Tứ Đại Học Đường Phần 2

Chương 51


trước sau


Tương lai không biết bao giờ mới có thể trở lại quê hương , đất nhà , không biết bao giờ mới được gặp lại gia đình , người thân , anh em chiến hữu cô chỉ biết rằng quá khứ và cả hiện tại cô đã bỏ lỡ quá nhiều điều , đánh mất tuổi thanh xuân , đánh mất anh chị em tốt nhất của mình hiện tại còn đánh mất cả tự do , nhưng nếu tự do của bản thân có thể đem ra cứu lấy chị của mình cô cũng bằng lòng chấp nhận

Trích chương 45

....

7:00 am rồi cái ngày này cũng đã đến , buổi họp báo được mở ra theo đúng kế hoạch ban đầu của ông Trần , chỉ còn 15 phút nữa là bắt đầu lên thuyết trình mà hiện tại cô nhóc vẫn chẳng thấy bóng dáng một thằng đàn em nào , về phía chị gái cô đã nhận được tin đến nơi an toàn , nhưng sau cuộc trò chuyện đó thì mấy đứa đàn em của cô biệt vô âm tín

Trong lòng bồn chồn không kém những vị tổng tài , tiểu thư xa hoa đang lo về buổi họp báo kia , chỉ có điều cô không lo cho buổi thuyết trình mà là lo không biết phía bên kia có xảy ra chuyện gì không , đứng đợi mãi mà chẳng thấy có bóng dáng ai càng nghĩ cô lại càng cảm thấy bản thân thật ngốc khi đứng đây chờ đợi , 3 tên đàn em tối qua của cô thật chất là người có tiền , ai ai cũng phải ngưỡng mộ chỉ là không giàu được bằng cô , nhưng vậy thì đã sao dù có giàu đến mấy mà không có tài năng thì những chàng trai đó cũng sẽ hơn cô về nhiều mặt , họ nhận cô là chị đại chỉ vì nợ cô một ơn cứu mạng , nếu không có cái ơn đấy thì hiện tại cô cũng không thể trò chuyện với họ thân thiết tới vậy , có những người theo cô đến 7-8 năm còn có thể chỉ trong 1 nốt nhạc quay lại cắn cô , huống hồ gì những công tử , cậu ấm như thế kia không ngại phủi mông rời bỏ cô , bản thân cô cũng đã tự nhận ra rằng không có gì là có thể tồn tại mãi mãi , vợ chồng chung chăn gối mấy chục năm còn có thể vì một câu nói " mình chia tay đi " mà tan rã suốt cuộc đời , huống hồ đây là người dưng nước lã chỉ vì một ơn cứu mạng cô cũng không muốn bắt ép họ , với lại chẳng ai lớn tuổi hơn mình mà lại vì một ơn cứu mạng mà phải gọi mình là chị , cô chỉ muốn trước khi đi còn có thể cảm nhận được 1 tiếng chị đại , 1 tiếng bằng hữu , 1 tiếng anh em gắn bó suốt mấy chục năm qua....nhưng có lẽ....điều ấy sẽ không bao giờ trở thành hiện thực

Gạt bỏ suy nghĩ trong đầu cô lấy hết can đảm , hít 1 hơi thật sâu tiến vào trong buổi họp báo , cả quá trình diễn ra trong vòng 3 tiếng đồng hồ , căng thẳng , náo nhiệt , bồn chồn , lo lắng , nhược điểm , ưu điểm , khen ngợi , chê bai , khiển trách , tán thành , bất đồng....mọi thứ đều có hết chỉ có điều ông trời đúng là có mắt đáng lý ra bản hợp đồng này cô không được chấp thuận vì còn có quá nhiều thứ NG , nhưng may thay là còn có các vị chủ tịch , các vị bô lão nhà Phạm , nhà Phan , nhà Vương , nhà Trịnh , nhà Vũ và cả nhà Hoàng , chỉ cần có các ông lớn này thì dù bản thảo có tệ đến mức nào một cái búng tay cũng có thể biến thành bản thảo thành công nhất

Kết thúc buổi họp báo , đợi các vị tổng tài đi hết , Emmy và nội tạm ghé chân tại 1 văn phòng nhỏ , cả 2 điềm đạm ngồi xuống từ từ nói chuyện

Con thành công rồi , mong nội sẽ giữ lời - Emmy nói


Con yên tâm lời ta đã nói sẽ không bao giờ thu hồi lại...chỉ có điều con đồng ý từ bỏ sự tự do của mình dành hết thời gian còn lại cho công việc sao ? - Ông Trần hỏi

Con đã quyết rồi , dù gì cũng đã đến lúc con phải thể hiện cho người đời biết Emmy con đây không phải chỉ biết ăn chơi mà còn biết lo cho gia đình , lo cho công ty - Emmy nói chắc nịch

Con cũng biết vừa rồi là nhờ có các gia đình nâng đỡ cho nên con mới thành công , ông mong nếu con thật sự đã bước chân vào công ty thì phải đặt toàn bộ tâm huyết vào nó - Ông Trần nói

Con biết mà nội , đây mới chỉ là mở đầu thôi đợi 1 thời gian nữa con sẽ chứng minh được thực lực của bản thân - Emmy nói

Và con cũng biết nếu đã bước chân vào con đường này , thì chuyện yêu đương giữa con và Henry sẽ chấm dứt - Ông Trần nói

Con biết rồi - Emmy gật gù

Mọi thông tin của con ông sẽ xóa sạch coi như chưa từng có , sang bên đấy làm việc đừng tiết lộ bản thân có địa vị gì nếu không sẽ bị lợi dụng - Ông Trần nhắc nhở

Mấy nội quy này con thuộc làu làu , nội không cần dạy đâu - Emmy gượng cười đứng bật dậy

Con đi trước đây , con muốn ghé mấy shop mua chút đồ - Emmy nói

Ừ - Ông Trần gật đầu

Emmy không nói thêm nhanh chóng rời đi

......
Lang thang trên con phố thân quen , cô nhóc tình cờ bắt gặp 3 chàng công tử hào hoa tối qua

Dật Tử vừa nhìn thấy Emmy liền hí hửng gọi lớn " Chị "

Emmy giả vờ không nhìn thấy đám người đó xoay người đi hướng khác , nhìn dáng vẻ giống như muốn tháo chạy của cô cũng đủ hiểu hiện tại cô đang đau lòng như thế nào


Sao...sao chị ấy lại chạy vậy ? - Dật Tử ngơ ngác hỏi

Mày nghĩ xem có ai thất hứa mà lại vui vẻ

đi gặp người đã giao lời hứa cho mình không ? - Dương Lâm đánh bốp vào đầu thằng bạn

Ừm...mà chúng ta làm vậy có phải hơi quá đáng không? - Dật Tử vừa nói vừa xoay đầu nhìn Nhất Thiên

Nhất Thiên lạnh lùng lắc đầu , cho đến hiện tại anh rất muốn chạy đến quỳ xuống cảm tạ ơn cứu mạng của Emmy , chỉ có điều quãng đời quá ngắn chưa thể bù đáp công ơn đấy , Emmy lại giao việc làm quá nhẹ nhàng chỉ là ở bên bảo vệ cô , giống như là cô bố thí một mạng cho 3 người các anh , anh không muốn ít nhiều gì anh cũng phải hi sinh một thứ trên cơ thể mình , hoặc dùng cả mạng sống để đánh đổi công ơn của Emmy lúc đấy anh mới có mặt mũi nhìn mặt chị đại

.....
5:00pm tại sân bay Nội Bài , Emmy kéo lê vali đi đến cửa soát vé theo sau là 2 hàng vệ sĩ dài khiến người đi đường ai cũng phải nhìn

Thanh toán xong Emmy ngồi chờ ở ghế , cô mải mê nhìn ngắm cảnh thành phố qua khung cửa sổ lớn , rồi cái giây phút đáng ghét này cũng đến , sau ngày hôm nay cô sẽ trở thành 1 đứa trẻ cô đơn không ai sưởi ấm , không ai lo lắng , không bạn bè , không người thân , không tự do

" Quý khách đi máy bay chuyến 6:00 sắp khởi hành , quý khách di chuyển lên xe để chúng tôi hướng dẫn quá trình bay , chúc quý khách có một chuyến bay thượng lộ bình an "

Chỉ nghe có nhiêu đó Emmy lập tức đứng bật dậy tiến đến cửa chính , vali đã được đặt sẵn trong máy bay , chân vừa chạm đến cửa thoát liền nghe thấy tiếng gọi rất lớn của đám đàn em , cô còn tưởng bản thân đã nghe nhầm hay đang ảo tưởng giống mấy quấn tiểu thuyết cẩu huyết , nhưng không quả thật khi cô quay đầu nhìn ở phía xa phải đến gần trăm chiếc siêu xe cùng hàng trăm người mặc đồ vet đen lịch lãm bước vào , dẫn đầu là 3 chàng trai thân quen của cô , Nhất Thiên đứng ở xa dang rộng hai tay , Emmy trực trào nước mắt lao đến thật nhanh ôm chầm lấy đàn em , đám người này khiến tất cả ai ai có mặt đều kinh sợ , trong mắt người ngoài thì nhìn thấy một lũ tệ nạn , nhưng trong mắt Emmy đó là cả tình thân , là cả một thước phim siêu hạnh phúc mà đám người này để lại trong cô , nước mắt không tự chủ lăn dài trên gò má ửng hồng , cô như một đứa trẻ gào khóc thật lớn trong lồng ngực Nhất Thiên , để mặc đàn em xoa đầu cưng nựng cô

T..tại sao..hức kh..hức không...đến - Emmy nhắc đến chuyện ở buổi họp báo lòng căm hận trỗi dậy , tức giận dùng tay đấm mạnh mấy cái vào lồng ngực Nhất Thiên , lực cô cũng đủ mạnh để khiến nhiều người phải thổ huyết bởi mấy cái đấm , nhưng Nhất Thiên thì không anh cắn răng chịu đựng lấy thân cho cô xả giận , anh muốn trước khi cô đi phải để lại cho cô những kỉ niệm tốt về đám đàn em này

Chị đi rồi nhớ giữ sức khỏe - Nhất Thiên mỉm cười xoa đầu cô nhóc

Thôi nào , cười lên đi sắp xa nhau rồi còn muốn mếu máo đến lúc nào - Dật Tử trêu chọc

Khóc sẽ nhanh già đấy , còn xấu nữa - Dương Lâm nói

Chị yên tâm chị có đi mấy chục năm nữa , đến lúc quay về đây bọn em vẫn sẽ đứng ở ngay vị trí này đón chị một cách chân thành nhất - Đàn em 1

Qua đó nhớ giữ liên lạc với bọn em - Đàn em 2

Bọn em sẽ giúp chị tiếp quản đế chế - Đàn em 3


Chị chúc chị đi đường thượng lộ bình an - Đàn em 4

Đi lâu đừng có quên bọn em nhé - Đàn em 5

Mấy lời động viên này quả nhiên làm Emmy đang ướt đẫm lệ cũng phải nhe răng ra cười hạnh phúc

Tên vệ sĩ đi bên cạnh Emmy tiến đến chạm nhẹ vào vai cô nói khéo " Tiểu thư sắp cất cánh rồi , chúng ta nên đi thôi "

Emmy gật gù buông Nhất Thiên ra , gạt đi 2 hàng nước mắt tặng mỗi người một cái ôm cuối rồi vẫy tay nuối tiếc rời đi

Trước khi đi khuất khỏi cánh cửa đám đàn em còn không quên hô hào " Em yêu chị "

Emmy tâm trạng dường như vui lên một chút , vừa ổn định chỗ ngồi chuông điện thoại liền reo lên

Người gọi tới là Nhất Thiên , cô nhóc có chút khó hiểu khi chỉ vừa mới gặp ở kia bây giờ Nhất Thiên lại gọi cho mình

" Alo "

" Chị đợi đến lúc cất cánh , hãy nhìn xuống mặt đất "

Nhất Thiên nhắc nhở ngắn gọn rồi liền cúp máy , Emmy còn chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng đồng ý làm theo , máy bay vừa cất cánh cách mặt đất không xa , đám du khách trên xe liền chỉ chỏ phía dưới rồi trầm trồ thán phục , Emmy táy máy nhìn xuống thì thấy đám đàn em lúc nãy đang đứng ngoài sân cỏ , xếp thành hình trái tim , đứng giữa là Nhất Thiên , Dật Tử và Dương Lâm , cả 3 cùng lúc làm hành động cơ thể , cố gắng nói cho cô nhóc hiểu điều gì đó , và quả nhiên mấy dấu hiệu này chỉ có cô nhóc mới hiểu còn các du khách khác đều thắc mắc không biết họ đang làm gì

Thông điệp mà cả 3 người muốn gửi đến cho Emmy đó là " Chúng em đời đời kiếp kiếp sẽ không bao giờ quên ơn cứu mạng của chị , sẽ luôn trung thành với chị , sẽ luôn ở bên bảo vệ chị , lời cuối mong chị mau chóng trở về , đế chế này là của chị " trong lòng thì hạnh phúc nhưng bên ngoài lại bật khóc nức nở , cô khóc không phải vì buồn mà khóc là vì quá hạnh phúc , đây có lẽ là kỉ niệm khó quên nhất sau khi cô rời xa quê hương đất nhà , sẽ sớm thôi...cô sẽ thành công và trở về bên gia đình , người thân , bạn bè



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện