- Nếu đã như vậy...Nhìn kẻ ở phía trên chậm chạp không xuống, kim sắc cự điêu đang chiếm giữ trăm thước trời cao giương rộng đôi cánh, Ngu Tử Du cũng là mất đi kiên trì sau cùng.Tuy nói bản thể là một gốc liễu, nhưng Ngu Tử Du vẫn là không cách nào chịu được loại cảm giác buộc chặt tinh thần thời gian dài như vậy.Như vậy, hắn đương nhiên là muốn lựa chọn xuất thủ.Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết để xuất thủ, là làm cho đầu Kim Điêu này xuống tới.
Nghĩ tới đây, tâm tư trong đầu Ngu Tử Du cũng là không khỏi tung bay.Vì sao Kim Điêu không xuống ?Nếu đã không xuống, vậy vì sao Kim Điêu lại thật lâu không nguyện rời đi ?Từng cái vấn đề liên tục hiện lên, cuốn ở trong đầu.
Không bao lâu, Ngu Tử Du giống như là nghĩ đến cái gì, cũng là chợt cười lạnh:- Chắc là kiêng kỵ a, là một loài động vậy, dù cho có tiến hóa, linh trí cũng nhất định không cao, như vậy, có thể làm nó âm thầm nhìn trộm, cũng là bồi hồi không tiến lên, chỉ có kiêng kỵ.
Nó đang kiêng kỵ...!Mà đối tượng kiêng kỵ, khẳng định không phải chim cắt, Hồng Hồ cũng không quá có thể, nói như vậy, chỉ có ta.
Có thể là ta, cũng không có ở trước mặt nó bày ra nhiều dị thường lắm...Hắn tự nói đến đây, trong lòng chợt trầm xuống.Bởi vì, mãi cho đến lúc này, hắn cũng là nghĩ đến một loại khả năng khác.Khí tức.Khí tức cường giả.Bản thể hắn tán phát khí tức, cường đại đến nỗi khiến cho kim sắc cự điêu, kiêng dè không thôi.....Nghĩ tới đây, trong lòng Ngu Tử Du cũng là có tính toán.Hô....Hắn phun mạnh ra một hơi, bản thể Ngu Tử Du cũng là chậm rãi thư giãn lỗ chân lông.Cây là biết hô hấp.Bản thể của Ngu Tử Du cũng là không ngoại lệ.Tuy nhiên, một lần ngẫu nhiên, Ngu Tử Du cũng là phát hiện hắn có thể tự do khống chế cây hô hấp.Nói cách khác...!Hắn có thể làm được như nhân loại bế khí (*) thời gian dài như vậy.(*) Giữ lại, cố định lại, bồi đắp tiếp, đừng để cho tinh bị tiêu tán, hư hao, lãng phí đi thì cơ thể mới khỏe mạnh được.Mà ý vị bế khí là như thế nào ?Ngu Tử Du phỏng đoán, phải có hy vọng toả ra yếu bớt một ít khí tức a.Tựa như một loại võ công kiếp trước —— Quy Tức Thuật.- Hấp...Lại là hít một hơi thật sâu, Ngu Tử Du rất là quả quyết ngừng hô hấp.Oanh một tiếng, liễu thụ hoàn chỉnh đều là hơi chấn động một chút.Ngay sau đó, vô số cành liễu cũng là chợt rũ xuống.Nhất thời, liễu thụ hoàn chỉnh đều giống như chết rồi.......Mà lúc này, phía cao trên bầu trời.- Ngâm...Lại là một tiếng tê minh xuyên kim liệt thạch, kim sắc cự điêu bỗng nhiên mở ra cánh chim.
Sâu trong đôi mắt hiện lên một vệt nghi hoặc, kim sắc cự điêu cũng là chậm rãi tới gần chỗ liễu thụ.Trong cảm ứng của nó, khí tràng mà gốc liễu này tán phát ra lại chợt yếu ớt đi rất nhiều.Đúng vậy, yếu ớt rất nhiều.Tuy là, còn có ba bốn thước, nhưng loại khí tràng này, tương đối với nó bảy thước, cũng là bé nhỏ không đáng kể.Nói cách khác, nơi đây, dường như đã có thể trở thành địa điểm cho nó kiếm ăn.Chỉ là, nó không hiểu là, vì sao khí tràng cũng sẽ bỗng nhiên yếu ớt ?Nghi hoặc cũng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
Kim sắc cự điêu cũng là không có miệt mài theo đuổi.
Linh trí đơn giản, sẽ không khiến nó suy tính nhiều lắm.So sánh với nhân loại, nó suy nghĩ rất là đơn giản, cũng rất là thuần túy.Thức ăn, mới là toàn bộ.Mà bây giờ, nơi đây không có quá nhiều nguy hiểm, đã đủ kiếm ăn.- Oanh...Cánh chim rung lên, kim sắc cự điêu đã hóa thành một mũi tên rời cung, lao xuống đến.Nhưng mà, lúc này, kim sắc