Mịn màng và mỏng manh.
Đó là làn da của Long Thiệt Lan.
Lúc này, có kẻ lại dùng một thanh đao sắc bén, vạch lên đó một đường thật sâu, làm máu tưới ứa ra xung quanh vết thương.
Ai cũng biết kinh thành đệ nhất tử y nữ thần bộ Long Thiệt Lan sắc đẹp mê hồn, đẹp đến độ xuất thần nhập hoá. Chiếu lý, Long Thiệt Lan đương nhiên cũng phải có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Không sai ! Nàng đích thực có một khuôn mặt diễm lệ tuỵệt trần, nhưng nếu tách ngũ quan của nàng ra, có lẽ không nhất định là đều đẹp. Cổ nàng dường như hơi dài một chút, mắt hơi bị híp một chú, eo hơi lớn, gò ngực tuy cao nhưng cũng hơi nhỏ, thế nhưng, khi tất cả những thứ ấy tấu hợp với nhau, lại tạo nên một sự phối hợp tuỵêt mỹ, như thiên y vô khuyết, hoàn mĩ đến độ gần như tuỵêt đối.
Nàng - hiện giờ, chiếc cổ trắng ngần mềm mại, như muốn lưu lại dấu vết của bàn tay khách lãng du, đôi mắt lộ ra vẻ sầu thảm thê lương vô cùng vô tận, vòng eo khiến nam nhân sinh ra một thứ cảm giác xung động chỉ muốn lao ra ôm lấy … gò ngực phập phồng dưới ánh trăng nhàn nhạt …
Vậy mà, mặt nàng lại bị cứa một đao. Vết đao thật sâu.
Không chút lưu tình.
Nàng vốn như một trái xuân đào mới chín ( là loại vừa mới chín, vẫn còn hơi xanh, chỉ lộ một sắc hồng, lắc
lư lắc lẻo trên cành cây cao ), chỉ hơi dụng lực là đã sợ nó sẽ rơi
xuống nát tan, không còn nguyên hình nguyên dạng nữa. Nhưng, người này không ngờ lại rạch lên mặt nàng một đao.
Một đao vô tình.
Một đao không chút thưong hương tiếc ngọc.
Trước đây, mỗi khi nàng cười đều có bảy tám vẻ đẹp khác nhau, vẻ diễm lệ của nàng khiến cho trái tim nam nhân phải bốc hoả, chỉ cần nhìn thấy nàng là nam nhân bốc hoả hừng hực như muốn đốt cháy cả cánh đồng, không phải như muốn đốt cháy cả đất trời mới đúng. Chỉ cần nàng có mặt tại trường, tất cả chúng nhân ở nơi đó đều sẽ bị nàng hấp hẫn, bất phân nam nữ lão thiếu. Thế nhưng chính vẻ đẹp làm trái tim nam nhân bốc hoả này của nàng, lại làm
cho Tử Nữ Sát Thủ Bạch Lan Độ bốc hoả, khiến y không do dự mà hạ thủ rạch lên mặt nàng một đừong dài.
Khi y hạ thủ, thần tình không ngờ còn có vẻ rất hân thưởng, rất dâm đãng. Phảng phất như y chỉ muốn lưu một vết sẹo trên mặt nàng, hoặc là y muốn gắn cho nàng một dấu hiệu gì đó.
Y cắt một đao trên mặt nàng.
Một đao ấy, giống sẹo kiếm nhiều hơn là đao thương. Kiếm như đao thương.
Đao rạch một đường trên khuôn mặt như hoa như ngọc của Long Thiệt Lan. Đao không chỉ rạch mặt, mà còn rạch vào tim.
Thương tâm còn đau hơn những vết thương bên ngoài gấp bội.
Thiết Thủ, Trần Phong, Ma Tam Cân không hẹn mà cùng thốt lên một tiếng kêu kinh hãi, thậm chỉ cả Cẩu Khẩu Sát Thủ Khuất Viên cũng không ngoại lệ. Thiết Thủ gầm lên một tiếng, tức giận nói:
- Bạch Lan Độ, ngươi lưu lại chút dư địa, sau này còn dễ gặp nhau ! Bạch Lan Độ bật cười nham hiểm:
- Thiết bộ gia, hai ngón tay thôi, nàng ta sẽ đỡ phải chịu khổ, ta cũng không bị thịêt thòi.
Y dùng một tay khống chế Long Thiệt Lan, cả ngừơi "nấp" sau lưng nàng, một tay cầm đao kề sát vào cổ Long Thiệt Lan, tư thế bỉ ổi vô sỉ khôn tả.
Y dùng cặp mắt dâm đãng nhìn chằm chằm vào gò ngực nàng, bật cười khanh khách nói:
- Ta có lợi hại không ? Chỗ lợi hại của ta chính là nghiên cứu cho rõ đặc tính của Tứ Đại Danh Bộ các ngươi rồi mới dộng thủ ? Ta có nhẫn tâm không ? Kỳ thực, làm sát thủ mà khong nhẫn tâm, vậy thì về nhà mà đuổi gà còn hơn. Ta chính là đao phủ thủ của những kẻ gọi là danh bộ như các ngươi ! Chà, Long cô nương của ta, nàng thật thơm ta sắp chịu không nổi rồi …
Thiết Thủ thấy Long Thiệt Lan chẳng những đang lưu huyết mà còn lưu cả lệ nữa.
Nước mắt chảy từ hai gò má xuống, hoà vào máu, chảy dài trên chiếc cổ trắng ngần, toàn thân nàng đang run lên cầm cập. Thiết Thủ biết nàng đang rất thưong tâm, rất sợ hãi, rất thống khổ. Lòng bàn tay chàng ướt đẫm, hai chân mềm nhũn ra, một nỗi đau thấm vào tận tim phổi, ngay cả hô hấp của chàng cũng trở nên nặng nề.
Chỉ nghe chàng tức giận nói:
- Ta cho ngươi hai ngón tay, hãy thả nàng ra.
Sát Thủ Thư Sinh khẽ vẩy vẩy thanh đao trong tay biểu thị đồng ý. Đao của y, cổ của Long Thiệt Lan và bộ nho phục trên người y đều tráng như tuyết, chỉ có khuôn mặt y và bầu trời đêm và nước đầm là đen như mực.
Thiết Thủ đang định động thủ tự đoạn hai ngón tay chì đột nhiên một tiếng nói vang lên:
- Nữ nhân là để yêu, không phải để giết. Mỹ nhân là để bảo hộ, không phải để đả thương, ngươi thật quá đáng rồi đó !
Thanh âm lạnh lùng vô cùng. Nhưng ngữ âm rất mạnh.
Cũng giống như dòng thác đang đổ xuống ào ào kia đang không ngừng trút nước vào chiếc đầm sâu bên dưới.
Đầm sâu bao nhiêu thước ? Không ai biết được.
Nếu muốn biết, có lẽ phải đi hỏi Sát Thủ Thư Sinh Bạch Lan Độ. Bởi vì y đã rơi xuống đầm nước.
Y đã chết.
Y đột nhiên mất đi tính mạng của mình.
Một sát thủ lợi hại, đáng sợ, tàn nhẫn, không ngờ lại đột nhiên mất đi tính mạng, thi thể chìm xuống đầm nước lạnh bên dưới Sát Thủ Giản.
Ai có thể vô thanh vô tức giết chết y ?
Là người thế nào mà có thể giết chết một sát thủ tuỵêt đối thuộc hàng nhất lưu như Bạch Lan Độ mà không hề gây nên tiếng động ?
Sát Thủ giết sát thủ.
Sát Thủ Thư Sinh đã chết. Y đã chết.
Y trúng kiếm mà chết.
Kiếm đâm vào từ hông hắn, xuyên qua đầu, lộ ra mũi kiếm. Kiếm màu ngọc bích.
Cả người y đã bị lưỡi kiếm xuyên qua. Y lập tức tang mạng đương trường. Sau đó, người kia mới thu kiếm lại.
Kiếm vừa thu, Bạch Lan Độ lập tức mất đi lực chống đỡ, cả ngừơi đổ ập xuống, chìm dần trong đầm nước.
Y đã mất mạng.
Vì thế y không còn cơ hội, cũng không còn cách nào có thể đả thương người khác, hại người khác, uy hiếp người khác nữa.
Y hung hãn. Y tàn độc.
Y bỉ ổi.
Nhưng cũng không có tác dụng. Nhưng y vẫn là người.
Là người sẽ phải chết. Y chết rồi.
Y giết đựơc người, người cũng giết đựơc y. Người vừa giết y từ từ chui lên khỏi mặt nước.
Trong tay còn cầm cả Nữ Tử Thần Đao của Bạch Lan Độ. Lông mày y rất dài.
Mắt rất sáng.
Thần tình thập phần kiêu ngạo.
Thanh kiếm trong tay y khiến người ta phát lạnh.
Y giết chết một sát thủ nhất đẳng, vậy mà đối phương ngay cả nhìn gã cũng không kịp, thuý ngọc kiếm trên tay y một giọt máu cũng không dính lại.
Y chính là gã tiểu hoả ký nóng tính nọ. Tiểu Khiếm.
Trần Tiểu Khiếm.
Y vừa xuất thủ đã giết chết Sát Thủ Thư Sinh Bạch Lan Độ. Hơn nữa còn cứu Long Thiệt Lan.
Nữ Tử Sát Thủ Bạch Lan Độ trúng kiếm táng mạng, người cũng đổ gục xuống, chìm xuống đáy đầm.
Y ngã xuống, Long Thiệt Lan cũng mềm nhũn người ngã theo, chìm theo. Tiểu Khiếm một tay bắt lấy Nữ Tử Đao, một tay đỡ lấy nàng.
Y vừa chạm phải, nàng liền kêu lên một tiếng "ối !". Trước đó Long Thiệt Lan đã bị Bạch Lan Độ chế trụ huỵêt đạo, không thể lên tiếng, hiển nhiên là Tiểu Khiếm khi đỡ lấy nàng đã giải luôn huỵêt đạo.
Y nhìn nàng.
Nhìn vết sẹo trên mặt nàng.
Nhưng lời nói của y lại là nói với Thiết Thủ:
- Người ta nói rằng, một nữ nhân xinh đẹp có thể đổi lấy cả toà giang sơn. Nếu là tôi ngay cả một mảnh ngói tôi cũng không đổi, huống hồ là hai ngón tay.
Y nói đến đây, liền ngưng lại, nhìn Long Thiệt Lan, đặt thanh thuý ngọc tiểu kiếm vào tay nàng, lạnh lùng nói:
- Thanh kiếm này khi nãy ta mượn của cô nương, ta đã thay cô nương giết chết hắn. Ta không nợ kiếm của cô, cũng không nợ tình của cô.
Long Thiệt Lan đang định nói điều gì đó, nhưng Tiểu Khiếm đã đột nhiên quay sang Thiết Thủ nói:
- Thiết huynh !
Lời vừa dứt, y đã hất tay đẩy Long Thiệt Lan về phía chàng.
Long Thiệt Lan không ngờ Tiểu Khiếm đột nhiên lại đẩy nàng ra như vậy. Thiết Thủ cũng không ngờ Trần Tâm Khiếm sẽ đột nhiên đẩy Long Thiệt Lan về phía mình.
Chàng vội đỡ lấy nàng.
Dùng tất cả sự ôn nhu của chàng, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng. Phần lực lượng đó còn nhẹ nhàng hơn cả dùng ngón tay khẽ vuốt lên đôi mắt mình, ôn nhu hơn cả nụ hôn đầu tiên.
Chàng đỡ lấy Long Thiệt Lan. Long Thiệt Lan đã thọ thương.
Long Thiệt Lan trên mặt vẫn còn bê bết máu.
Trên má ngọc của nàng còn lưu lại một vết sẹo mãi mãi không thể xoá mờ, một vết sẹo vĩnh viễn hằn sâu trong tim.
Vậy mà, Tiểu Khiếm lại làm không nhẹ nhàng chút nào. Kiếm, y đã trả lại cho Long Thiệt Lan.
Trên tay y hãy còn một thanh Nữ Tử Thần Đao.
Y lướt đi trên mặt nước (điều đáng sợ là y ở dưới nước, trong nước, trên mặt nước đều nhanh như trên lục địa vậy ! Nếu như không phải có thuật bơi lội cực cao thì tuỵêt đối không thể làm được, nhưng người bơi giỏi cũng chưa chắc có thể làm như y. Trừ phi người đó còn phải có nội công cực kỳ hùng hậu, như vậy không phải nói rằng nội công, thuật bơi lội, đao pháp và kiếm pháp của y đều thuộc hàng tuỵêt đại cao thủ đó hay sao ?) Trong chốc lát, y đã đến bên cạnh đám sát thủ vừa mới lên bờ, đã lên bờ, thậm chí còn đang lóp ngóp dưới nước.
Gặp một người, y phát một đao.
Đao quang chưa hiện thì sát khí đã sinh.
Đao quang loé lên, nhanh đến độ người ta không thể tránh, né, thoái lui hay xuất chiêu chống đỡ, chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh hãi.
Đao quang đi qua chỗ nào, chỗ ấy chỉ còn lại sự tịch mịch. Còn có một sinh mạng đứt đoạn theo dòng máu bắn vọt lên. Trần Tâm Khiếm không hề chớp mắt.
Qua một chỗ, xuất một đao. Thấy một người, chém một đao. Đao quang như kiếm.
Tịch mịch đến kinh người. Y chém ra mười đao.
Mười người ngã xuống.
Mười tên sát thủ rơi cả xuống nước.
Máu làm cho nước đầm về đêm càng thêm sâu, thêm tối. Y không chớp mắt.
Không chau mày.
Bộ pháp không dừng. Không dừng.
Liên tiếp giết chết mười người, không một ai có thể hoàn lại nửa chiêu một thức, y cũng không cần dừng tay để nghỉ ngơi, điều hoà hô hấp.
Vì vậy khi Thiết Thủ đỡ được Long Thiệt Lan, y đã dùng khoảng thời gian ngắn ngủi đó, liên tiếp giết chết mười tên sát thủ, sau đó lên bờ, đi về phía Cẩu Khẩu Sát Thủ.
Chỉ một mình y. Một thanh đao.
Toàn thân ướt đẫm. Lông mày rất đen, mục quang rất sáng.
Thanh đao trong tay y, cũng trắng mà sáng như tuyết, giống như một nữ tử sung bái y thuận theo y vậy. Đao nắm chặt trong tay, lại ép sát vào người y như một người tình thân thiết.
Cẩu Khẩu Sát Thủ Khuất Viên sợ đến đứng người. Sợ đến phát cuồng.
Tiểu Khiếm vẫn bước thẳng về phía y. Đuổi tới.
Dường như khi y đã đi thì vĩnh viễn không dừng lại. Vĩnh viễn không quay đầu.
Cũng quyết không thu tay.
Cũng không biết vì sao, Cẩu Khẩu hòa thượng dường như đã bị thứ tinh thần khí thế này của y làm cho ngây người.
Y định nhấc chân bỏ chạy, nhưng lại không thể nhấc lên đựơc, muốn chạy cũng không chạy đựơc, thậm chí y còn quên cả chân của mình đang ở chỗ nào nữa.
Mười gã sát thủ còn lại thậm chí còn sợ hơn cả Cẩu Khẩu.
Tiểu Khiếm không hề do dự.
Trong tay y có một thanh Nữ Tử Đao.
Thanh đao vừa rồi còn làm bị thương mặt của một nữ tử xinh đẹp. Y đưa tay ném chiếc mũ nỉ đang đội trên đầu xuống.
Lộ ra ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn.
Dường như y đang nhìn người, lại dường như không phải đang nhìn người. Dường như trong mắt y có người, lại giống như không có người vậy.
Mái tóc dài của y bay lất phất. Đón gió.
Gió đông thổi. Thác nước lạnh.
Đao phong càng lạnh. Nhân tình càng ác.
Loại người giống như y, vừa bắt đầu đã xác định không quay đầu lại, xuất thủ không nương tình, người ta thì không gặp không về, y thì không chết không ngưng.
Lúc này, chỉ nghe Thiết Thủ thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Tiểu huynh đệ hà tất phải truy tận sát tuyệt đến vậy ?
Câu nói này tuy rất nhẹ nhàng, nhưng lại nặng tựa ngàn cân. Bởi vì người nói ra là Thiết Thủ.
Những lời người khác nói, có thể Trần Tâm Khiếm không nghe, cũng không thèm nghe.
Nhưng lời của Thiết Thủ, y không thể giả điếc. Vì vậy y dừng lại, trả lời một câu:
- Vừa rồi nếu huynh cho tên thư sinh đó hai ngón tay, liệu hắn sẽ chịu tha cho
Long Thiệt Lan không ? Bây giờ huynh tha cho Cẩu Khẩu, hắn sẽ chịu hối cải hay sao ?
Nói cho huynh biết, Tây Phương Sát Thủ nói huynh có khuyết điểm thật chẳng hề sai chút nào. Huynh đích thực là một bộ khoái vô cũng lão luyện, nhưng lại là một người giang hồ hết sức non nớt. Người ta nói thế nào thì huynh chịu như thế, như vậy thì thà huynh đến ngôi chùa nào đó mà làm miếu trúc, hay người giải xăm còn hơn !
Nói một câu dài như vậy, khí thế của Tiểu Khiếm đã giảm sút phần nào. Cẩu Khẩu lập tức co chân bỏ chạy.
Có cơ hội chạy trốn thì phải lập tức chạy ngay, chần chờ thì chỉ có con đường chết.
Cẩu Khẩu quay người bỏ chạy. Nhưng sau lưng y còn có người. Có người đang đợi y.
Y vừa quay người, đối phương liền xuất thủ. Xuất thủ một chưởng.
Chỉ một chưởng, nhưng khí thế tựa bài sơn đảo hải. Người xuất thủ với y là một bộ khoái tinh minh lão luyện khác.
Những người lão luyện thường nhẫn nại. Những người tinh minh thường biết chờ đợi.
Nhẫn nại và chờ đợi, vốn là những cái giá phải trả để có đựơc thành công. Giờ thì Trần Phong đã đợi được rồi.
Đến lúc rồi.
Lúc này, Cẩu Khẩu Thần Đao, Bách Nhẫn Chi Đao, Như Hoa Miến Đao và cả Cửu
Khẩu Phi Đao của Khuất Viên nếu không rơi vào tay Thiết Thủ thì cũng bị đánh bay, chỉ còn lại duy nhất một thanh phi đao đen tuyền.
Đó vốn là thanh đao ném ra làm cho y sợ hãi đến ngây người. Dù sao thì y cũng là một sát thủ giỏi.
Đáng tiếc y gặp phải một bộ khoái giỏi.
Y vừa quay người, thì đã đối mặt với đối phương. Bộ khoái nọ tống cho y một chưởng.
Y lập tức hoàn lại một đao.
Hảo sát thủ gặp hảo bộ khoái, chuyện này sẽ có kết cục thế nào ?
Trần Phong ẩn nhẫn đã lâu, đột nhiên tung ra một chưởng. Cẩu Khẩu hoà tượng vội ngả người ra phía sau, một chưởng của Trần Phong đến cách ngực họ Khuất chừng hai đốt ngón tay thì dừng lại, có lẽ là Cẩu Khẩu thoái lui đủ nhanh nên một chưởng của Trần Phong chỉ kích vào khoảng không.
Ít nhất là chưa đánh trúng y.
Còn một đao của Khuất Viên, mắt thấy sắp đâm trúng chỗ yếu hại của Trần
Phong
- Cẩu Khẩu Hoà Thượng trước giờ xuất thủ luôn lang độc, dù trong lúc cấp bách y cũng kịp đâm một đao vào mặt Trần Phong.
Một đao vào mặt, tất tử chứ chẳng nghi.
Trần Phong dường như cũng không ngờ Cẩu Khẩu Sát Thủ trong tình thế nguy cấp cũng vẫn kịp thời hoàn kích một chiêu chuẩn xác và hiểm độc đến nhường này.
Một đao này của Cẩu Khẩu, Trần Phong e rằng khó tránh nổi.
Chỗ Trần Tâm Khiếm đứng tương đối gần thác nước , có lẽ tầm mắt bị ảnh hưởng bởi bụi nước, nên chỉ thấy dường như đột nhiên có một trận gió
thoảng qua, khiến thanh tiểu đao đen tuyền của khẽ lệch đi một chút, nghiêng đi một chút.
Chỉ lệch một chút … thanh đao ấy không đâm vào gương mặt phong trần của
Trần Phong.