Ngôn Hữu Nghĩa nhìn theo bóng lưng Chưng Cá, mỉm cười gian ác, đột nhiên chau mày lại, hừ nhẹ một tiếng.
Ngôn Hữu Tín hỏi :
- Chuyện gì vậy?
Ngôn Hữu Nghĩa lộ vẻ đau đớn :
- Ta vào phòng trong bôi thuốc, đả tọa điều tức một lát, nơi này ngươi liệu lý được không?
Ngôn Hữu Tín gật đầu, Ngôn Hữu Nghĩa đưa tay ôm hạ thể bước vội vào trong.
Ngọn đèn dầu trong gian nhà đột nhiên tối dần, dường như dầu đốt đã cạn.
Ngôn Hữu Tín đang định đổ thêm dầu vào, nhưng lại không biết dầu đốt để ở đâu, chợt nghe Đinh Thường Y khẽ gọi :
- Qua đây!
Ngôn Hữu Tín quay người lại, liền nhìn thấy Đinh Thường Y.
Ánh đèn càng yếu ớt, nước da Đinh Thường Y càng thêm trắng, nhưng hai má lại càng hồng. Phần da trắng như tuyết của nàng kéo dài từ tai đến cổ, từ cổ đến phần ngực lộ ra sau lớp áo mỏng, tất cả đều trắng đến kinh tâm động phách, trắng đến nỗi khiến Ngôn Hữu Tín chỉ nhìn một cái đã hận không thể lột sạch quần áo của nàng ra để nhìn tiếp.
Ngôn Hữu Tín hít sau một hơi, chỉ vào chóp mũi của mình.
Đinh Thường Y khẽ gật đầu.
Ngôn Hữu Tín không đốt đèn nữa, bước đến trước mặt bọn Đinh Thường Y, Cao Phong Lượng, Đường Khẩn. Đinh Thường Y ai oán nhìn y nói :
- Thả ta ra.
Ngôn Hữu Tín suy nghĩ giây lát, giơ hai ngón tay ra, tựa như muốn giải khai huyệt đạo cho Đinh Thường Y, đột nhiên vận chỉ như phong, trước sau điểm vào mấy yếu huyệt của Cao Phong Lượng và Đường Khẩn, chẳng những khiến hai người không thể lên tiếng, mà còn khiến cả người mất đi tri giác.
Đinh Thường Y kêu lên thất thanh :
- Ngươi làm vậy là có ý tứ gì?
Ngôn Hữu Tín nói :
- Nàng không phải muốn ta thả nàng sao?
Lại hỏi :
- Nàng không phải muốn ta thả chúng đấy chứ?
Đinh Thường Y thoáng biến sắc mặt, cuối cùng nhoẻn miệng cười nói :
- Đương nhiên không phải thả họ ra.
Nàng tựa hồ như được điêu tạc từ ngọc thạch ra vậy, môi anh đào còn đỏ hơn lửa, Ngôn Hữu Tín lại gần ngửi thấy một cỗ u hương thơm ngát, tim đập thình thịch, một hồi lâu sau mới nói :
- Ta nghĩ lại rồi, ta không dám thả nàng ra.
Đinh Thường Y mục quang lưu chuyển :
- Tại sao?
Ngôn Hữu Tín nói :
- Ta nghĩ, nếu ta thả nàng, nàng sẽ đối phó ta, bằng không cũng nhất định sẽ đào tẩu, ta nói có đúng không?
Đinh Thường Y mắng thầm trong bụng :
- Lão hồ ly!
Ngoài miệng vẫn nhẹ giọng nói :
- Đồ ngốc, ta làm sao chạy được!
Ngôn Hữu Tín trầm mặc một hồi. Ánh đèn dần dần tối đi. Dưới ánh đèn ảm đạm, mị lực của Đinh Thường Y càng trở nên khó kháng cự.
Hồi lâu sau, y mới lên tiếng, thanh âm thấp trầm một cách kỳ lạ :
- Đinh cô nương, kỳ thực, trước đây nàng đã từng gặp ta rồi, chỉ là nàng không biết mà thôi.
Thanh âm của Ngôn Hữu Tín vang lên dưới ánh sáng mờ nhạt, gió đêm chợt thổi vào, ánh đèn lắc lư, mấy cỗ thi thể dưới đất thật khiến người ta không lạnh mà run.
- Thần Châu (#1) Ngôn gia chúng ta vốn là một gia tộc rất hưng vượng, nhưng gia phụ Ngôn Đại Nặc lại mắng hai huynh đệ chúng ta thiên tính bạc bẽo, không truyền thụ tuyệt thế Cương Thi quyền, sợ rằng chúng ta thay đổi ngày một tệ hơn, lại còn rất tín nhiệm biểu đệ Ngôn Lan, cuối cùng đã đuổi chúng ta ra khỏi Ngôn gia.
Đinh Thường Y không biết Ngôn Hữu Tín nói những lời này là có ý gì, nhưng biết người này tâm địa phản phúc, hỉ nộ vô thường, là một kẻ đáng sợ, còn mình giờ đây thì đã như cá nằm trên thớt, chỉ đành nhẫn nại nghe kể tiếp.
- ... Sau khi chúng ta rời khỏi Ngôn gia bảo, bởi vì võ công không đủ, đắc tội nhiều người nên mấy lần bị ép buộc đến cùng đường mạt lộ, lang bạt khắp nơi, cửu tử nhất sinh, cũng may là khi chúng ta chạy trốn, đã ăn cắp Tuyệt Thế Phi Thi quyền phổ, chúng ta một mặt đào vong, một mặt cùng nhau khổ luyện, hẹn ước sẽ có một ngày có thể xuất đầu lộ diện, báo cừu tuyết hận.
Đinh Thường Y nghe mà cười lạnh, hai huynh đệ y đã ăn cắp quyền phổ bí truyền của Ngôn gia bảo, đối với gia đình của mình có thể gọi là đại bất trung, đại bất hiếu, vậy mà bọn chúng lúc nào cũng không quên báo cừu người nhà của mình, thực chẳng trách người khác đều coi thường và khinh bỉ hai người này.
- ... Nhưng bởi vì chúng ta kết oán quá nhiều, trước khi võ công luyện thành phải ẩn tích mai danh. Để trốn tránh cừu gia, chúng ta đã ở vùng phụ cận A Công hà làm nghề đưa đò, Đinh cô nương, nàng có nhớ dòng nước xiết ở A Công hà không?
Đinh Thường Y ngây người. A Công hà? Tựa hồ nàng có biết cái tên này, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đó là chuyện xảy ra lúc nào, cũng không nghĩ ra chuyện gì đã xảy ra. Nàng vừa nghĩ, vừa khẽ gật gật đầu.
Ngôn Hữu Tín lập tức lộ vẻ cao hứng nói :
- Nàng có nhớ không? Lúc đó, ta và mấy kẻ khác cùng vất vả đưa người qua sông bên bờ A Công hà, ngày hôm ấy là tết Đoan Ngọ, nàng có nhớ không? Nàng và họ Quan đó, còn có ba bốn đại hán nữa, đang định qua sông...
Đinh Thường Y cũng đã nhớ ra. Đó là chuyện của mười năm trước, nàng hãy còn là một nữ hài tử... Lúc đó, buổi sáng hôm đó, nghĩ đến đây, Đinh Thường Y cảm thấy mặt mình phát sáng, thân hình cũng nóng lên...
Khi ấy, nàng còn là nữ nhi của một phú gia, còn chưa hiểu ân oán giang hồ, cừu sát thế gian. Lúc đó, Quan Phi Độ dẫn theo bảy tám người, đột nhập vào nhà nàng bắt cóc nàng đi. Nàng nhìn thấy đại hán mắt to, mũi lớn, mày thô này, trong tròng sợ hãi vô cùng. Quan Phi Độ thấy nàng khóc thét lên thì chân tay luống cuống, nhẹ nhàng nói với nàng rằng chàng sẽ không làm hại nàng. Chỉ là phụ thân nàng Đinh Tuyết Kỳ đã từng cưỡng gian thân nương của chàng, đồng thời lại bức tử cha chàng, khiến chàng phải lưu lại thiên nhai, bây giờ chàng phải đến báo cừu.
Đinh Thường Y ban đầu cảm thấy sợ hãi, nhưng được đại hán này an ủi khuyên giải một hồi, không biết vì sao, tựa như có chỗ dựa vững chắc, mọi sự sợ hãi đều tan biến.
Nàng cầu xin Quan Phi Độ đừng thương hại đến phụ thân nàng, chàng chỉ trầm mặc không nói, chỉ ngồi nhìn đống lửa đến thất thần. Cứ như vậy một đêm trôi qua.
Ngày thứ hai, Đinh Tuyết Kỳ phái quan binh vây công, bọn người Quan Phi Độ liều chết đột vây, không ngờ cao thủ Đinh gia phái tới lại truy sát luôn cả Đinh Thường Y, Quan Phi Độ trúng mười một vết thương lớn nhỏ cùng với các huynh đệ liều mạng bảo vệ nàng mới có thể đẩy lui được địch nhân.
Ban đầu Đinh Thường Y ngỡ rằng phụ thân nàng vì sợ nàng làm ra những chuyện bại hoại môn phong nên với muốn giết nàng, bèn cầu xin Quan Phi Độ thả cho nàng trở về. Quan Phi Độ vì lo lắng cho an nguy của nàng mà quên cả an nguy của bản thân, nửa đêm dẫn theo Đinh Thường Y trở về Đinh phủ, không ngờ lại vô ý nghe thấy Đinh Tuyết Kỳ và Đinh phu nhân nói chuyện.
Thì ra Đinh phu nhân cũng là do Đinh Tuyết Kỳ cưỡng đoạt về. Cha ruột của Đinh Thường Y là Lam Lâm đã bị Đinh Tuyết Kỳ giết chết, Lam phu nhân vì bất đắc dĩ, đành phải mang theo con nhỏ mà gả mình cho Đinh Tuyết Kỳ, biến thành Đinh phu nhân.
Đinh phu nhân đang khẩn thiết cầu xin Đinh Tuyết Kỳ đừng hạ độc thủ với Đinh Thường Y, còn Đinh Tuyết Kỳ thì đang trì triết chuyện Đinh Thường Y bị tặc nhân làm nhục, bại hoại môn phong, khiến lão trở thành trò cười trên quan trường.
Đinh Thường Y không thể nhẫn nhịn nổi, lớn giọng chỉ mặt Đinh Tuyết Kỳ chửi mắng. Đinh Tuyết Kỳ thẹn quá hóa giận, lớn giọng quát tháo, cao thủ trong Đinh phủ liền ùn ùn kéo ra bao vây lấy Quan Phi Độ.
Khi đó võ công của Quan Phi Độ không cao như bây giờ, Đinh Thường Y thì căn bản không biết võ công. Đinh phu nhân vì muốn ngăn cản Đinh Tuyết Kỳ hành hung, kết quả là bị Đinh Tuyết Kỳ lỡ tay đánh chết.
Chuyện này khiến Quan Phi Độ nộ hỏa xung thiên, mặc dù đang ở trong trùng vây nhưng vẫn lao lên giết chết Đinh Tuyết Kỳ. Lúc này vừa hay huynh đệ của Quan Phi Độ kịp tới, cứu thoát Quan Phi Độ và Đinh Thường Y.
Bởi vì Đinh Tuyết Kỳ và quan phủ lai vãng cấu kết chặt chẽ, vì thế sự tình càng lúc càng lớn. Công sai tập nã khắp nơi, Đinh Thường Y ban đầu buồn bã không vui vì chuyện Quan Phi Độ đã tận tay sát tử dưỡng phụ của nàng, song qua một đoạn thời gian ở cùng chàng, thì liền trở nên ngưỡng mộ cuộc sống tự do tự tại, hào phóng không bị gò bó, can đảm anh dũng của chàng và những người trong Vô Sư môn, vì vậy nên nghĩ đến việc trở thành một phần tử của họ, cùng họ lãng tích thiên nhai.
Ban đầu Quan Phi Độ không chịu đồng ý, mỉm cười nói Đinh Thường Y không thể chịu nổi cuộc sống không vong mệnh thiên nhai này, nhưng lại không nỡ chia tay với nàng, thêm vào quan binh truy đuổi gắt gao nên dù không đồng ý cuối cùng cũng phải đồng ý.
Những ngày tháng này, trở thành những hồi ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của Đinh Thường Y.
Buổi sáng ngày hôm đó, họ đến được A Công hà. Người của quan nha đuổi sát phía sau, bọn Quan Phi Độ đều không thông thủy tính, chàng cùng với mấy huynh đệ khác đều quyết định liều tử chiến một phen, bèn ra lệnh cho người chèo đò cõng Đinh Thường Y qua sông tước.
Lúc đó, để tiện hành tẩu giang hồ, tránh bị người khác dòm ngó, Đinh Thường Y đã cải dạng nam trang, dùng nón cỏ to ở Mã Liên Pha che thấp sùm sụp hết cả khuôn mặt, không ai nhìn ra nàng là phận nữ nhi cả.
A Công hà vào mùa thu nước chảy rất xiết, nếu không dùng thuyền thì khó lòng mà qua nổi, nhưng vào mùa đông, nước cạn lộ cả đáy sông, nên một số thuyền phu có kinh nghiệm thường cõng hành khách qua sông để tiết kiệm thời gian.
Bởi vì bọn Quan Phi Độ đang bị truy sát nên các thuyền phu đều không dám cõng người, Quan Phi Độ vừa nôn nóng vừa tức giận, nhấc bổng một gã thuyền phu lên quát lớn :
- Ngươi có cõng hay không?
Gã thuyền phu không đáp lời. Đinh Thường Y sợ Quan Phi Độ vì tức giận mà làm hại người vô tội liền vội chạy đến giữ tay chàng lại :
- Đại ca, muội ở đây chiến đấu cùng với huynh.
Lúc này