cẩn mật còn hơn cả kẻ đã quá bốn mươi. Bất quá con cần phải khống chế mình, bằng không thiếu niên lão thành thường tự tìm lấy thống khổ.
Thanh niên nhân cung kính nói:
- Tiểu bối không phải chấp mê bất ngộ, mà là nghĩ không thông mà thôi.
Lão nhân nhíu mày nói:
- Sát nghiệp của con quá nặng, tự nhiên là nghĩ không thông.
Đột nhiên, song cửa sổ vỡ nát, gỗ vụn bay tung tóe. Ba hán tử hắc y bịt mặt không biết từ đâu nhảy vào, chia thành ba hướng bao vây lấy một lão một thiếu đang đánh cờ.
Ánh trăng lạnh lùng chiếu vào gian tịnh thất. Thiếu niên đưa mắt lên bắn ra những tia nhìn sắc lạnh, sau lại cúi đầu xuống nói:
- Làm sao để tiêu trừ sát nghiệp, thoát khỏi hồng trần?
Lão nhân không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói:
- Cớ gì phải tiêu trừ sát nghiệp? Bất tất phải thoát khỏi hồng trần!
Ba gã hắc y nhân lúc xông vào sát khí đằng đằng, vốn đứng ở ba góc phòng, nhưng thấy hai người tựa hồ như không đề ý đến chúng, một tên không nhịn được liền lớn tiếng quát:
- Ngươi là Gia Cát Tiên Sinh?
Lão nhân thở dài, cầm một quân cờ trắng đặt xuống nói:
- Người đáng giết, vẫn phải giết!
Thiếu niên bạch y khẽ động, cặp môi mỏng mấp máy:
- Vâng!
Đại hán vừa phát thoại không nhịn được nữa, gã hét lớn:
- Mặc kệ ngươi là ai, xuống địa ngục đừng có trách ta!
Lời chưa dứt, đao đã xuất ra, đao phong cuồn cuộn chém thẳng xuống đầu lão nhân kia. Một đao này chém ra có bảy phần công, ba phần thủ, bên trong lại ẩn tàng năm lần biến hóa, lúc bất địch có thể mở đường thoái lui. Khẳng định rằng người này phải là một đao khách thành danh trên giang hồ.
Lão nhân vẫn không động. Khi đao sắp bổ xuống đầu lão nhân thì bạch y thiếu niên khẽ chau mày, sát khí lộ ra trong ánh mắt. Chỉ thấy chàng khẽ vẫy tay, một đạo bạch quang lóe lên, hắc y đại hán kêu lên một tiếng thảm thiết, tiếng kêu còn chưa dứt thì người đã tuyệt khí. Bạch y thiếu niên tựa hồ không hề động đậy, vẫn ngồi yên trên ghế. Trên cổ họng gã đại hán hắc y đã có thêm một mũi «Tinh cương bạch cốt truy hồn đinh» lấp lánh.
Hai gã hắc y còn lại cả kinh thất sắc, cả hai đưa mắt nhìn nhau. Một tên thò tay ra sau lưng rút ra một sợi Cửu tiết ngô công tiên, tên còn lại rút ra một thanh miến đao. Một tả, một hữu cùng lúc lao lên. Tả kích lão nhân, hữu công thiếu niên.
Thiếu niên lạnh lùng nói:
- Kẻ vô lễ với Gia Cát tiên sinh phải chết!
Cửu tiết ngô công tiên đã chụp xuống đầu Gia Cát tiên sinh, thiếu niên vừa dứt lời, đột nhiên toàn thân lắc nhẹ, một đạo bạch quang lại bắn ra.
Người đại hán sử cửu tiết ngô công tiên đối phó là Gia Cát tiên sinh, nhưng vì lúc nãy thấy đồng bọn bị thiếu niên sát tử nên gã vẫn hết sức để ý đến động tịnh của chàng. Thiếu niên vừa khẽ động đậy, đại hán sử cửu tiết ngô công tiên liền lập tức hóa công thành thủ, nhưng ý niệm vừa sinh thì bạch quang đã tới. Gã chỉ cảm thấy trước ngực nhói đau, cúi đầu nhìn xuống thì một mũi cương tiêu đã cắm sâu vào lồng ngực. Gã kinh hoàng thốt lên:
- Ngươi ... ngươi ... là Vô Tình?
Thiếu niên vẫn chú mục vào bàn cờ. Gia Cát tiên sinh ngẩng đầu thở dài:
- Y trước giờ vẫn hạ thủ vô tình!
Gã đại hán liền ngã vật xuống sàn nhà.
Tên còn lại thấy vậy thì đao cũng không dám xuất ra nữa, lập tức tung người phóng ra cửa sổ.
Gia Cát tiên sinh thở dài:
- Quay lại!
Khi lão nói chữ «quay», người vẫn còn ngồi trên ghế, khi nói đến chữ «lại», người đã ở trước cửa sổ. Đại hán sử miến đao kia tựa hồ đụng trúng vào người lão vậy.
Đại hán sử miến đao cả kinh thất sắc, trong lúc cấp bách liền chém tạt ra một đao. Một đao liều mạng, thế không gì cản nổi!
Nhưng một đao này mới đi được nửa đường thì đột nhiên gãy làm ba đoạn, là Gia Cát tiên sinh dùng hai ngón tay kẹp gẫy. Mỗi lần kẹp gãy một đoạn, liên tiếp ba lần, thân đao liền gãy làm ba đoạn rơi xuống đất, mà đao mới đi được nửa đường. Gia Cát tiên sinh mỉm cười:
- Từ Châu Khoái Đao Tào Kính Hùng?
Gia Cát tiên sinh nhẹ nhàng vỗ tay lên vai Tào Kính Hùng, cười cười nói:
- Về nói với Ma Cô rằng muốn lấy đầu Gia Cát tiên sinh thì hãy tự đến mà lấy, bảo người khác đến tống tử thì miễn đi, bằng không để lão phu tự cho người tìm mụ cũng được.
Hai tròng mắt Tào Kính Hùng đảo tròn, nhất thời không biết làm sao cho phải.
Gia Cát tiên sinh mỉm cười:
- Đi đi!
Nói đoạn đưa tay đẩy nhẹ, Tào Kính Hùng lập tức bay vọt ra ngoài cửa sổ, một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng gã bò dậy. Gã đứng ngẩn người ra giây lát rồi mới phi thân chạy mất.
Bạch y thiếu niên Vô Tình lắng nghe tiếng bước chân hoảng loạn đào tẩu của Tào Kính Hùng, một hồi sau mới cất tiếng nói:
- Con đi truy tung!
Gia Cát tiên sinh mỉm cười:
- Tào Kính Hùng hiển nhiên là trực thuộc bộ hạ của «Ma Cô», «Tứ Phương Tuần Sứ» của «Ma Cô» sẽ không để người theo dõi hắn về đâu.
Vô Tình «ồ» lên một tiếng nói:
- Như vậy, chỉ sợ Tào Kính Hùng sẽ quay lại rất nhanh!
Gia Cát tiên sinh thở dài không nói gì. Đột nhiên bên ngoài có âm thanh như gió bão thét gào. Một bóng đỏ xẹt qua cửa sổ. Gia Cát tiên sinh vẫn cúi đầu như trước.
Một quả phi chùy phá không đập mạnh vào tường trong, «ầm!» bức tường vỡ nát liền thành gạch vụn. Ở đuôi quả chùy có gắn một sợi cương ty, chỉ thấy cương ty khẽ căng ra, phi chùy liền bay ra ngoài cửa sổ, bóng đỏ đã biến mất tự bao giờ. Trên sàn nhà lúc này có thêm một cái xác.
Bóng đêm lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có của nó.
Chỉ nghe Gia Cát tiên sinh cười nhạt nói:
- Kẻ vừa đến là «Đông Phương Hồng Y Tuần Sứ U Hồn Tố Phách Chùy Tàng Kỳ Khắc».
Vô Tình đập mạnh song thủ xuống mặt bàn, mượn thế định vọt ra ngoài, nhưng Gia Cát tiên sinh đã lên tiếng cản lại:
- Bất tất truy cản! Chuyện này sớm muộn gì cũng giao cho con làm thôi!
Vô Tình cúi xuống nhìn thi thể dưới đất, chính thị là Tào Kính Hùng. Gã bị trúng một chùy vào bụng, máu thịt bầy nhầy, tử trạng vô cùng thảm thương.
Chàng cười lạnh nói:
- Vị «Ma Cô» này đối với thủ hạ cũng tàn nhẫn lắm!
Gia Cát tiên sinh nói:
- Vị «Ma Cô» này thân phận hết sức mạt trắc. Trong «Tứ Đại Thiên Ma» có «Cô, Đầu, Tiên, Thần». Nghe nói «Ma Thần» Thuần Vu Dương tuy hùng bá thiên hạ, nhưng luận võ công không bằng «Ma Tiên» Lôi Tiểu Khuất. «Ma Tiên» tuy mạnh, nhưng quyết không mạnh bằng «Ma Đầu» Tiết Hồ Bi. Mà «Ma Cô» nghe nói còn mạnh hơn cả ba người này, hơn nữa mụ ta còn biết «Hồ Mị Thuật», khiến cho ba đại cao thủ kia đều phục tùng mụ, vì mụ ta làm việc. Nhưng «Ma Cô» là ai thì thiên hạ không một người nào biết cả, chỉ biết rằng mụ là một người đàn bà đã hơn năm mươi tuổi mà thôi ... những người đã cùng mụ giao thủ đều đã chết hết, chết rất thảm ...
Vô Tình nói:
- Vậy tại sao mụ lại muốn giết thế thúc?
Gia Cát tiên sinh cười nói:
- Ta là «thế thúc» của «Thiên Hạ Tứ Đại Danh Bộ», mụ không muốn giết ta thì muốn giết ai nữa?
Vô Tình nói:
- Mụ ta mà tự thân đến đây tức là tự tìm cái chết!
Gia Cát tiên sinh lắc đầu:
- Chưa chắc! Ba vị khách đêm nay của chúng ta chẳng qua chỉ là kế dương đông kích tây của mụ mà thôi, bởi trước mắt mụ đang phải ở «Bắc Thành» trong «Võ Lâm Tứ Đại Thế Gia» để làm một chuyện thương thiên hại lý.
Mày kiếm của Vô Tình khẽ nhướng lên:
- Chuyện gì vậy?
Gia Cát tiên sinh nói:
- Chế tạo dược nhân!
Đoạn lão ngưng giây lát rồi nói tiếp:
- Đúng vậy! «Ma Cô» chẳng những võ công quái dị mà còn là truyền nhân duy nhất của Kiếp Dư Môn ở Đông Hải, dụng độc như thần. Đáng sợ nhất là mụ có thể dùng dược vật làm mê thất đi bản tính của con người, biến họ thành những kẻ mất đi ý chí để làm nô lệ cho mụ, cả đời trung thành với mụ,sống chẳng bằng chết. Những kẻ này được gọi là dược nhân.
Vô Tình «hừ» lạnh:
- Mụ ta dám đánh «Bắc Thành»?
Gia Cát tiên sinh nói:
- Dự định của mụ là tập trung lũ ma đồ, tấn công «Bắc Thành», sau đó chế tạo dược nhân ở đây, rồi đi đánh ba nhà còn lại trong «Võ Lâm Tứ Đại Thế Gia» là «Đông Bảo», «Tây Trấn» và «Nam Trại», giết sạch không để một ai sống sót.
Vô Tình liền hỏi:
- Mụ với «Võ Lâm Tứ Đại Thế Gia» có oán cừu gì?
Gia Cát tiên sinh thở dài nói:
- Mười năm trước, «Ma Cô» hoành hành thiên hạ, bị Nam Trại Chủ, Đông Bảo Chủ, Bắc Thành Chủ, Tây Trấn Chủ của «Võ Lâm Tứ Đại Thế Gia» hợp lực vây hãm. «Ma Cô» bị trọng thương, phải liều mạng mới đào tẩu được. Ngày nay, «Ma Cô» tự nhiên không thể không báo mối oán cừu này được. Nghe nói mười năm trước lão Thành chủ của «Bắc Thành» đả thương mụ nặng nhất nên giờ đây mục tiêu báo thù đầu tiên của mụ chính là con trai của lão Thành chủ «Bắc Thành».
Vô Tình nói:
- Tân nhiệm Thành chủ của «Bắc Thành» Chu Bạch Tự, nội ngoại kiêm thông, kiếm pháp tinh diệu, tuy tuổi còn trẻ nhưng tuyệt không phải loại người dễ ăn hiếp! Huống hồ còn có «Đông Bảo», «Tây Trấn», «Nam Trại» nữa, bốn nhà hiệp lực đồng tâm, sợ rằng «Ma Cô», «Ma Đầu», «Ma Tiên», «Ma Thần» cũng chẳng làm gì được họ.
Gia Cát tiên sinh nói:
- Lần này «Tứ Đại Thiên Ma» trùng nhập giang hồ đã lớn tiếng nói sẽ thay thế «Tứ Đại Thế Gia», tự nhiên là đã có sách lược cụ thể. Trước mắt người của «Tây Trấn» và «Nam Trại» đang gặp phiền phức lớn ở dải Thiểm Tây, tự nhiên không thể đến ứng cứu được. Bảo chủ Đông Bảo «Kim Đao Vô Địch» Hoàng Thiên Tinh cũng đã phái cao thủ trong bảo đi tiếp cứu. Còn ông ta thì sẽ đích thân đến «Bắc Thành» để hỗ trợ. «Tứ Đại Thiên Ma» đã tính chuẩn thời khắc cả «Tứ Đại Thế Gia» cùng gặp khó khăn, không thể tiếp cứu lẫn nhau mới xuất kích tấn công Bắc Thành.
Vô Tình nói:
- Như vậy, đêm nay mụ ta phái người đến hành thích chúng ta là để khiến chúng ta tưởng rằng mụ đang ở kinh thành mà gia tăng giới bị, không thể đến «Bắc Thành» ứng cứu?
Gia Cát tiên sinh gật đầu đáp:
- Không sai! Mụ biết rõ ta sẽ phái người đến ứng cứu «Bắc Thành». Hơn nữa «Tứ Đại Thiên Ma» tội ác ngập đầu, bọn chúng đã dẫn dụ nhiều thanh niên trai tráng để chế luyện dược nhân, vụ án này cả hai chúng ta đều có trách nhiệm ... Hành động của mụ đêm nay cũng đồng nghĩa với việc nói cho chúng ta biết rằng người của mụ đã tiềm phục tại «Bắc Kinh», mấy ngày tới Hoàng Thượng có việc phải xuất tuần, bất cứ lúc nào mụ cũng có thể ra lệnh cho người đến gây bất lợi, như vậy có nghĩa là mụ muốn ngăn cản ta xuất động, lúc nào cũng phải ở trong Tử Cấm Thành để bảo hộ Hoàng Thượng.
Vô Tình cười lạnh nói:
- Lẽ nào mụ quên mất dưới tay người còn có bốn đại đệ tử?
Gia Cát tiên sinh mỉm cười:
- Mụ ta không quên đâu! Trước mắt Lãnh Huyết, Truy Mệnh, Thiết Thủ đều đang ở vùng Thiểm Tây, cả ba đều bị cuốn vào rắc rối của «Tây Trấn», «Nam Trại», nhất thời chưa thể quay về được. Con tuy là cao thủ nổi danh nhất do ta đào tạo, nhưng hành động lại bất tiện ...
Vô Tình nói:
- Người khác không biết, nhưng thế thúc nhất định hiểu con. Hai chân con tuy tàn phế nhưng truy bắt hung phạm, tầm nã phá án chưa lần nào con không hoàn thành trách nhiệm cả!
Gia Cát tiên sinh mỉm cười:
- Đúng vậy. Ta nói cho con những điều đó chính là muốn phái con đi chuyến này. Có điều chuyến đi này thập phần hung hiểm. Hai chân con tuy tàn phế nhưng khinh công rất khá, công phu ám khí lại hơn người, điểm này địch nhân có thể không ngờ tới, tự nhiên là không thể phòng bị. Nhưng nội lực của con không có, điểm này có lẽ ai cũng biết, vì thế một chiêu cuối cùng lấy mạng địch của con tốt nhất là không nên sử dụng. Con là người thâm mưu viễn lược, bọn Lãnh Huyết đều không thể bì được ở điểm này, chỉ là con không thể trở thành một kẻ vô tình chân chính, cũng không thể vong tình được nên khó mà tránh khỏi những nỗi khổ thế gian ...
Vô Tình cúi đầu:
- Đa tạ thế thúc chỉ giáo. Sự tình cấp bách, con xin được xuất phát ngay!
Gia Cát tiên sinh nói:
- Con từ kinh thành nhập Xuyên chuyến này, nhất định sẽ gặp được Đông Bảo Bảo chủ Hoàng Thiên Tinh. Đi theo ông ta còn có «Phùng Đả Tất Bại» Quảng Vô Cực, «Phi Tiên» Cơ Diêu Hoa, «Tiểu Thiên Sơn Yến» Thích Hồng Cúc ...
Trong mắt Vô Tình không giấu nổi nét cười, chàng nói:
- «Phùng Đả Tất Bại» Quảng Vô Cực? Nghe nói người này võ công bất nhược, là cao thủ hộ bảo của Đông Bảo, thập phần dũng mãnh, đảm lược hơn người, trung thành nhất mực, chỉ là đả vận không được tốt lắm, lần nào cũng gặp phải người có võ công cao hơn y. Nhưng đối phương cũng không giết được y, lần nào cũng để y chạy thoát. Võ công của y càng cao thì lại gặp phải những đối thủ võ công càng cao hơn nữa, vì thế y cứ đánh một trận bại một trận. Nghe nói từ khi xuất đạo đến nay, Quảng Vô Cực đã bại một trăm hai mươi bốn lần. Điều hiếm có là tuy y bách chiến bách bại nhưng không hề thối chí, hơn nữa y cũng không bao giờ tìm người có võ công thấp hơn y để khiêu chiến ... về sau người người đều kính trọng y, sau khi đánh bại y cũng không nỡ giết. Người trong bạch đạo thì kính trọng nghĩa khí, dũng khí của y, người trong hắc đạo thì kính trọng y không sợ chết ... Nhưng lạ một điều là «Đại Mãnh Long, Kim Đao Vô Địch» Hoàng Thiên Tinh trước giờ vẫn trọng nam khinh nữ, tại sao lại đi cùng với bọn Cơ Diêu Hoa, Thích Hồng Cúc được nhỉ?
Gia Cát tiên sinh nói:
- Cơ Diêu Hoa có hai người đồng môn sư đệ, nghe nói đều bị «Ma Cô» bắt làm dược nhân cả; Huynh trưởng của Thích Hồng Cúc là «Thiên Lý Nhất Điểm Lãng» Thích Tam Công cũng trúng phải độc thủ của «Ma Cô», phơi thây nơi tuyết địa. Thích Hồng Cúc chính là muốn tìm «Ma Cô» để tính món nợ này! Con biết mồm miệng của Cơ Diêu Hoa rồi đấy, Hoàng Thiên Tinh là quân tử thô lỗ làm sao nói lại được với y thị!
Vô