- Ngạch! khắp người ta đây đều là bảo vật sao?Nhổ nước bọt một câu, Ngu Tử Du nhìn lại thiếu nữ hư huyễn gắt gao ôm chặt chiếc rễ cây màu đen của chính mình, tâm tình cũng là có chút phức tạp.
Cây có thể dưỡng hồn!Hắn cũng không xa lạ.
Ở trong trí nhớ của hắn, còn có một loại Thần Mộc tên là Dưỡng Hồn Thụ, riêng là cành của nó, đeo trên người đã tẩm bổ nguyên thần hồn phách, chậm rãi làm cho thần thức lớn mạnh, còn có thể cho hồn phách sống nhờ, cam đoan thần trí không tiêu tan.
Mà rễ cây của Ngu Tử Du hắn, tuy nói hiệu quả không có khoa trương như vậy, nhưng hiệu quả tẩm bổ hồn phách, cũng là có một chút xíu.
Tuy nhiên, bây giờ là tình huống gì đây.
Hắn gian nan hạ quyết tâm, mới trừ bỏ được hai thiếu nữ này, nhưng bây giờ sau khi chết, lại còn tìm tới cửa.
Chờ đã, chết rồi?Giống như là nghĩ đến cái gì, Ngu Tử Du chợt sửng sốt.
Lúc này mới một linh hồn, mà các nàng lại là hai tỷ muội.
Nói cách khác, một nữ nhân khác, còn chưa chết! Nghĩ tới đây, trong lòng Ngu Tử Du cũng là khẽ hơi trầm xuống một cái.
Đây cũng không phải là một tin tốt.
Phải biết rằng, năng lực trí huyễn của hắn tuy là có thể thay đổi ký ức thiếu nữ, nhưng lại không phải vĩnh cửu.
Một phần vạn bị cái gì đó kích thích, khả năng ký ức sẽ hồi phục là rất lớn.
- Hô! Hắn thở mạnh ra một hơi, Ngu Tử Du tận lực để cho mình bình tĩnh trở lại.
Lúc này, sốt ruột cũng không có ích lợi gì.
Hơn nữa, hiện tại cũng không phải là không thể cứu vãn được.
Trong lòng khẽ động.
- Ngâm, ngâm, ngâm! Kèm theo từng tiếng kêu to bén nhọn, từng con chim cắt biến dị chiếm giữ trên tàng cây đã giương cánh.
Nếu như cần thiết, hắn hiện tại chỉ cần phái ra chim cắt cũng đủ để cứu vãn toàn bộ.
Chỉ là, nói như vậy, chim cắt cũng liền có khả năng triệt để bại lộ.
- Hô! Ngu Tử Du thở mạnh ra một hơi, ít khi nào hắn lâm vào trong do dự.
Nhưng mà, đúng lúc này, một ý niệm rất là yếu ớt chợt vang lên trong lòng hắn.
- Ta, là ai? Đây là nơi nào? Ngươi, là ai?Ba câu hỏi liên tiếp rất là tiêu chuẩn, khiến cho Ngu Tử Du đều là hơi ngẩn ra.
Chợt, nhìn thiếu nữ cách đó không xa đã mở mắt, mờ mịt hư huyễn lại đều là lộ rõ ra, Ngu Tử Du cũng là cười rồi.
Chắc là mất trí nhớ a.
Không phải, nói một cách chuẩn xác hơn, chắc là linh hồn không trọn vẹn, ký ức khi còn sống không nhiều lắm.
Tuy nhiên, thế này cũng tốt.
Có đôi khi quên, cũng là một chuyện tốt.
Mà lúc này, giống như là nghĩ đến cái gì, Ngu Tử Du chợt nỉ non lên tiếng:- Tâm linh cảm ứng.
Đúng vậy, tâm linh cảm ứng.
Đây là năng lực đặc thù của này biến dị linh hồn.
Nếu như không có ngoài ý muốn, đây cũng là bởi vì nàng cùng thiếu nữ còn lại là song sinh.
Tinh thần năng lực giác tỉnh, làm nàng có thể cảm giác tình trạng người còn lại.
Nếu thật sự là như thế! Nghĩ tới đây, trong lòng Ngu Tử Du cũng là nhịn không được mà cười.
Xem ra, có tốt pháp giải quyết hơn phương rồi!.
.
Ban đêm, Nguyệt Ảnh Bà Sa, sâu trong thung lũng, một gốc liễu đứng ở khu vực tràn đầy sương mù.
Mà